Editor: Wave Literature
Phòng khách chính của trang viên nằm trong một rừng cây xanh biếc, cây cối ở thế giới dưới đất vô cùng hiếm có, lại thêm có một vài nguyên nhân đặc thù, người của thế giới dưới đất cũng không thích dùng cây xanh đến trang trí cho ngôi nhà của bọn họ. Cho nên khi Y Phù Lâm đi theo Nhuyễn Nê Quái còn có những người chơi khác với Hắc Long Cẩu Đản cùng đi vào trong trang viên, ánh mắt của cô cũng chưa từng dừng lại, nhìn cái gì chung quanh đều tò mò.
Giữa những người chơi không tránh được thấp giọng trò chuyện với nhau, nhưng mà bọn họ còn rất chú ý đến nhập vai, giọng nói cũng không lớn, dù vậy, vẫn có thể đủ nghe:
“Bảng nhiệm vụ thật dài, sau đó tôi muốn ăn cơm.”
“Đợi tối lại ăn nữa đi.”
“Sáng sớm ngày mai còn phải thi, buổi tối chơi không được quá lâu, các lão ca đều cho thêm chút sức, nhiệm vụ này của chúng ta có thể làm nhanh lên một chút không, tiểu lão đệ tôi quỳ van cầu mọi người.”
“Nhanh hay không cũng đâu phải dựa vào chúng ta, còn phải nhìn xem trò chơi thiết kế như thế nào.”
“Đừng nói trò chơi thiết kế với tôi, nói đến chính là chó bày ra.”
“Chó bày ra chỉ ông xã tôi Hạ Lạc Khắc làm không công rồi, má nó!”
“Sợ rằng ông xã cô chết rồi, trên diễn đàn có phân tích, chết một thành chủ đẩy mạnh cốt truyện là cách thức võng du thường dùng, còn có thể kiếm chút nước mắt, quay đầu lại ra phó bản kỷ niệm, hoặc là sống lại ở phụ bản, chủ thành lập một bức tượng, làm chút tình cảm, có lẽ vui vẻ.”
“Tôi không tin, anh gạt người!”
Ví dụ như những lời đối thoại như vậy.
Người bình thường nghe được người chơi la lớn như thế đã sớm tức giận, dù sao gia đình lớn có chút quy củ rất quan trọng, líu ríu như vậy chẳng phải rõ ràng xem thường chủ nhà sao.
Nhưng mà trước mắt quản gia Nhuyễn Nê Quái lại không tức giận, đại khái là vì Hạ Lạc Khắc đi.
Rất nhanh, đám người bọn họ được dẫn tới sảnh chính, Nhuyễn Nê Quái quay người lại nói với bọn họ:
“Các vị tạm chờ ở đây.”
Phòng khách chính hiển nhiên không được thiết kế tiếp đón đến quy mô một trăm người, cũng không có chỗ ngồi, cho nên những người chơi chỉ có thể ngồi xếp bằng xuống hoặc dứt khoát đứng luôn.
Đợi vài phút sau, khi những người chơi cuối cùng không kiên nhẫn được nhiều nữa, nhanh chóng làm chuyện khác rồi, ví dụ như quảng cáo:
“Khóa ngoại phụ đạo một giờ, chỉ cần một trăm nhân dân tệ! Bao bạn đốn cây vừa nhanh lại tốt. Thánh kỵ sĩ nào bao khóa học mời gặp mặt nói chuyện riêng.”
“Bán trang bị bán trang bị đây! Trang bị màu lam hoàn mỹ!”
“Có ai giúp tôi nhận nhiệm vụ người mạo hiểm không?”
“Vật liệu cuộc sống thợ rèn, đủ loại khoáng thạch bán giá rẻ.”
“Công hội thu người! Nhà trẻ Xuân Điền Hoa Hoa tìm trẻ, công hội chơi giỏi, á quân giải thi đấu hắc ám kỵ sĩ là hội trưởng của chúng tôi.”
Cả sảnh chính cũng ầm ầm náo loạn lên.
———
Thiếu nữ mặc váy xòe, sau lưng có một đôi cánh thiên sứ vô cùng rõ ràng là màu đen, lông chim để lộ ra cảm giác chán chường không ngừng bay xuống từ trên cánh của cô, sau đó biến thành một chút ma lực biến mất ở trong không khí.
Thiếu nữ xuất hiện ở cửa sảnh chính đang hỗn loạn, một vị hầu gái yêu ma đi theo phía sau, còn có quản gia Nhuyễn Nê Quái.
Cô nàng chính là đọa lạc thiên sứ Lị La mà những người chơi muốn tìm.
Những người chơi dĩ nhiên đầu tiên chú ý đến sự xuất hiện của đọa lạc thiên sứ Lị La, sau đó... Tiếp tục nói chuyện phiếm.
Mặc dù mọi người một mực cường điệu nhập vai nhập vai, nhưng buôn bán làm được một nửa, cũng không thể để cho người ta không nói lời nào đi? Không nói lời nào cũng có thể, hoặc thoát ra đi ngủ, hoặc làm hình thức “cốt truyện” mà Hạ Lạc Khắc mở ra.
Lị La hiển nhiên không sẵn có mở ra năng lực hình thức “cốt truyện”, điểm này đã phát hiện ra sau khi cô đi thị sát ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cho nên cô lại thử một lần nữa phóng ra uy áp của mình, lại vẫn không có cách nào để cho người da xanh ở trước mặt yên tĩnh một chút, cô nhanh chóng bỏ qua.
“Lị La tiểu thư!”
Sau khi thấy đọa lạc thiên sứ xuất hiện, Y Phù Lâm nghênh đón đầu tiên.
“Tôi nhớ ra cạu, thư ký bên cạnh Hạ Lạc Khắc.”
Lị La nhìn về phía Y Phù Lâm:
“Hạ Lạc Khắc đâu? Vì sao ngài ấy không đích thân đến?”
Y Phù Lâm đang định nói chuyện, lại bị Hắc Long Cẩu Đản bên cạnh ngăn lại, sau đó Cẩu Đản bước chân ngắn ra, đi tới trước mặt Y Phù Lâm:
“Xin chào, tôi mới là thư ký của Hạ Lạc Khắc, đồng thời cũng là Hắc Ám Chi Vương, đứng đầu ma diễm, con rồng toàn trí toàn năng...”
“Cậu là Cẩu Đản? Tôi đã nghe Hạ Lạc Khắc nhắc đến cậu, lần trước khi đi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, chưa từng thấy cậu.”
Lị La nhanh chóng nói.
“Từ đã, cô đã từng tới thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ?”
Cẩu Đản ngơ ngác nhìn về phía Y Phù Lâm:
“Sao tôi lại không hề có một chút ấn tượng?”
“Lần trước cậu ở đại sảnh Lĩnh Chủ, nghe nói một mực làm việc.”
Y Phù Lâm nhỏ giọng giải thích.
“Thì ra là như vậy...”
Cẩu Đản gật gật đầu, nhưng Lị La đã nói tiếp:
“Hạ Lạc Khắc nói cậu là một con hổ con Hắc Long có tiền đồ, sẽ trở thành Hắc Long mạnh nhất, hơn nữa làm người tiên phong của Công Hãm thiên quốc tôi, nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu. Cậu có thể còn cần mấy trăm năm để lớn lên.”
“Từ đã, Công Hãm cái gì?”
Hắc Long Cẩu Đản hơi mơ hồ:
“Công Hãm thiên quốc?! Không không không, mặc dù tôi là Hắc Ám Chi Vương, đứng đầu ma diễm, toàn trí toàn năng...”
“Cẩu Đản, chúng ta không phải vì chuyện này mà tới.”
Cẩu Đản còn chưa nói xong đã bị Y Phù Lâm cắt ngang.
Cẩu Đản còn đang định nói tiếp nữa, nhưng âm thanh nói chuyện của những người chơi quá ồn ào náo loạn:
“Wow, sao cốt truyện có thể có nhiều đối thoại như vậy chứ?”
“Có thể làm nhanh lên một chút không, chúng ta phải nhanh chóng tiến vào bước tiếp theo, cứu vớt Hạ Lạc Khắc!”
“Cười chết tôi mất, cũng may là trò chơi, nếu là thế giới thật, cứ kéo dài thời gian như vậy, đoán chừng lão Hạ không về được.”
“Nhưng mà di sản đó rốt cuộc là đồ chơi gì? Lại khiến lão Hạ của chúng ta không còn.”
Lị La nghe được giọng của những người chơi kia, chân mày cau lại:
“Mọi người nói gì? Hạ Lạc Khắc như thế nào?”
———
Cách Lâm Đông Thành ba ngày đi đường, bên ngoài thôn trang Dã Thú.
Sau khi An Đức Lỗ đưa ra đề nghị, những người chơi đã đồng ý mở cửa, đương nhiên sau khi nhận được lượng lớn ma thạch của An Đức Lỗ, còn có trang bị do đám quân canh phòng Lâm Đông Thành cởi ra.
Về phần thức ăn? Quần áo chống lạnh? Hoặc là phóng viên phỏng vấn khác?
Biến, đừng trở ngại ông đây làm nhiệm vụ!
Từ đã? Phóng viên phỏng vấn? Chuyện này có thể đó.
“Xin chào, tôi là phóng viên tòa soạn báo Lâm Đông Thành, rất vinh hạnh được phỏng vấn mọi người, xin hỏi mọi người là...”
Một phóng viên địa tinh nhìn đám người da xanh trên đỉnh đầu có màu xanh biếc vây quanh sau lưng mình, có phần không xác định được hỏi, dù sao nhiều người như thế mà đều viết hết tên ra thì thật sự có phần không thực tế.
“Chúng tôi là công hội võng du Long tộc.”
Địa tinh dẫn đầu, trên đầu lơ lửng mấy chữ “Tư Không Diệc Tân”, nói:
“Long tộc... Công hội võng du? Cái đó, mọi người có phải thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ không?”
“Vĩnh Hằng Quốc Độ? Đó là tên chủ thành, công hội chúng tôi không giống chủ thành, mục tiêu tiếp theo của chúng tôi là mang theo thành viên của chúng tôi đi thành lập thành phố ngầm mới!”
Tư Không Diệc Tân rất cao hứng nói, chỉ có điều anh ta vừa mới nói xong, có một nhóm người cách đó không xa đi tới, đằng đằng sát khí.
Trên đỉnh đầu bọn họ cũng viết “Cái Kiêu Phạn Liên Minh“.
Tư Không Diệc Tân không nói hai lời, đẩy phóng viên ra, kêu lên với một đám người chơi ở sau lưng:
“Chuẩn bị đánh nhau! Kêu người nhanh lên chút! Kết Tử Bì đâu? Không online? Gọi điện thoại cho cậu ta!”