Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 121: Chương 121: Hay là học nghề rèn với ta




“Hỡi các khán giả của tôi! Chúng ta có thể nhìn thấy những yêu tinh thấp bé, bọn họ toàn thân mặc giáp, rất chi buồn cười, bọn họ xông vào nhau, quả nhiên không ai dám chọc giận Phệ Sắt. Phệ Sắt cường tráng của chúng ta, cứ như là người chiến thắng đứng giữa sân đấu, căn bản là không ai dám đến gần, anh ta quơ chày gỗ... Hả? Những yêu tinh như vậy mà đánh tới cùng, bọn họ một kiếm....Ngạch, đâm xuyên đối thủ sao?”

Một nam nhân thằn lằn chủ trì, đứng trên đài cao, nhìn đám yêu tinh phía dưới chém giết nhau tại chỗ.

Khung cảnh lập tức trở thành một bức khảm.

Từ trên khán đài, vang lên âm thanh lẻ tẻ:

“Lão Thiết! cấp Áo Lợi

“Lúc này mới chính xác đây, lúc nãy là quái thú đại chiến yêu tinh vớ vẩn à! Quái thú kia mất cả da đầu! Quá giả tạo.”

“Đám yêu tinh này tìm cái gì vậy? Một chút đồ vật à.!”

Nam nhân thằn lằn ngây người một hồi, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp rèn luyện mỗi ngày, hoặc là rất chịu đựng tranh thủ thời gian tiếp tục giải thích:

“Chúng ta nhìn thấy một yêu tinh miễn cưỡng giật đứt tay yêu tinh khác, còn cố tình cắn xé tai của đối phương, trời ạ, cái kia là đầu sao? Đầu lìa rồi sao? Phệ Sắt của chúng ta rời sân! Hắn đi về nơi nghỉ ngơi, hình như gặp trọng tài trao đổi một chút, sau đó cùng rời đi với trọng tài! Ta phải nhanh chóng báo với đội bảo vệ! Tình trạng đã ngoài tầm kiểm soát!”

Trên khán đài, mấy chục người xem vẫn rất hưng phấn, dù gì cũng là cảnh tượng máu me.

Nhưng trên sân đấu, các người chơi chém giết ở giữa, thật sự còn lâu mới có được cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng với tinh thần đó.

Ba đội trước tiên vọt đến chỗ Á Sắt và Mai Xuyên Khốc Tử, nhưng được nửa đường thì bọn họ thấy gì đó là lạ, ba yêu tinh trên đầu không có dòng chữ xanh lá, hay nói cách khác

Đây là 3 NPC!

Mai Xuyên Khốc Tử hướng về phía các người chơi khác hô:

“Chờ một chút, bọn ta có nhiệm vụ ẩn, đây là 3 phạm nhân tử hình từ Lâm Đông Thành, họ muốn trốn ra ngoài tìm lão Hạ.”

Sau khi các người chơi nghe Mai Xuyên Khốc Tử, một người đối:

“Các người vận khí tốt rồi hay sao?”

“Ở đâu nhận được nhiệm vụ này vậy? Có phần thưởng gì không?”

“Gọi bố đi, không thì ta sẽ giết hai ngươi, nhiệm vụ từ đó cũng không còn.”

“Quao! Hay đấy, ta thích!”

“Ta nhìn thử một chút xem NPC nhiệm vụ của các ngươi có biết đánh nhau không.”

Một người giơ vũ khí chém về phía 3 con hamster.

“Chít!” 3 con hamster giật mình, mặc kệ áo giáp không vừa, xiêu vẹo chạy từ từ đến bên Á Sắt trốn tránh.

20 yêu tinh đứng tại chỗ tán chuyện, yêu tinh khác vẫn tiếp tục chế tạo gạch men, kích thích giác quan của khán giả.

Hơn hết các yêu tinh cũng liền đánh đến đây, vì có một đội quái thú nhanh chóng vọt vào trong sân đấu, khống chế các người chơi chế tạo gạch men.

“Không được cử động! Tất cả ngồi xuống đặt tay lên đầu!”

“Dừng lại! Có nghe không! Đứng lại cho ta!”

“Không được phản kháng!”

...

“Hạ Lạc Khắc đại nhân...” Người bọ cạp mập mạp, ông chủ đấu trường giác đấu bị khiêng ra từ bên trong đấu trường giác đấu.

Một thi thể yêu tinh khảm gạch men, có chút ngu ngơ nhìn về phía Hạ Lạc Khắc:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Như ta đã nói với ông, yêu tinh của ta, đều là các dũng sĩ giác đấu hạng nhất nhì, tuyệt đối sẽ mang lại lợi nhuận lớn cho đấu trường giác đấu của ông.”

Hạ Lạc Khắc mỉm cười, phảng phất không nhìn thấy các thi thể những người tạo gạch men nằm đằng kia.

“Không, vấn đề không phải lợi nhuận... Nếu có người điều tra... Công hội lao động dưới lòng đất bên kia...”

Ông chủ đấu trường tỏ vẻ lo lắng.

Hạ Lạc Khắc lấy ra một gậy Urani từ trong túi ngực của ông chủ kia, dùng ma lực làm nóng gậy Urani lên, sau đó nhét vào miệng ông chủ đấu trường, nói:

“Thế giới dưới lòng đất đã từng tươi đẹp biết bao, hỗn loạn mất trật tự, có thể thấy được nghệ thuật bùng nổ khắp nơi, các trận giác đấu ồn ảo não nhiệt đại diện cho tài lộc vĩnh viễn, nhưng hiện nay, nhìn xem cái nghề giác đấu cô đơn này, ôi... Nói thật một câu, bản thân ta là người yêu thích giác đấu, cuồng nhiệt, mỗi ngày ta ở thành dưới đất, chính là cả ngày lẫn đêm suy nghĩ ra con đường mới cho đấu trường giác đấu.”

Hạ Lạc Khắc chỉ về phía nhóm Mã Tái Khắc Ca Bố Lâm:

“Nhưng bọn họ thì khác, họ yêu chuộng thời đại mới, mơ ước về thế giới giác đấu, thử nghĩ xem, đám yêu tinh sinh sôi điên cuồng như kiến hôi, mang tới cảm giác trải nghiệm hoàn toàn mới, người xem chắc chắn sẽ thích, ông thấy sao? Ta rất công bằng về giá cả, một yêu tinh như này giá 10 ma thạch, không có người báo cáo, không có người cầm biểu ngữ khóc lóc kể lễ, không có người ngồi trên đầu bọ cánh cứng, không có người quấy rối ông.”

Ông chủ kia hít vài hơi gậy Urani, phun ra khói hình nấm:

“Nhưng về phần tiền trợ cấp...”

“Yên tâm, ta biết ông khó xử, về tiền trợ cấp thì không cần lo, mà hãy đem đổi những trang bị yêu tinh này.” Hạ Lạc Khắc cầm một cái áo giáp bị hư lên.

“Hiểu rồi, ta hiểu rồi, những trang bị này đấu trường giác đấu của ta sẽ thầu hết toàn bộ, làm sao thì cũng không để Hạ Lạc Khắc đại nhân thua lỗ tiền mua bán.”

Ông chủ đấu trường tỏ thái độ tôn trọng Hạ Lạc Khắc, bây giờ đã hứa.

Hạ Lạc Khắc cùng ông ta tiến hành một giao dịch bí mật, hai bên quyết định sẽ tự mình định ra điều kiện, chọn ngày, chính thức ký kết.

Tiến hành rất thuận lợi, trong sự tính toán của Hạ Lạc Khắc.

“Hơn nữa ta không nghĩ đấu trường giác đấu đã vắng vẻ đến mức độ này, ta rất hoan nghênh môn vận động giác đấu khi đó.” Bố Lỗ xúc động nói.

“Ta cũng hơi bất ngờ, mặc dù hơn trăm năm nay ta đã không vào đấu trường giác đấu, quả nhiên thời đại đã khác...” Hạ Lạc Khắc thở dài, sau đó nhìn thấy Mai Xuyên Khốc Tử đến cạnh.

“Lão Hạ.” Mai Xuyên Khốc Tử thầm thì nói với Hạ Lạc Khắc:

“Chúng tôi nhận được một nhiệm vụ ẩn, ngài đến xem một chút.”

Hạ Lạc Khắc nhìn bộ dạng lén lút của Mai Xuyên Khốc Tử, đi theo anh ta.

Đi đến một góc, Hạ Lạc Khắc nhìn thấy Á Sắt và 3 yêu tinh không có chữ trên đầu đứng ở đó, mặt khác có 3 người chơi không mặc quần áo, không phải, 3 người kia không phải yêu tinh.

Mặc dù yêu tinh mặc giáp, nhưng trong mũ xuất hiện một nhúm lông đen trắng, cùng với cặp mắt khác biệt hoàn toàn với yêu tinh, đây là 3 con hamster.

3 con hamster kia phát ra âm thanh giống như vừa hút khí heli:

“Hạ Lạc Khắc đại nhân!”

“Chúng tôi thật đáng thương”

“Có gì ăn không?”

Á Sắt đứng dậy, quay về hướng 3 con hamster nói:

“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ các người giao, vị này chính là Hạ Lạc Khắc lãnh chúa Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất.”

“Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất?”

“Hạ Lạc Khắc đại nhân chủ thành dưới đất?”

“Ăn được không?”

3 con hamster đồng loạt nói.

“Phịch phịch phịch!”

....

Trong vườn hoa, một yêu tinh gầy nhỏ ngồi trên đống đất, trên đầu có hai chữ Vũ Trà.

Tiểu yêu tinh ngồi trên giường, nhìn về phía yêu tinh đáng thương, đang ngồi trước một đóa hoa khô héo, im lặng bôi nước mắt.

Yêu tinh này, mỗi khi một loại hoa chết, đều sẽ im ắng thút thít một lúc.

Ở phía xa có các người chơi khác vây quanh xem, không phải bọn họ muốn dỗ dành Vũ Trà, chủ yếu là nước bọt của tiểu yêu tinh quá lợi hại.

Tiểu yêu tinh đứng lên, đi đến đóa hoa khô héo.

Đám người bắt đầu lộn xộn, nương theo hướng đi của tiểu yêu tinh mà lùi lại.

Tiểu yêu tinh ngồi xuống, dùng ngón tay trắng nõn chạm vào đóa hoa kia, đóa hoa đang mất đi sự sống, bắt đầu tỏa sáng hồi phục trở lại.

Vũ Trà sững sờ nhìn tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh ngồi dậy, nhắm mắt lại, tỏ vẻ cao ngạo, ôm lấy cánh tay:

“Hừ! Ta không muốn nhìn ngươi thương tâm như vậy nên mới làm thế, vì ta thấy đáng thương cho đóa hoa này thôi, cậu đừng hiểu lầm.”

Tiểu yêu tinh đợi một lúc, không chờ cho Vũ Trà đáp lại, lại nói ra:

“Thật sự là yêu tinh vô lễ! Quả nhiên là sinh vật lòng đất tà ác!”

“Thật sự xin lỗ! Tôi không phải, cảm ơn!”

Vũ Trà lập tức phản ứng lại.

“Hừ! Ta không định nhận cậu làm học trò, chỉ là dáng vẻ trồng hoa của cậu rất giống một người! Trồng hoa không như thế! Đồ ngốc!”

Tiểu yêu tinh vừa nói xong, đám người vây quanh phẫn nộ hô:

“Ngươi lấy quyền gì mà chửi người khác! Còn mắng nữ thần Vũ Trà của ta nữa!”

Tiểu yêu tinh súc từng ngụm nước:

“Ồi giời!”

....

Đám lửa bên trong tiệm thợ rèn, Tân Ba đang cố gắng gõ đã kim cương, từng viên đá kim cương làm thành trang bị, bên trong lò luyện ma pháp, như là một dây chuyền sản xuất được chế tạo ra.

Bên ngoài là một hàng dài người, đều là nhóm các newbie thử nghiệm lần hai đợi mua vũ khí.

Thợ rèn Tân Ba đen bởi vòng khói, 3 ngày rồi ông không nghỉ ngơi, ngay cả mùi khói sắt yêu thích nhất, đã không còn cảm giác được ngửi cái mùi này trong 3 ngày rồi!

Ông không có thời gian, từ khi một đám yêu tinh đến, áo giáp và vũ khi tồn kho nhanh chóng vị quét sạch trong vài ngày, những yêu tinh này cứ như bị cuồng đào mỏ, dời gạch, sau đó thu nhận tiền từ lãnh chúa, trước hết đem tiền đến đây mua vũ khí, trang bị.

Từng người ốm đói, gió thổi qua cũng có thể đổ xuống, vì sao lại không đi mua thức ăn? Đói là như vậy, đi mua đồ ăn, mua giường chiếu mà ngủ đi!

Mua trang bị làm gì! Các ngươi không muốn làm dũng sĩ giác đấu à?!

“Phịch”

Khi Tân Ba đang cố gắng rèn kim loại, ông đập từng búa một, trong lòng càng nghĩ càng bực mình, vì sao ta lại lấy chút tiền lương này, mà lại làm việc nặng hơn yêu tinh!

Ông nhìn về yêu tinh trước mắt, đầu đội mấy chữ Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh, ông ta ngây ra một chút.

Đúng rồi! Những yêu tinh này làm việc như điên vậy!

“Này!”

“Ơi?” Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh sững sờ, nhìn phía Tân Ba đáp.

“Nhìn cậu cũng rất đẹp trai, hay là học rèn với ta đi.”

Tân Ba nói.

“Sao!?”

Một đám yêu tinh phía sau xông đến trong nháy mắt:

“Huấn luyện viên! Ta muốn học nghề rèn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.