Editor: Wave Literature
Di sản La Cơ Lãng Khai Mễ đại ác ma được khai quật từ thôn trang dã thú, là một pho tượng khổng lồ và pho tượng cầm rương kim loại trong tay.
Bởi vì Lâm Đông Thành đột nhiên tham gia, Hạ Lạc Khắc buộc Học Bá phải khai quật di sản La Cơ Lãng Khai Mễ ra, sau đó lập tức chở đi.
Cũng may là thôn trang dã thú cách Lâm Đông Thành không xa, thời gian đi đường là một ngày.
Dưới mệnh lệnh của Hạ Lạc Khắc và sự thúc giục của Học Bá, các người chơi gần như dùng tốc độ bất khả thi trước tiên là đào pho tượng và cái rương lên, còn việc tại sao xác nhận đó chính là di sản La Cơ Lãng Khai Mễ. Đó là bởi vì cái rương đầy phù văn, với lại có cả những văn tự cổ viết: “Ngươi chinh phục vĩ đại La Cơ Lãng Khai Mễ“.
Không thể dịch chuyển qua được, cũng chỉ có thể để những đội ngũ người chơi rút lui theo đường mà dã thú đã mang các người chơi đến, bình thường chắc chắn không thể đi đường này, chỉ có thể đi đường vòng.
Hạ Lạc Khắc cùng đội ngũ đương nhiên là mau chóng xuất phát đồng loạt, dù sao cũng lệ thuộc vào di sản La Cơ Lãng Khai Mễ đại ác ma, thứ này quá to vượt khỏi phạm vi học vấn của Học Bá, những người chơi lại thích gây sự, ngộ nhỡ có chuyện bất trắc, di sản La Cơ Lãng Khai Mễ đại ác ma này có thể bán đi được không!
Quả nhiên, hiện tại đã gặp chuyện.
Từ khi khai quật di sản La Cơ Lãng Khai Mễ lên, Hạ Lạc Khắc tỉ mỉ chọn lựa 100 người chơi khỏe mạnh đến để vật lộn với pho tượng và cái rương, nhưng sau khi bọn hắn xuất phát không được bao lâu, thì phát sinh một chuyện không rõ nguyên nhân.
Đầu tiên là sự kiện ngộ độc thức ăn tập thể, ngoài trừ các người chơi ăn đồ bậy bên ngoài, thì ngay cả Bình Quả đi theo bọn hắn, cũng xuất hiện hiện tượng thổ tả, điều khiến các người chơi khó tin nhất, là Hạ Lạc Khắc thấy được rằng có một ngày Vu Yêu Học Bá có dấu hiệu ngộ độc thức ăn, cho dù Học Bá giải thích:
“Ta cũng không ăn quá nhiều đồ ăn.”
Trừ việc đó ra, còn xuất hiện sự mất ngủ, hoảng hốt, buồn bực trong lòng, hụt hơi, đi đứng không tiện, đau lưng các loại. Về sau dưới sự trợ giúp của Học Bá, vì mọi người đã học xong liệu pháp xoa bóp, sau đó xoa bóp lẫn nhau, không thể không nói rằng, hiệu quả rất tốt.
“Bị nguyền rủa rồi.”
Trên đường đi, có người vừa giúp đỡ Học Bá làm ngựa giết gà, vừa mang theo ngữ điệu như là cả thế giới sẽ tiêu tùng, lo lắng nói.
Tâm tình của mọi người lập tức trở nên sa sút, ngoài các người chơi.
“Chết tiệt, trò chơi này ngay cả phân cũng làm rất thật, phát bệnh do phân, và trạng thái bình thường và màu sắc của phân cũng khác nhau!”
“Thằng ngu này đừng có suốt ngày phân được không,
Trò chơi này tinh xảo ở nhiều chỗ, cứ nhất định phải quan tâm đến phân là sao?”
“Hơn nữa lại có thể sinh bệnh, lại có phát hiện mới.”
“Nhiệm vụ bất ngờ này rốt cuộc là phải mất bao lâu đây? Chúng ta vận chuyển vật tư mấy ngày rồi.”
“Không biết.”
Các người chơi ở đâu đó vừa vận chuyển pho tượng và cái rương, vừa trò chuyện, ở một mức độ nhất định cũng khiến tâm trạng của dã thú thêm khẩn trương.
Bọn hắn chỉ muốn đoạt lại gia viên đã mất mà thôi, đâu nghĩ là sẽ dính tới chuyện phức tạp như vậy chứ?
Học Bá cũng rất bận rộn, vừa đi, vừa nghiên cứu phù văn trên rương, nhưng bằng kiến thức chuyên môn nhiều năm của Học Bá, cũng không thể giải được phù văn ma pháp trận, thậm chí tình vợ chồng cũng không thể làm được.
Hạ Lạc Khắc không ngăn cản việc Học Bá nghiên cứu phù văn trên rương, trên thực tế ngay từ đầu thì Hạ Lạc Khắc cũng cảm thấy hứng thú với cái rương viết đầy phù văn ma pháp, nhưng sau khi nghiên cứu một lúc, thì lại thấy không hứng thú nữa, lại đi xem pho tượng.
Vấn đề gì xuất hiện ở pho tượng này? Phù văn trên rương chỉ là đánh lừa dư luận sao?
Học Bá cũng không nghĩ tới mức này, sau đó đi nghiên cứu pho tượng kia nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Di sản La Cơ Lãng Khai Mễ đại ác ma cuối cùng là gì đây?
Học Bá tràn đầy nghi hoặc trong đầu.
- --
“Hạ Lạc Khắc đại nhân, ta không hiểu lắm.”
Khi các người chơi và dã thú nhìn qua dường như đều đang liên tục bị nguyền rủa, thậm chí việc lạc đường bắt đầu xuất hiện, âm thanh của Bố Lỗ xuất hiện trong đầu Hạ Lạc Khắc:
“Ngài cũng đã nghiên cứu rõ ràng chuyện phù văn ma pháp trận này rồi à? Nhưng tại sao không mở rương ra? Chẳng lẽ ngài không có hứng thú với di sản La Cơ Lãng Khai Mễ đại ác ma sao? Và có thật là bọn hắn bị nguyền rủa không?”
“Nguyền rủa mà thôi, cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Còn vấn đề di sản mà ngươi nói, không biết ngươi nghe qua cố sự chiếc hộp Pandora chưa?”
Hạ Lạc Khắc nói.
“Đây cũng là cố sự truyền thuyết ở thế giới khác, thế giới này cũng có chiếc hộp Pandora sao?”
Bố Lỗ kinh ngạc hỏi.
“Ừm, tình huống cũng không khác biệt lắm, dưới sự an toàn tuyệt đối trước đó, ai biết được sau khi mở cái di sản này ra, chuyện xấu hay tốt sẽ xảy ra chứ? Mọi thứ đều khó nói trước khi mở hộp.”
Hạ Lạc Khắc thể hiện quan điểm của mình, nhưng Bố Lỗ nhanh chóng phản bác:
“Hạ Lạc Khắc đại nhân, ta cảm thấy ý của ngài, dùng định lý Schrödinger thì phù hợp hơn.”
“Schrödinger là ai?”
“Là một người ngược đãi tàn nhẫn với mèo, Hạ Lạc Khắc đại nhân.”
Bố Lỗ tiếp tục nói mau:
“Hơn nữa những thứ này trước tiên không đề cập tới, Hạ Lạc Khắc đại nhân dự định đến nơi an toàn mới mở ra, hay là có những tính toán khác đây?”
Hạ Lạc Khắc dừng lại một chút, cười rồi nói:
“Xem ra ngươi cũng biết nhiều đấy.”
“Tạm được tạm được, dù sao ông bà 1 vạn năm trước, dù nói như thế nào, La Cơ Lãng Khai Mễ đại ác ma cũng xem như là hậu bối của ta.”
Bố Lỗ rất tự hào nói:
“Nhưng ta cũng không rõ lắm, chỉ thấy Hạ Lạc Khắc ngài một mực không mở cái rương kia ra nên trong lòng chắc chắn có tính toán, cho nên mới nói, mục đích của Hạ Lạc Khắc ngài cuối cùng là ở đâu đây?”
“Cái này...”
Hạ Lạc Khắc nhìn Bình Quả ở phía xa:
“Nguyên nhân chính là dã thú kia mà ta mang theo.”
“A... thì ra là thế...”
- --
Bình Quả mới đây có chút xấu hổ, hắn cảm giác mình bị đánh vào mặt.
Rõ ràng là từ nhỏ đến lớn cùng lớn lên ở một nơi, nhưng lại lạc đường, tín nhiệm của những tiểu lục da vô tư trợ giúp hắn và lãnh chúa Hạ Lạc Khắc tín nhiệm, cũng bị mình phụ lòng.
Bình Quả tự trách bản thân, nhưng Hạ Lạc Khắc đại nhân vô tư thân mật kia, dường như không thèm để ý, thậm chí vẫn để mình dẫn đường, còn nói rằng:
“Không có chuyện gì, Bình Quả, ta tin ngươi, ngươi nhất định sẽ tìm ra nơi đó.”
Bình Quả cảm giác mắt mình hơi ướt, Hạ Lạc Khắc đại nhân... Ngài đã tin tưởng ta như thế...
Sau đó, Bình Quả tiếp tục dẫn đường với sự áp lực, dẫn mọi người thẳng đến lỗi cuối của lòng đất.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhất là gương mặt không thể nghĩ tới của Bình Quả, bởi vì...
Thông đạo thế giới lòng đất, không thể nào có đường cụt!
“Xem ra chúng ta đến nơi rồi.”
Hạ Lạc Khắc nhìn đường cùng trước mắt, lầm bầm làu bàu.