Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 57: Chương 57: Hạ Lạc Khắc đại nhân vô cùng có trách nhiệm




Sau khi Hạ Lạc Khắc hét lên, không ai trong số các người chơi có động thái.

Còn động đậy cái gì, các người chơi ở đây đều bị Hạ Lạc Khắc dùng uy lực đè ép, mọi người như được nhìn kịch bản phim hoạt hình.

Khi cột ánh sáng ma thuật màu đen nằm trên hàng rào ma thuật của Hạ Lạc Khắc, ánh sáng đầy màu sắc và âm thanh rất thật được khuấy động,[Bùi Mã Nặc La Tư Căn] cao lớn, mặc áo choàng hướng về phía Hạ Lạc Khắc từng bước, dùng giọng của con quỷ vực thẳm nói:

“Hạ Lạc Khắc? Ta nên nghĩ ra sớm, ngươi cũng ở đây, ta đã sớm ngửi được mùi của ngươi.”

Hạ Lạc Khắc lộ ra bộ dạng đến thống khổ, khoa trương hét lên:

“Không -! Sức mạnh của ta đang bị rút đi!”

Rào chắn ma pháp càng ngày càng yếu đi, cột sáng ma lực màu đen, xuyên qua ma pháp bình thường, đánh vào thân Hạ Lạc Khắc.

“Chết đi! Hạ Lạc Khắc, lần này ngươi không ngăn cản được ta!”

[Bùi Mã Nặc La Tư Căn] cầm trên tay cột ma lực đen không ngừng đập vào người Hạ Lạc Khắc, tạo nên ma lực màu vàng sáng muốn đem Hạ Lạc Khắc biến mất.

“A-!” Hạ Lạc Khắc kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó chống tay xuống mặt đất, nhìn qua yếu ớt vô cùng, nói với các người chơi xung quanh:

“Giúp ta một chút! Con dân vương quốc Vĩnh Hằng, ngăn cản hắn! Nhanh đi ngăn cản Bùi Mã Nặc La Tư Căn!”

Hạ Lạc Khắc nói như vậy xong, các người chơi liền cảm giác mình có thể cử động, cũng không biết ai là người hô đầu tiên:

“Vì Lão Hạ! Vì vương quốc Vĩnh Hằng!”

Sau đó, tiếng các người chơi cũng bắt đầu hò hét:

“Vì chính nghĩa!”

“Vì trang bị!”

“Vì thế giới!”

“Vì Azeroth!”

“ Vì thần tròn!”

“Waaaaa---!!”

“Ngựa no cỏ! Kịch bản chỉ có BOSS mà thôi, có thể không tung hô? Kịch bản BOSS không có cái gì trang bị hết! Ngươi chưa chơi qua trò chơi trực tuyến sao?”

Những người chơi gào thét, sau đó bọn họ lao về phía trước mắt [Bùi Mã Nặc La Tư Căn].

Tư thế xông lên như vậy, [Bùi Mã Nặc La Tư Căn] thậm chí kinh hãi lùi lại một bước, hắn cũng là người có kiến thức rộng rãi, cảnh nào cũng đã thấy qua nhưng chưa bao giờ thấy qua một đám yêu tinh liều mình xông về phía trước.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng ổn định dáng người và tiếp tục hét lên:

“Bọn phàm nhân buồn cười, các ngươi nghĩ là có thế ngăn cản ta sao? Ta đến từ vực sâu, ta là Bùi Mã Nặc La Tư Căn!

Sau khi hô xong, thân hắn phát ra một cơn gió ma thuật, thổi những người chơi ngã nghiêng sang trái, sang phải, nhưng đó là tất cả.

Người chơi nhanh chóng ổn định thân hình của họ, và líu ríu hướng về phía [Bùi Mã Nặc La Tư Căn].

Hàng chục người rồi trăm người lao đến, mỗi người với một thanh kiếm ngắn, đối với [Bùi Mã Nặc La Tư Căn] đây là một trận hỗn độn.

[Bùi Mã Nặc La Tư Căn] Mặc dù thân hình cao lớn, nhưng thực tế cao không bằng Hạ Lạc Khắc, chiều cao của người chơi cũng đến đùi hắn, đó cũng là vấn đề rất nghiêm trọng, chính là người chơi bên ngoài không có chỗ để hạ đao.

Nếu [Bùi Mã Nặc La Tư Căn] cao hàng chục mét, quái vật rộng hàng chục mét, các người chơi có thể vậy một cái vòng chặt, nhưng bây giờ vấn đề là nhiều nhất sáu hoặc bảy người chơi có thể tiến đến hàng thứ nhất, sau đó ở hàng thứ hai, họ vẫn có thể đâm đến đầu gối của [Bùi Mã Nặc La Tư Căn].

Đến hàng người chơi thứ ba cũng chỉ có thể cách hàng thứ hai đâm được hàng thứ nhất.

Máu người chơi văng khắp nơi, con dao đâm vào thịt, rồi nghe tiếng người chơi hét lên:

“Này! Đâm ai đây! Có thể mở to hai mắt ra đâm được không!”

“Đâm vào quân của bạn! Ngựa no cỏ!”

“Đừng thọc nữa! BOSS cũng không đánh được chúng ta.”

“Các ngươi đâm chết mấy người ở trước!”

“Ngựa no cỏ! Có phải ngươi vừa đâm ta?!”

“Đánh BOSS được hay không? Ngươi quay đầu chặt người một nhà làm gì?”

“Hắn đâm ta trước!”

“Cẩu vật, những người chơi nói là đoàn kết nhất trí đâu?”

“Có người nói rằng đang bị tê liệt, lại có người nói sẽ treo mẹ ruột hắn trên cây cao nhất ở Hoàng

Sơn, chào đón các vị khách từ mọi hướng!”

“Chém chết trước một con ngựa của mình?”

“Tại sao? Tại sao không có ngựa?”

“Tại sao? Tại sao không có ngựa?”

“Tại? Nhìn xem phê.”

“Ta chết cười!Mẹ các ngươi, ta không đánh! Cỏ của ngựa các ngươi, ha ha ha ha! Kiếm của Già Tử Tiếu đều bắt không được, ha ha ha!”

....

Trước mặt [Bùi Mã Nặc La Tư Căn], hàng chục con yêu tinh rúc vào nhau, một vài con yêu tinh đã bị giết bởi chính người của chúng ngã xuống đất, xếp sau là một số người nằm trên mặt đất một bên cười to, một bên lăn lộn, có một vài con yêu tinh ném dao găm trước mặt và vật lộn với nhau... Mấy con yêu tinh la hét và nói chuyện ầm ĩ, trong tai [Bùi Mã Nặc La Tư Căn] ong ong đầy tiếng la, không ngừng nghỉ chút nào.

[Bùi Mã Nặc La Tư Căn] cảm giác ai đó đang chém ngón chân của hắn, cúi đầu xuống, hắn ta thấy một đoạn văn bản lập dị trên đỉnh đầu[ Nhiên Thiêu Hung Ngạo], hắn ta đang cầm một cái búa nhỏ phá vỡ con dao găm, nằm trên mặt đất một tay chống đất một tay đang cắt ngón chân của Bùi Mã Nặc La Tư Căn.

Có một con yêu tinh dẫm trên lưng hắn trong hoảng loạn, hắn ta không động đậy, đang tập trung vào [Bùi Mã Nặc La Tư Căn] vừa xem lại móng tay của mình vừa hét lên:

“Chém thường, bạo kích, chém thường, bạo kích.....“.

[Bùi Mã Nặc La Tư Căn] đứng bên kia,trợn mắt há mồm giơ tay tạo ra một cột ánh sáng ma lực đánh vào cơ thể Hạ Lạc Khắc, trong khi bị các người chơi chém, các người chơi đương nhiên không làm tổn thương đến hắn, người chơi thậm chí không thể phá hủy áo choàng của hắn chứ đừng nói đến việc làm tổn thương xương cốt trên cơ thể.

Các người chơi cứ nhào vô chặt, ở phía sau Hạ Lạc Khắc cổ vũ không ngừng.

Khoảng một phút sau, [Bùi Mã Nặc La Tư Căn] một lần nữa thổi cơn gió ma thuật, những người chơi bên cạnh hắn bị thổi bay, Hạ Lạc Khắc lúc này cũng thả ra uy lực, một lần nữa,những người chơi đó không có cách nào để di chuyển và nói chuyện.

Nhìn từ góc độ người chơi, bọn hắn đang tiến vào giai đoạn kịch bản hoạt hình.

“Cảm ơn các ngươi đã trợ giúp, con dân của vương quốc Vĩnh Hằng, lực lượng của ta….. Trở lại!”

Hạ Lạc Khắc đứng dậy, ma thuật đen trên cơ thể anh ta tăng vọt và đột nhiên cột ánh sáng đen của Bùi Mã Nặc La Tư Căn bị phá vỡ.

[Bùi Mã Nặc La Tư Căn] kinh ngạc lùi lại mấy bước, hét lên:

“Không, điều này là không thế!”

“Bùi Mã Nặc La Tư Căn, ngươi sẽ không thành công!” Hạ Lạc Khắc hướng về phía Bùi Mã Nặc La Tư Căn: “Các con dân của vương quốc Vĩnh Hằng sẽ ngăn cản ngươi!”

Sherlock đột nhiên nhảy lên cao và biến thành một khối ma thuật đen, sau đó hung hăng đập vào [Bùi Mã Nặc La Tư Căn], rồi có một tiếng nổ “Boom!” và các tia ánh sáng rực rỡ.

Ma lực của Hạ Lạc Khắc đã biến địa hình ban đầu thành một địa hình lõm xuống.

Khi mọi thứ dịu xuống, ma lực nồng đậm biến thành các hạt trôi nổi trong không trung, giống như từng mảnh bông tuyết đen rơi từ xuống.

Tại hố nhỏ bên cạnh, nhìn qua áo choàng, Bùi Mã Nặc La Tư Căn không tổn hao gì nhưng hắn có chút run rẩy, thậm chí giọng nói cũng trở nên run run:

“Hạ Lạc Khắc …. Ta sẽ còn trở lại, không ai, không ai có thế ngăn cản được ta, các ngươi cũng không được….”

Nói xong câu nói này, cơ thể của hắn ta dần mờ đi và cuối cùng biến mất.

Tại phía sau hắn những nhóm trung sĩ cũng chạy rầm rầm về phía hang ổ của nhện.

Lúc kết thúc, Hạ Lạc Khắc đi lại hiện trường chữa trị cho những thi thể người chơi bị tử vong rồi nói với vẻ mệt mỏi:

“Cảm ơn các ngươi, con dân của vương quốc Vĩnh Hằng, không, các ngươi là anh hùng, không có các ngươi, chỉ dựa vào ta, sẽ không có cách nào ngăn chặn được [Bùi Mã Nặc La Tư Căn].”

Hạ Lạc Khắc chậm rãi bước qua một cái hố nhỏ, tiếp tục nói:

“Ta biết các ngươi bây giờ có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện việc ta cần làm là mau chóng nghỉ ngơi một chút, chờ ta khôi phục, sau này trở về vương quốc Vĩnh Hằng tìm ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết mọi sự tình.”

Hạ Lạc Khắc nói như thế xong, hắn đứng dậy hướng về phía vương quốc Vĩnh Hằng, thân hình dần mờ đi, cuối cùng biến mất.

“Ngọa Tào! Tình huống này là gì?”

“Đại khái là nội dung chính mới.”

“Nhanh đi về vương quốc Vĩnh Hằng, kịch bản này quá đặc sắc!”

“Ta sẽ đăng một bài trên diễn đàn trước, đây là một cơ hội tốt!”

Những người chơi nhao nhao rời khỏi lối vào hang ổ của nhện, hướng về phía vương quốc Vĩnh Hằng.

Hạ Lạc Khắc ẩn thân mà không rời đi, cùng với Bồi Căn giáo sư nhìn các người chơi đi ra xa, Hạ Lạc Khắc mới quay ra nói với Bồi Căn giáo sư:

“Vừa rồi biểu diễn thật là vất vả Bồi Căn giáo sư, đây là điểm tụ tập của các nữ sinh nghèo khó của Lâm Đông Thành, địa chỉ ghi ở trên tờ giấy này.”

Hạ Lạc Khắc nói, đưa cho Bồi Căn một tờ giấy.

“Ôi, Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài quá có trách nhiệm đối với những nữ học sinh nghèo kia, yên tâm đi, ta sẽ trợ giúp tốt những nữ học sinh nghèo khó đó.”

Bồi Căn lấy tay giả bộ lau nước mắt, nhận tờ giấy mà Hạ Lạc Khắc đã trao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.