Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 120: Chương 120: Thi đấu bắt đầu




Trong phòng khá là ẩm ướt, chỉ có ba người xung quanh chiếc ghế.

Trên vách tường gạch, mọc đầy dây leo quái lạ và một số địa y xanh lá.

Một cánh cửa phòng đầy gỉ sét làm bằng kim loại, từ bên ngoài, có một tia sáng truyền đến, có âm thanh truyền qua từ tia sáng.

“Năm người bọn ngươi phải không, tất cả đã đông đủ chưa?”

Yêu tinh cầm kịch bản, nhìn 5 yêu tinh trước mặt, thấy bọn chúng không nói gì, không chịu được mới tiếp tục nói:

“Được thôi, ta biết bọn ngươi khá là ngốc, ta nói một lần các ngươi nghe cho kĩ, sau đó các ngươi ra ngoài, khi nhìn thấy Phệ Sắt, đừng hoảng sợ, trước tiên cứ tấn công hắn, cố gắng đừng chạy sớm quá, tốt nhất là các ngươi đừng chạy.”

Yêu tinh kia nói tiếp:

“Nếu các ngươi từ đầu đến cuối cố gắng không chạy trốn, cứ như vậy cho đến hết, mỗi người sẽ được thưởng một con gà đất.”

“Chờ chút, bây giờ chúng ta có thể ăn gà đất sao?”

Một “yêu tinh” toàn thân mặc giáp và mũ lập tức giơ tay lên hỏi.

Có điều “yêu tinh” này trông có vẻ kì quái, từ khe hở của chiếc nón hình trụ, có nhiều tóc đen và trắng, nhìn qua cứ như nhét một nắm lông vào trong nón vậy.

Nhưng ai lại làm cái dáng vẻ đó chứ?

Một yêu tinh bên cạnh nhanh chóng kéo tay của yêu tinh vừa nói xuống, sau đó chắc chắn nói:

“Không, cậu ấy không muốn.”

Yêu tinh cầm kịch bản trừng mắt nhìn yêu tinh trước mặt, sau đó nói:

“Các ngươi đến đây để thi đấu, không phải tấu hài!”

Yêu tinh kia sau đó nhỏ giọng lầm bầm:

“Vậy, công việc này làm như nào đây, các yêu tinh đã đến khi dũng sĩ giác đấu...”

Âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức sôi sục lên, nghe cứ như là có người đa cổ vũ hoan hô, sau đó nghe được âm thanh của người chủ trì:

“Các quý bà quý ông! Tiếp theo đây chính là dũng sĩ nặng đô nhất nơi đây, sau khi Phệ Sắt đánh bại Mạnh Sâm đá tảng, anh nghênh đón đợt khiêu chiến mới, không nghỉ ngơi, không chữa thương, thậm chí không có cơ hội đi vệ sinh! Anh sắp nhận lấy đợt tấn công đông đảo, nghênh chiến 50 người... Gì đó? Không phải đánh hội đồng? Để tôi xem, a a là như thế này...”

Âm thanh bên ngoài lại vang lên.

Hơn nữa người chủ trì nhanh chóng nói tiếp:

“Hắn sẽ tấn công hỗn loạn, nghênh chiến 50 yêu tinh! Bao gồm cả Phệ Sắt, lần đầu đánh bại 10 đối thủ, sẽ nhận được phần thưởng to lớn! Một trang bị cao cấp hiếm có được làm riêng! Hỡi các dũng sĩ! Cố lên!”

Sau khi người chủ trì nói xong, yêu tinh cầm kịch bản mở cổng chính ra, sau đó hướng về 5 yêu tinh sau lưng nói:

“Tốt! Đến lượt các ngươi! Chút nữa hãy dũng cảm lên! Đánh hết mình.”

Sau khi nói xong, yêu tinh cầm kịch bản mở cửa sắt.

5 yêu tinh nhanh chóng rút vũ khí của mình ra, sau đó thuận theo đường đi phía trước tiến lên.

Lối đi tối mờ, ánh sáng ngày càng rõ, âm thanh cũng ngày càng vang dội.

Đó là tiếng khán giả hò hét.

Á Sắt nghe được tiếng hò hét này, tay không khỏi nắm chặt chuôi kiếm, Mai Xuyên Khốc Tử cũng hít một hơi thật sâu:

“Không nghĩ rằng PVP trò chơi này lại chân thực như thế, ta hơi máu rồi đây...”

“Đừng quên chúng ta có nhiệm vụ cuộc gặp bất ngờ.”

Á Sắt nói với Mai Xuyên Khốc Tử như thế.

“Yên tâm yên tâm, sau khi những người khác nhìn thấy 3 NPC này, nhất định có thể phản ứng kịp.”

Á Sắt lắc đầu:

“Chưa chắc.”

Hai người nói chuyện, sau lưng hai người là 3 tên “yêu tinh” dáng vẻ xiêu vẹo, thật ra cũng miễn cưỡng bắt buộc nhét 3 con hamster vào trong áo giáp, bọn chúng đi mỗi lúc một chậm.

“Ừng ực.”

Ba con hamster đồng loạt nuốt nước miếng.

Khi đi đến cuối đường đi, ánh sáng đột nhiên xuất hiện, khiến 5 người phải nhắm mắt lại, ánh sáng màu trắng chói mắt, bọn họ không thể nhìn rõ khán phòng.

Nhưng âm thanh hò hét bên tai, có thể phản ánh bên trong đấu trường giác đấu này là như thế nào...

Người đâu?

Mai Xuyên Khốc Tử nhanh chóng quen với ánh sáng mạnh trước mắt, sau đó chớp chớp mắt.

Trước mặt anh đại khái là một công trình kiến trúc hình tròn giống với đấu trường La Mã có thể chứa hàng vạn người, nhưng nhìn trên khán đài xung quanh, cũng chỉ rải rác vài chục người, ngồi phân tán xung quanh.

Liếc mắt nhìn qua, cảnh tượng giống như biển rộng mênh mông.

Nhưng tiếng hò hét bên tai, lại cứ rõ ràng.

“Này, đồ ngốc các ngươi đứng đấy làm gì? Tranh thủ thời gian tấn công đi, ta không biết mệt sao?”

Từ một góc khán đài, một bộ xương khô mặc quần áo đang quan sát, hướng về phía 5 người ngơ ngẩn hô.

Ở trước mặt hắn, có một vật giống như thủy tinh cầu, Mai Xuyên Khốc Tử khẳng định đã thấy lúc trước, hay là đã thấy bên trong di tích thượng cổ, nhưng dáng vẻ cụ thể vẫn có chút khác biệt.

Mà những âm thanh này, nghe giống như phát ra khi chọc thủng thủy tinh cầu.

“Răng rắc, răng rắc...”

Mai Xuyên Khốc Tử nghe được âm thanh kì quái, một chút mảnh vụn đất sét rớt trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa khán đài phía sau.

Một yêu tinh mập mạp ngồi ở trên khán đài xa xa quan sát, cầm trong tay một thùng đất sét, ăn “răng rắc, răng rắc”, hai chỗ ngồi bên cạnh anh ta, còn có đủ loại đồ ăn vặt.

Bên cạnh vẫn còn một yêu tinh nhỏ, đeo một cái mũ da thú thủ công, mặc quần ống loe, ôm một thứ đồ uống màu đỏ không rõ là gì.

“Ba ơi ba, tại sao lại là yêu tinh?”

“A... Đại khái là do kinh phí, dù sao đấu trường giác đấu không quá được hoan nghênh trong nhiều năm rồi, dường như là có sức hút của hắn.”

Yêu tinh mập mạp kia hững hờ nói.

“Ba ơi ba, con không muốn xem nữa, không hay gì hết, bọn họ toàn diễn thôi, chúng ta có thể đi chơi chỗ khác không? Ba thật vất vả khi nghỉ làm để theo con, ba ơi ba, con muốn đi chơi Phi Long Vân Tiêu!”

Yêu tinh nhỏ kia cứ la hét ầm ĩ như thế.

“Nào? Nhưng ba thích xem giác..... Thôi được rồi, chúng ta đi chơi Phi Long Vân Tiêu đi”

Yêu tinh mập mạp kia chắc chắn rất muốn xem giác đấu, nhưng do yêu tinh nhỏ năn nỉ không ngừng, cuối cùng vẫn chật vật đứng dậy, sau đó thu gom đồ ăn lại.

Người xem lại giảm đi 2 người.

Mai Xuyên Khốc Tử cúi đầu, âm thanh khán giả hò hét vẫn còn bên tai, mặc dù là do Vu Yêu dùng ma lực tạo thành, trên khán đài cũng chỉ rải rác mười mấy người xem.

Tất cả những điều này, làm Mai Xuyên Khốc Tử có chút hỗn loạn, anh càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng được, càng nghĩ càng thấy kinh khủng, càng nghĩ càng phẫn nộ!

Anh phát hiện một sự thật liên quan đến trò chơi và thế giới chân thực như thế này!

“Trò chơi của tổ chế tác của chúng ta đây sao? Làm ra cảnh tượng này, còn cố ý để Vu Yêu trước mặt chúng ta tạo ra âm thanh, có phải là chế giễu yêu tinh chúng ta ngu ngốc, các ngươi yếu kém như vậy, cũng muốn ai ai đều chú ý trong sân đấu, xong đời rồi!” nhất định phải như vậy à? Cây cỏ!

“Ta không biết...”

Á Sắt nhìn qua có chút im lặng.

Trong sân thi đấu, tiếng người chơi không ngừng hô to:

“Chó tính kế! Cam lê ngon ngọt!”

“@#$#^$#%! Làm mất công ta hứng thú cả nửa ngày!”

“Tạo ra cảnh này là ý muốn chế giễu người chơi à?”

“Hãy làm người đi! Chó tính kể!”

“Ta nhất định phải nhục mạ trên diễn đàn cho lũ khốn các ngươi chết đi thì thôi!”

Tiếng la hét cứ như thế.

Ba con hamster nghe được âm thanh đầy sát khí xung quanh, nhao nhao rúc cổ vào trong áo giáp...

Bọn chúng không thể nào co lại thêm được nữa.

Các người chơi dù rất bất mãn, nhìn lên khán đài không có ai xem, nhưng dù sao nhiệm vụ giác đấu vẫn đang được thực hiện, bọn họ cũng chưa từng lập tức đăng xuất để lên diễn đàn chửi bới.

Không ai biết được nhiệm vụ có lưu lại khi đăng xuất hay không? Dù sao cũng liên quan đến nhiệm vụ ban thưởng danh hiệu đặc biệt, 2100 người chỉ tuyển 50 người.

Vừa rồi lại nghe ý của người chủ trì, hình như chỉ cần đánh bại đối thủ, liền nhận được trang bị được đặc biệt làm riêng!

Trang bị được làm riêng à! Chẳng lẽ là loại trang bị tím truyền kì sao?!

Dù đối với hoàn cảnh được tạo ra này, các người chơi rất thất vọng, thậm chí còn có cảm giác nếu như không phải toàn thế giới chỉ có trò chơi này mô phỏng hiện thực, thì họ sẽ rút lui! Chó tính kế!, nhưng là vì có thể nhận được trang bị tím truyền kì.

Tất cả mọi người đều hừng hực, muốn một phen chiến đấu ác liệt.

Ngay lúc này, một Phi Long Song Túc đột nhiên bay qua trên không trung, phát ra âm thanh to rõ bao quanh toàn bộ đấu trường-------

“DIO---!”

Phi Long Song Túc kia hét to, lướt xuống cực nhanh, sau đó một yêu tinh to lớn trang bị đầy đủ bỗng nhiên từ trên Phi Long Song Túc nhảy xuống.

“Ầm!”

Yêu tinh kìa dùng cách tiếp đất bằng hai đầu gối lâu đời và hữu hiệu nhất.

“Ta là--- Phệ Sắt! Không ai có thể chiến với ta! GÀO!”

Nếu như không tiếp đất bằng đầu gối, chắc sẽ khí thế hơn.

Âm thanh xung quanh dường như ngày càng to hơn.

Nhưng yêu tinh mập mạp đang thu dọn đồ ăn kia, ban đầu là cười hahaha, sau đó thở dài, nói:

“Ôi, động tác võ thuật này đã được nhìn thấy mấy thập niên rồi, ta còn cảm thấy rất thú vị nữa, nhưng do bọn trẻ bây giờ, thích bạo lực, máu me, kích thích, thực sự là...”

“Ba ơi! Chúng ta mau đi thôi! Con muốn chơi Phi Long Vân Tiêu!”

Yêu tinh nhỏ cứ thúc giục như thế.

Yêu tinh mập mạp kia dắt yêu tinh nhỏ đi theo lối ra rồi sân đấu.

“Các quý bà! Quý ông! Thời khắc hưng phấn nhất đã đến! Sau cuối là chiến thắng đám yêu tinh cuối cùng này! Vẫn là Phệ Sắt của chúng ta quét sạch toàn bộ bọn họ! Chúng ta hãy cùng chờ xem!”

“Mau đánh đi!”

“Nhanh lên!”

“Ta muốn thấy máu đổ! Đổ máu!”

“Đánh đi! Đừng lãng phí tiền vé của ta!:

Trên khán đài có tổng cộng 4 tiếng la này, những người xem khác rất văn minh.

Có vài người chơi, đã bắt đầu di chuyển, trong đó có 3 đội, gần như là cùng lúc, hướng về phía Á Sắt bên này.

“Cẩn thận, trước tiên bọn hắn sẽ xử lí chúng ta”

Á Sắt nắm chặt kiếm ngắn, nói với Mai Xuyên Khốc Tử.

“Chít---”

Ba con hamster khẩn trương kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.