Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 534: Chương 534: Thôn trang




Editor: Wave Literature

Quả cầu pha lê trước mặt Hạ Lạc Khắc bị bao phủ bởi một màn ánh sáng trắng của vụ nổ. Sau vụ nổ, truyền tống môn trở nên nghiêng ngả, khiến tiểu yêu tinh Công chúa điện hạ cùng Á Sắt, Trảo Căn Bảo và những người chơi khác đều biến mất ngay tại chỗ.

“Hạ Lạc Khắc đại nhân, đây quả là chuyện không thể lường trước được. Chúng ta nên làm gì đây? Ngài có muốn trực tiếp đến đó luôn không?”

Ngay tại lúc thấy Hạ Lạc Khắc đang ngẩn người nhìn hình ảnh trong quả cầu pha lê, Bố Lỗ đã hỏi đầy lo lắng nhưng Hạ Lạc Khắc nhanh chóng lắc đầu:

“Không cần đâu. Tất cả đều đã nằm trong tầm kiểm soát của ta“.

Hạ Lạc Khắc đặt hai tay lên quả cầu, dùng ma thuật đẩy vào bên trong, hình ảnh trong quả cầu pha lê hiện ra một lần nữa.

Lúc hình ảnh đó xuất hiện, Hạ Lạc Khắc liền chau mày, bởi vì hình ảnh trong đó không phải là khung cảnh rừng rậm như đã dự đoán mà là trên một vùng núi hoang vu.

Những người chơi kia cùng với tiểu yêu tinh Công chúa điện hạ đều bị truyền tống môn đẩy đến vùng núi hoang vu này.

“Tôi chưa từng nghe nói những tên tiểu yêu tinh này ở trên núi, Thế Giới Thụ sống ở vùng hoang vu như thế này sao? Là tôi đã sai hay tại vì thế giới này thay đổi quá nhanh?”

Bố Lỗ nghi ngờ hỏi.

Hạ Lạc Khắc không trả lời câu hỏi của Bố Lỗ. Bởi vì hắn tin tưởng rằng mình biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy cảm xúc của những người chơi có chút sai lầm. Trước kia là những nhóm tiểu yêu tinh kiểm soát truyền tống môn, vì xuất hiện ma thuật của vụ nổ mà khiến cho họ bị thay đổi vị trí ban đầu. Về việc bị dịch chuyển đi đến đâu, có xa Thế Giới Thụ hay không cũng chỉ có những người chơi mới biết rõ. Bây giờ, nếu Hạ Lạc Khắc muốn biết được vị trí của chúng phải mất một khoảng thời gian. May mắn là giữa hắn và những người chơi có sự liên kết ma thuật với nhau nên đây cũng không phải là chuyện gì quá phức tạp. Nhưng nếu như xa quá, có thể đích thân hắn phải trực tiếp ra ngoài“.

Trên diễn đàn trò chơi, Mai Xuyên Khốc Tử đã nhanh chóng đăng bài trợ giúp.

[Chờ trực tuyến, khẩn cấp]

“Xin chào mọi người, tôi tên là Mai Xuyên Khốc Tử

Trước tiên báo cho các bạn một tin vui rằng chúng tôi bình an, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành một cách thuận lợi nhưng đến đoạn cuối cùng lại gặp chút ít vấn đề. Vốn hình ảnh truyền đến là phải từ truyền tống môn chỗ rừng rậm, cũng là chỗ của Trảo Căn Bảo nhưng bây giờ chúng tôi lại dịch chuyển đến một vùng núi hoang vu. Chúng tôi bây giờ cũng không biết mình đang ở đâu, muốn phát lên cho mọi người cùng xem để xem thử có ai nhận ra chỗ này không? Có ai trước đây đã từng đến chỗ này không?

[Hình ảnh] [Hình ảnh]

Đây là bản đồ địa hình chỗ chúng tôi đang ở,

Nếu có bất cứ ai nhận ra nơi này, vui lòng liên hệ với chúng tôi ngay lập tức, càng sớm càng tốt.”

Trong bài đăng này của Mai Xuyên Khốc Tử có rất nhiều người chơi tích cực tham gia dự đoán nhưng cũng không có người chơi nào biết đây là đâu. Gần chỗ người Duy Đa Lợi Á có rất nhiều núi nhưng không ai nhận ra đây là ngọn núi nào.

Ngồi trên đỉnh núi, Mai Xuyên Khốc Tử tỉnh táo lại, nhìn vào bài đăng trong diễn đàn một hồi lâu nhưng đều không thấy thông tin gì có ích.

Bọn họ cũng hỏi thăm hai NPC đi cùng nhưng hai tiểu yêu tinh này cũng không biết rõ vị trí đang ở là chỗ nào, một tên tiểu yêu tinh đến từ Thế Giới Thụ nói:

“Chắc chắn là loài người kia đã tấn công chúng ta, nếu không truyền tống môn cũng đâu xảy ra vấn đề. Loài người này thật chết tiệt.”

Tiểu yêu tinh nói với sự chán ghét nhưng nhìn thấy những người chơi Duy Đa Lợi Á xung quanh mình, tiểu yêu tinh nhanh chóng nói thêm:

“À ta không có nói các ngươi, ta là đang nói đến những người của Thần Linh quốc“.

Sau khi lưu lại trên núi một thời gian, bọn họ cũng không biết đây là đâu nhưng cứ ở lại đây chờ đợi cũng không phải là cách tốt. Bọn họ thu dọn lại đồ đạc và bắt đầu đi xuống phía chân núi.

Những người chơi này đều đã quen với việc sống sót trong thế giới hoang dã, mà Á Sắt cũng là đến từ Vương quốc Vĩnh Hằng, cũng không cần ăn gì đặc biệt. Họ chỉ cần lấy đại một nắm đất bỏ vào một cái nồi. Sau đó dựa theo cách nấu đặc biệt của họ, họ có thể ăn tất cả những thứ này vô bụng.

Bọn Trảo Căn Bảo cũng có ít lương thực. Ngoài ra còn có thể săn bắt những con vật đang ẩn náu nhiều nơi trên thế giới mặt đất để ăn, bổ sung thêm sức mạnh thể chất,…

“Chúng ta có thể ăn con rồng nhỏ này”

Âu Ngật Mâu nói đùa rằng khi Á Sắt và Trảo Căn Bảo bị truyền tống môn cuốn tới đây thì tiểu rồng bay đang ở cách đó không xa cũng bay vào.

Tiểu rồng bay đang theo sát phía sau lưng Trảo Căn Bảo chăm chú quan sát và vô cùng cảnh giác với Á Sắt cùng những sinh vật đến từ thế giới mặt đất, thậm chí còn có ý đối địch.

Nếu như Trảo Căn Bảo không khống chế nó, con rồng này đã tấn công bọn họ và Á Sắt rồi.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tiểu yêu tinh Công chúa điện hạ đối với việc đề phòng những người chơi này đã không còn nhiều nữa, nhất là trên đường bọn họ và Á Sắt hộ tống nàng đến đây.

Công chúa điện hạ bây giờ mới cùng bọn của Á Sắt biểu lộ sự biết ơn về việc đối đãi lạnh lùng với bọn họ trước đây.

“Ta không hẳn là vì quá cảm động mới nói cảm ơn với mọi người… Mà là vì trước đây ta đã có thái độ không tốt đối với mọi người, lỗi là của ta,…”

Mặc dù tiểu yêu tinh Công chúa điện hạ nói với âm lượng mỗi lúc mỗi nhỏ đi nhưng những người chơi vẫn hiểu được ý tứ bên trong lời nói của nàng.

Không chỉ như thế tiểu yêu tinh này còn nói ra tên của mình cho các người chơi nghe.

Nhưng sau khi nghe tên cô xong, những người chơi đã quyết định nhất trí.

“Chúng tôi vẫn sẽ gọi người là Công chúa điện hạ”

“Chỉ là cái tên thôi mà, chúng tôi cũng không để ý nhiều đâu, ở đây có nhiều người như vậy, cùng gọi là Công chúa điện hạ đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, gọi Công chúa điện hạ đi, ngôn ngữ của tiêu yêu tinh nghe cũng không hiểu lắm.”

Đối với phản ứng này của các người chơi, Công chúa điện hạ cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, dường như còn không có ý phản đối ý kiến này của những người chơi.

Thấy công chúa điện hạ của mình nói tên với những người chơi, tên hộ vệ bên cạnh cũng tự giới thiệu tên mình nhưng những người chơi nghe xong cũng chẳng hiểu gì hết ngôn ngữ của mấy tiểu yêu tinh này, liền có người nói:

“Cứ gọi là hộ vệ đi, chúng tôi cảm thấy rất thích hợp“.

“Đúng vậy, đúng vậy, gọi là A Vĩ cũng được“.

“A Vĩ không hợp đâu, không may mắn. Nhìn xem nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, lỡ như nửa đường còn lại gặp chuyện gì cũng đều không gánh nổi sao?”

“Xưng hô thôi mà, đâu phải là chuyện gì quá to tát.”

Sau khi nghe những người chơi đang xôn xao nói về mình, tên tiểu yêu tinh hộ vệ chau mày lại. Hắn không phải tức giận vì những người này bàn luận về tên của hắn mà là cảm thấy những người chơi đó đến bước khó khăn như này rồi còn có thể cười đùa được.

Bây giờ bọn họ đang ở trong tình huống hết sức nguy hiểm. Ai biết được binh lính của Vương quốc Vĩnh Hằng sẽ xuất hiện lúc nào, nếu như bọn chúng lại xuất hiện thì với số lượng người Duy Đa Lợi Á hiện tại, không cách nào cản được đội quân điên cuồng của Thần Linh quốc. Và bây giờ, an nguy của Công chúa điện hạ mới là mối quan tâm duy nhất của hắn ta.

Những người chơi bằng vài câu cũng không thể thuyết phục hắn được. Trên đường xuống núi, bọn họ vừa đi vừa cười đùa, còn sử dụng ngôn ngữ gì mà tiểu yêu tinh này nghe không cách nào hiểu được.

Đây là ngôn ngữ mà chỉ có người chơi mới có thể nói chuyện với nhau.

Đối với bọn họ, con đường phía trước vẫn còn rất gian nan và đầy nguy hiểm.

Tướng quân Sử Đan ngồi trong phòng với khuôn mặt tối sầm lại. Hắn ta chưa bao giờ cảm thấy hoang mang về tương lai của mình như bây giờ.

Kế hoạch của hắn ban đầu vô cùng hoàn hảo, đánh bại người Duy Đa Lợi Á. Sau đó sẽ bắt những tên quái vật kia, đồng thời đưa Công chúa điện hạ về để nhận được sự khen ngợi từ Hoàng thượng. Sau khi nhìn thấy tiểu rồng bay kia, hắn lại còn chắc chắn hơn nữa về kế hoạch này nếu như bắt được cả tiểu rồng bay đem về.

Nhưng đến bây giờ hắn không những không hoàn thành được kế hoạch ban đầu mà còn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ với người Duy Đa Lợi Á. Vào lúc tấn công những người Duy Đa Lợi Á kia, Nữ hoàng của người Duy Đa Lợi Á đã xuất hiện và trục xuất hắn cùng với đội quân của hắn rời khỏi thị trấn Thiểm Kim.

Mặc dù tuyển quân của thị trấn là trên danh nghĩa của Thần Linh quốc nhưng thực tế nó lại nằm dưới sự kiểm soát của thành phố tự do. Sau trận chiến lần này, Tướng quân không dám nói là tổn thất nặng nề nhưng anh ta thật sự cũng rất sợ sức mạnh kiên cường của người Duy Đa Lợi Á. Nhất là hôm qua khi cố bắt giữ những con quái vật và giải cứu Công chúa điện hạ, hắn đã thấy được sức mạnh thật sự của người Duy Đa Lợi Á.

Không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà binh lính còn bị tổn thất nặng nề, hiện tại còn bị đuổi ra khỏi thành phố tự do. Có thể nói lần này xuất binh đi đã hoàn toàn thất bại. Những tên yêu tinh còn nói những lời ác độc với hắn, đồng thời uy hiếp rằng sau khi trở về sẽ báo lại với người đứng đầu của bọn chúng, Trần Chí Quốc nhất định phải đưa ra được một lời giải thích hợp lý.

Một lời giải thích hợp lý? Giải thích như thế nào mới hợp lý? Tướng quân cảm thấy như mình sắp chết đến nơi rồi.

Nhưng hắn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, hắn vẫn còn một cơ hội cuối cùng.

“Nhanh lên, đi tìm Đại Ma Đạo Sư đến đây, ta muốn bắt bọn chúng lại!”

Tướng quân mặt tối sầm nói với những người hầu bên cạnh.

Bọn họ đi từ trên núi xuống, đến chân núi, thấy độ cao của núi cũng không là bao nhiêu nhưng tuyệt nhiên trên đường đi không hề thấy bóng dáng một người nào. Như thể đây là nơi không có người sinh sống, ăn uống ở đây cũng là cả một vấn đề.

Bởi vì nguyên nhân đặc biệt của nhiệm vụ, những người chơi muốn nghỉ ngơi cũng không thể. Bọn hắn chỉ có thể ước lượng thời gian để nghỉ ngơi. Dựa theo ý kiến của một tiểu yêu tinh hộ vệ, họ nên tiếp tục đi thẳng về phía trước cho đến khi nhìn thấy một thôn trang nhỏ của loài người. Xem xét sơ qua vị trí của bọn họ bây giờ xem như là an toàn, những người chơi phải dừng việc sinh hoạt và nghỉ ngơi để đi đi cho kịp giờ. Quãng đường người chơi có thể đi trong vòng 24 giờ là rất ít.

Mặc dù những người chơi cũng rất muốn nhanh chóng hoàn thành cho xong nhiệm vụ để được ban thưởng, nhưng so với việc ban thưởng mà nói thì tính mạng vẫn quan trọng hơn. Mặc dù có người chơi đồng ý nhưng đa phần họ đều muốn nghỉ ngơi. Nhiệm vụ lần này, không có tinh thần hợp tác đồng đội chắc chắn sẽ không thể vượt qua, điều này không có gì phải nghi ngờ nữa.

Càng nhìn vào bọn người này, tên hộ vệ lại càng phát sinh sự nghi ngờ. Dù là Vương quốc Vĩnh Hằng hay người Duy Đa Lợi Á khác biệt chủng tộc nhưng nhìn thế nào vẫn thấy ngôn ngữ của bọn chúng giống nhau. Không chỉ có vậy, thời gian bọn chúng làm việc và nghỉ ngơi cũng giống nhau. Trên đỉnh đầu không chỉ có ký tự màu xanh lục, mỗi lần ngủ đều ngửa mặt lên một lúc là ngủ mất, tỉnh dậy cũng không có gì báo trước, giống như giấc ngủ của Trảo Căn Bảo mà hắn đã quan sát mấy ngày qua.

Nếu không có sự khác biệt quá lớn về hình dạng và ngoại hình giữa loài người và quái thú, tiểu hộ vệ còn cho rằng bọn họ chính là cùng một chủng tộc và có cùng thói quen sinh hoạt.

Mà khi hộ vệ định hỏi họ tại sao lại như vậy thì những người Duy Đa Lợi Á kia sẽ đờ đẫn nhìn hắn hoặc tức giận trả lời:

“Cái gì? Người nói chúng ta giống những con lợn Vĩnh Hằng này sao? Đây là một sự xúc phạm.!”

Khi nói câu này, bọn chúng còn cố ý nói bằng ngôn ngữ của thế giới mặt đất.

Đương nhiên đây cũng chỉ là một bài học của cuộc phiêu lưu này mà thôi. Hành động của tên tiểu hộ vệ cũng không quan trọng lắm đối với những người chơi.

May mắn thay, thời gian đi lang thang của họ cũng không kéo dài bao lâu. Vào ngày thứ ba sau đó, bọn họ đã thấy được thôn trang và chào đón bọn họ là những tiếng chửi rủa và ngọn đuốc của mọi người.

Có thể nói cơ thể của những con quái thú rất to lớn. Ngay tại lúc chúng thấy những con người trên cánh đồng thì những người đó cũng là lần đầu tiên thấy những con quái thú này. Mặc dù bên cạnh còn có những người khác nữa, thậm chí là có hai tiểu yêu tinh nhưng bọn họ là thấy Á Sắt trước. Sau đó họ đã chạy trốn và quay trở lại liền có một đoàn người cầm vũ khí, nông cụ và đốt những bó đuốc tự chế.

Ngay cả khi là vào ban ngày thì bọn họ vẫn cầm đuốc.

Đương nhiên những người trong thôn trang này đối với quái thú rất cảnh giác. Trảo Căn Bảo cảm giác bọn họ không biết về dã thú người.

Bởi vì Trảo Căn Bảo quan sát những người dân của thị trấn Thiểm Kim thấy những người kia chỉ cần nghe ba chữ người dã thú đã cảm thấy sợ run người, chứ nói gì đến việc cầm đồ vật ra để chiến đấu.

Những người chơi liền trở nên cảnh giác rất cao. Á Sắt và Trảo Căn Bảo liền đi đến nói chuyện cùng những dân làng kia, tên hộ vệ cũng đi sau bọn họ, rõ ràng là tên này không yên tâm về việc những người này có cùng cấu kết với dân làng hay không.

Bởi vì bọn họ không biết liệu đây có phải là Thần Linh Quốc, nếu vậy khi những người dân kia báo cáo lại, binh lính của Thần Linh quốc đến đây thì sẽ rất phiền phức. Tên hộ vệ khẳng định phải đi đầu để bảo vệ cho Công chúa điện hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.