Editor: Wave Literature
Lão Ước Hàn là trưởng thôn của thôn trang ở biên giới. Cuộc đời của hắn cũng bình thường như cái tên của hắn, không có bất kỳ sóng gió gì, ngay cả chức trưởng thôn cũng là kế thừa từ cha của hắn.
Ngay từ đầu, cuộc đời của hắn đã bình thường như vậy, không có gì cao trào cho đến khi có một người trẻ tuổi chạy vào nói với mọi người rằng thôn trang vừa xuất hiện những người dã thú và còn có cả quái vật.
Trông qua cứ như những người kia đã bị đám quái vật bắt giữ, Lão Ước Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua việc bắt người và không biết liệu những người này là người trong thôn trang hay ở thôn trang gần đây?
Lão Ước Hàn ngay lập tức tập hợp những người trẻ tuổi trong làng lại, đồng thời nói bọn họ cầm vũ khí, nông cụ và thậm chí tìm cả đuốc, chỉ cần là quái vật thì đều sợ lửa. Đây tất cả đều là những kinh nghiệm mà cả đời hắn đã tích lũy được.
Những lúc bình thường, Lão Ước Hàn sẽ chỉ cho những người trẻ tuổi cách sử dụng đuốc trong chiến đấu như thế nào để bảo vệ mình. Bởi vì bình thường đã cố gắng rèn luyện nên bây giờ có thể lấy ra dùng trong chiến đấu thực tế.
Lão Ước Hàn cầm theo vũ khí cùng với những thanh niên cầm đuốc rất nhanh hướng về phía Á Sắt đi tới. Lúc đầu Lão Ước Hàn còn nghĩ đó chỉ là những quái vật lang thang bình thường cho đến khi cùng những người trong thôn đi tới chỗ Á Sắt, thấy những quái thú đang rửa tay liền trở nên không còn bình tĩnh nữa.
“Ánh sáng trên kia là gì vậy? Cả đời ta chưa bao giờ nhìn thấy những quái vật này“.
Lão Ước Hàn vừa lầm bầm vừa lắc đầu. Tướng mạo những tên quái thú kia thật sự là làm cho lão già như hắn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng quái vật trước kia hắn thấy cùng lắm là loại sói lớn, còn không phải là sói nữa, chỉ là có họ hàng với loài sói, cái đầu nhỏ hơn loài sói một chút hoặc là gặp gấu đen khổng lồ.
Cùng chỉ có thế thôi. Dù ghê gớm đến đâu cũng sẽ không xuất hiện ở đây mà là ở trong rừng rậm sâu thẳm hoặc khe núi nhưng những quái thú kia còn kinh khủng hơn nhiều. Bọn chúng không những có thân hình to lớn mà toàn thân còn được bao bọc bởi một lớp da màu xanh vô cùng quái dị.
Không chỉ vậy, những đặc điểm trên khuôn mặt có rất nhiều điểm giống với con người. Càng nghĩ đó là con người mà chúng lại không phải còn người thì còn là điều đáng sợ hơn nữa.
Mặc dù cảm thấy rùng rợn là vậy nhưng Lão Ước Hàn cũng không bị dọa cho sợ hãi. Hắn còn cầm vũ khí và cổ vũ những người trẻ tuổi bên cạnh hắn.
Cứ như vậy, Lão Ước Hàn đã mang theo hàng hàng lớp lớp những người dân trong thôn đến bao vây tất cả các người chơi lại.
Mà khi vừa đến gần,
Lão già mới phát hiện ra những người kia không phải là bị đám quái vật này bắt mà giống như những người đó và đám quái thú này đi với nhau.
Dù vậy, Lão Ước Hàn vẫn hét lên không một chút lơ là.
Chẳng mấy chốc một số người bước ra từ trong đám đông đó, trên đầu bọn họ có ký tự màu xanh lục, trên người mặc áo giáp nhưng có vết máu, giống như họ vừa mới trải qua một cuộc chiến. Mặc dù bước chân của họ trông có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vô cùng rực rỡ.
Số lượng người không nhiều, bước đến trước mặt Lão Ước Hàn và dân làng. Một tên bước ra với một cái xương sống đã bị dị dạng, nói với những người dân trong thôn:
“Trong số các người ai là người đứng đầu. Chúng ta đến đây cũng không phải là gây chuyện, ta là A Phi đến từ thành phố tự do của người Duy Đa Lợi Á. Không biết mọi người có nghe qua chưa? Chúng ta trước đó có đối đầu với những tên quái vật thế giới ngầm. À ta nói quái vật là những tên đằng sau ta. Mọi người không cần sợ hãi quá, bọn họ không phải là người xấu, họ cùng một chỗ với chúng ta!”
A Phi vừa nói vừa chỉ về phía sau lưng hắn.
Bởi vì A Phi dùng rất thông dụng ngôn ngữ mặt đất nên bọn Á Sắt nghe cũng không hiểu A Phi đang nói cái gì.
Nhưng điều này không gây cản trở cho người Duy Đa Lợi Á không dịch được. Hi Nhĩ Ngõa Na Tư liền hỏi Âu Thực Mâu:
“A Phi đang nói cái gì vậy?”
“Nói rõ về ý định của chúng ta, có giải thích các người không phải là người xấu mà là cùng đi với chúng tôi“.
Âu Thực Mâu vừa mới nói xong thì Thiêu Đốt Lông Ngực đã tranh thủ nói theo ngôn ngữ của thế giới ngầm:
“Tại sao nói chúng ta đi cùng chỗ với bọn họ vậy? Rõ ràng là chúng ta nhận nhiệm vụ đến đây? Bọn họ nói như vậy thành ra sau này bọn họ sẽ được ban thưởng phải không?”
“Đúng nha, ngươi nói vậy làm ta có cảm giác giống những NPC này, nghe xong ai cũng nghĩ đây là nhiệm vụ của bọn hắn, sau này có ban thưởng cũng là cho bọn hắn hết.”
Gặt Lúa lo lắng nói. Những người chơi là dùng ngôn ngữ thế giới ngầm để nói chuyện, người Duy Đa Lợi Á nghe cũng không hiểu rõ bọn họ đang thảo luận về cái gì.
Nhìn thấy người chơi của Vương quốc Vĩnh Hằng dùng ngôn ngữ thế giới dưới mặt đất để nói chuyện, những người Duy Đa Lợi Á cùng bắt đầu dùng ngôn ngữ của mình để nói chuyện với nhau.
Một khi những ngôn ngữ này không thể giao tiếp được với nhau thì sẽ làm các bên trở nên nghi ngờ lẫn nhau. Người chơi hai bên dần bắt đầu có xích mích. Liền có ai đó hỏi tại sao không dùng tiếng Trung để nói chuyện mà bên này đương nhiên cũng dùng ngôn ngữ của mình nói lại như vậy.
Trước khi dân thôn ra tay, người chơi hai phe liền đã bạo lực với nhau.
Cũng may có Trảo Căn Bảo cùng với Á Sắt đứng ra duy trì trật tự.
Và tất cả những điều này trong mắt Lão Ước Hàn và những người dân trong thôn giống như là những người này cùng với mấy con quái vật đang cãi nhau, có lúc sử dụng ngôn ngữ khác nhau, có lúc lại dùng chung một ngôn ngữ.
Ngoài ra còn có hai tiểu yêu tinh đang ở cùng với những người này. Mặc dù Lão Ước Hàn chưa gặp qua bao giờ nhưng có nghe người khác nói qua và thấy trên hình ảnh. Tiểu yêu tinh, chủng tộc này cũng là con người, thường xuất hiện trong các truyền thuyết khác nhau.
Có thể nói sự cảnh giác của Lão Ước Hàn cùng với các thôn dân đối với sự xuất hiện của những người chơi đã xuống đến mức thấp nhất.
Mà điều thật sự làm Lão Ước Hàn buông lỏng hoàn toàn sự cảnh giác là khi A Phi lấy ra từ trong túi một đồ vật rất có ý nghĩa.
Một khối vàng rất tinh khiết.
“À, khách từ xa đến, thật không biết mọi người đến để nghênh đón từ xa. Thật là vạn phần có lỗi. Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm trong thôn những cô gái đẹp nhất cho ngươi, phòng ốc thật lớn và những món ăn ngon nhất…”
Lão Ước Hàn đang thao thao bất tuyệt thì các thôn dân ở bên cạnh đã tranh thủ thời gian nhắc nhở một câu:
“Trưởng thôn vẫn nên là lấy tiền trước ạ“.
Sau khi nghe lời thiện ý của những thôn dân, Lão Ước Hàn lập tức thu lại khối vàng trước mặt, sau đó quay mặt về những người dân trong thôn nói:
“Mọi người tránh đường nào, họ là bạn, không phải là kẻ thù của chúng ta“.
Sau khi nghe Lão Ước Hàn nói, mọi người trong thôn đều vội vã nhường đường.
Bọn Trảo Căn Bảo thật sự đã rất mệt mỏi, họ cần phải nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay họ đã phải đi rất nhiều so với những ngày trước rồi. Bởi vì nguyên nhân đặc biệt của nhiệm vụ này, những người chơi không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng tìm thấy một thôn trang, coi như đây cũng là nơi an toàn của bọn hắn. Cơ bản là có người bảo hộ còn có thể tìm hiểu ít nhiều khi ở trong thôn. Về nhiệm vụ cũng không chắc chắn lắm nhưng ít nhất họ có thể biết được họ đang ở đâu.
Tâm tình ngay từ đầu của Lão Ước Hàn quả thật không sai.
Vốn dĩ cho rằng những quái vật này đến đây để phá thôn nên mới cùng những người dân trong thôn quyết bảo vệ nhà của mình. Không nghĩ rằng khi vào bọn họ đi vào lại là đưa tiền cho mình. Sau khi nhận được một khối vàng tinh khiết, Lão Ước Hàn đã tiếp đón những người chơi đó, đối đãi với họ rất hiếu khách. Vào buổi tối liền giết một con heo nái già làm một bữa toàn thịt heo. Thậm chí cả những con gà đang đẻ trứng cũng đem ra giết thịt. Vì ngày hôm qua không có ăn cơm nên hôm nay những người chơi đều ăn rất ngon, người Duy Đa Lợi Á còn ăn rất vui vẻ. Mà những người của Vương quốc Vĩnh Hằng thì chỉ đến ruộng bốc một nắm đất, sau đó nấu lên một chút. Bọn họ thậm chí còn không thèm liếc nhìn những món ăn ngon kia.
Những điều này cũng không có gì lạ, thế giới rộng lớn như thế sẽ có những sinh vật kỳ lạ, ăn những thứ kỳ lạ.
Nhưng đây không phải là lúc để Lão Ước Hàn đau đầu suy nghĩ, chuyện khiến hắn cảm thấy đau đầu chính là chuyện xảy ra 24 ngày sau đó.
Những người chơi lúc đầu được Lão Ước Hàn nghênh đón vào làng vẫn rất thân thiện vui vẻ nhưng sau đó có những hành vi làm cho Lão Ước Hàn không còn tin tưởng nữa. Ví như ban đêm hắn đang ngủ ở trong nhà thì liền nghe thấy tiếng lốp bốp vang lên ở bên ngoài.
Giống như có người nào đó đã dùng lực tay rất mạnh như một cái chùy để mở cửa phòng của mình và bước vào không chút kiêng kị. Lão Ước Hàn lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Lão Ước Hàn đưa tay cầm lấy khúc gỗ, ra dấu im lặng cho vợ hắn và chỉ vào gian phòng bên trên ý nói núp vào trong đó.
Khi Lão Ước Hàn ra tới cửa đã thấy đèn phòng khách được thắp sáng. Chẳng lẽ bọn trộm giờ không kiêng nể gì hết sao? Lão Ước Hàn cũng không cho rằng có người thân thích tới bởi vì trong thôn trang này hắn cũng không cho phép ai được vào phòng hắn một cách tùy thích.
Khi lão Ước Hàn đi ra ngoài phòng ngủ thì kinh ngạc nhìn thấy hai người và hai con dã thú đang lục tung đồ đạc.
Bên trên đầu bọn họ đều có ký tự màu xanh. Nếu Lão Ước Hàn biết tiếng Trung thì có thể thấy tên là:
Gặt Lúa, Thiêu Đốt Lông Ngực, Âu Thực Mâu và Báo Tử Linh Sung.
Bốn người bọn hắn không tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy Lão Ước Hàn, Âu Thực Mâu đứng dậy, lễ phép nói với Lão Ước Hàn:
“Xin chào trưởng thôn, chúng tôi ở đây không phải là trộm đồ gì. Là những chiến binh giải cứu thế giới, chúng tôi là muốn tới xem có đồ vật gì có thể dùng được không. Ngài cũng biết nhiệm vụ của chúng tôi vô cùng nguy hiểm, có thể bị thương bất cứ lúc nào, nếu có băng vải hay vũ khí gì thì tốt quá“.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Lão Ước Hàn không nghe rõ đối phương nói cái gì. Mỗi chữ mà đối phương nói Lão Ước Hàn nghe rõ nhưng gộp chúng lại với nhau thành một cụm thì hắn nghe không rõ lắm. Đây là lời nói của một người bình thường? Chạy đến phòng của người khác để tìm công cụ, một người nông dân trừ nông cụ và hạt giống và vài ba thứ lộn xộn ra còn có thể có được đồ vật gì nữa?
Gặt Lúa định nói nhưng bị Báo Tử Linh Sung đẩy sang một bên, hắn ta vừa nói vừa nhìn sang Gặt Lúa giọng oán trách:
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy, chơi lâu như vậy, ngươi không biết thế nào là đồng cảm sao? Để chúng ta đến nói.”
Báo Tử Linh Sung nói xong liền quay sang hướng về phía Lão Ước Hàn lễ phép nói:
“Chúng tôi không có ý gì đâu thưa trưởng thôn. Chúng tôi không cố ý vào phòng, chỉ là nhìn thấy cửa không khóa nên cho rằng cửa đang mở liền nghĩ có thể vào làm khách hay không. Thuận tiện xem qua cách bài trí của ngài, nhìn một vòng quả thật là không tệ nha, Không biết là đồ vật bên kia Ngài có bán không?”
Báo Tử Linh Sung chỉ có thể nói đại về một cái túi lớn mà Lão Ước Hàn dùng để đựng đồ khi đi ra ngoài. Là trưởng thôn, đôi khi Lão Ước Hàn phải đi cùng với lớp trẻ đến những nơi xa thôn trang giải quyết những tên dã thú hoặc quái vật để phòng ngừa chúng tấn công thôn trang. Mỗi lần đi như vậy đường xá xa xôi, dù là đi xe ngựa cùng phải mất mấy ngày. Lúc này muốn mang đủ hành lý cùng với thức ăn nên một cái túi lớn là rất cần thiết.
Đối với những người chơi, trừ thời trang bên ngoài của cái túi ra thì sức chứa của nó nhìn rất hấp dẫn. Mặc dù cũng có thể mua được những cái túi này trong thị trấn nhưng không phải lúc nào cũng gặp được mà giá cũng không phải là rẻ nữa. Nhưng nếu mua của người dân trong thôn thì biết đâu chúng sẽ rẻ hơn.
Sau khi Báo Tử Linh sung nói xong, Thiêu Đốt Lông Ngực liền nói với hắn:
“Oa người đừng có nói như vậy, những thứ đồ này ban đầu là miễn phí nhưng sau này có thể sẽ phải trả tiền cho nó đấy”
“Ở trong này không có tiện cho việc xới tung mấy cái rương tủ lên đâu, từ đầu chúng ta không nên vào đây. Khi ở bên ngoài ta đã nói mà các ngươi không nghe ta“.
Báo Tử Linh Sung dùng tiếng Trung nói với Thiêu đốt Lông Ngực.
“Chúng ta thân là dũng sĩ tại sao không thể lật những cái rương này lên chứ, nói sao cũng không hợp lý nha, ta muốn khiếu nại với nhà sản xuất trên diễn đàn đó.”
Gặt Lúa muốn biểu lộ cảm xúc rằng hắn ta đang rất buồn cười. Bởi vì hắn nói như vậy không có nghĩa là muốn đi khiếu nại thật, chỉ là nói đùa mà thôi.
Lão Ước Hàn mặc dù nghe không hiểu hết những gì họ nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ cười nói của bọn họ, lão vẫn cảm thấy như họ có âm mưu gì không tốt đẹp lắm. Tâm trạng của Lão Ước Hàn cũng trở nên căng thẳng, xem ra không nên đụng đến bọn chúng, nếu bọn hắn có tiền thì mình cứ đem cái túi này bán cho chúng đi. Lão Ước Hàn nghĩ như vậy và đưa ra một ngón tay.
“10 đồng tệ thì có thể”
Âu Thực Mâu và Báo Tử Linh Sung nghe câu nói của Lão Ước Hàn xong liền sửng sốt, sau đó lớn tiếng hét to:
“Được. Ước Khắc công tước quả thật là gian thương“.