Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 390: Chương 390: Thật xin lỗi, tôi sai rồi




Editor: Wave Literature

Ma Căn quơ vũ khí của mình, muốn chém giết mấy tên yêu tinh như chém ruồi bọ “a a a a” trên mặt đất.

Anh ta đã phóng thích hết khả năng và sức mạnh của mình, tới mức độ mà ngay cả cự long cũng phải kiêng kị ba phần, lúc trước đối đầu với mấy quái nhân “phản loạn” cũng đã phải sử dụng phương pháp như vậy để thay đổi hành động của bọn họ, thậm chí còn làm cho một số quái nhân sợ chạy trối chết.

Nhưng hiện tại, ngay cả một con yêu tinh cũng có thể đứng lên đối đầu với mình giống như chó điên, hơn nữa còn có yêu tinh, địa tinh, kobold và cả dã thú không ngừng lao tới đây.

Bọn chúng cũng giống như lũ ruồi bọ làm phiền con người!

Tay Á Sắt cầm thanh kiếm dài màu đen và tấm chắn, anh ta đang đứng ở một chỗ và không ngừng tìm kiếm sơ hở của Ma Căn.

Sau khi đám quái nhân vừa chạy lui trối chết, Á Sắt là người đầu tiên đi quét dọn hiện trường và phát hiện ở chỗ Ma Căn bị giết còn có gần trăm quái nhân đã chết, sau đó còn bị mấy người chơi vây quanh, về phần nhóm 5 người của Á Sắt phát hiện Ma Căn đầu tiên, đã từng bị diệt đoàn một lần.

“BOSS rất khó đánh! Tất cả xe tăng đều cẩn thận đã, đừng có trực tiếp lên cán người, trước tiên phải tản bớt người đi đã!”

Mai Xuyên Khốc Tử hét lên với mấy thành viên trong bang hội.

Vừa mới đây thôi, chỉ là một bang hội nhỏ, bắt đầu cùng mấy người chơi lẻ tấn công Ma Căn, mà những bang hội người chơi lớn khác, ví dụ như “Liên minh Tiên phong” còn chưa lên, dù sao hiện tại đi lên cũng sẽ bị đối phương làm khó.

Mà ở phía sau cách đó không xa,“Liên minh Kiêu Phạn” đã tập kết xong, hơn nữa còn không kiềm chế dẫn đầu lên tấn công.

Đầu tiên là một làn sóng tên rơi xuống như mưa, công kích bắn chết một vài người lẻ tẻ bên cạnh Ma Căn, còn Ma Căn không hề bị động đến một sợi tóc.

Cũng không thể nói là cơn mưa tên chưa bắn trúng Ma Căn, hai ba trăm mũi tên đã bắn lên, vẫn có thể bắn trúng Ma Căn, nhưng thực chất đều bị Ma Căn phòng ngự được mà thôi.

Các người chơi lúc ấy liền lập tức xôn xao:

“Đừng bắn tên! Tất cả đều là người một nhà a! Bắn như vậy tất cả mọi người đều bị thương!”

“Không bắn tên thì đánh như thế nào được? Cận chiến đi lên cũng sẽ bị ngăn cản thôi!”

“Đừng nhiều lời! Mau xông lên đi! BOSS sắp không xong rồi! Đã sắp cạn máu rồi!”

“Mắt tôi mù sao! Con mắt nào của anh nhìn thấy BOSS cạn máu vậy?! Bây giờ anh ta vẫn còn đang chém người đấy!”

“Nói đạo lý vừa thôi, thương tổn với lượng máu không liên quan gì cả, anh nhìn thấy tên BOSS cả người đẫm máu, như vậy cũng không có nghĩa là sắp cạn máu.”

“Đừng nhiều lời, tất cả cùng xông lên được chưa, không phải là chém người sao! Như viễn trình đã cài đặt rồi, chết rồi thì có thể hồi sinh a, điểm hồi sinh gần như vậy!”

...

Ma Căn hoàn toàn không rõ những người đang nhao nhao nói cái gì, anh ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, cục diện ban đầu đang tốt đẹp bỗng nhiên biến thành như vậy, đại quân quái nhân của mình đã tán loạn hết cả rồi, tên thượng vị ác ma Hạ Lạc Khắc kia vẫn còn chưa muốn xuất hiện quyết chiến lần cuối với mình, lại còn dùng đám linh tinh lòng nhòng như mấy con kiến này đến quấy rầy mình!

Ngay lúc Ma Căn đang dùng một kiếm đâm bạn nhỏ khác, phù thủy Học Phách chậm rãi tiêu sái đi ra, trước mắt anh ta là một thượng vị ác ma sức cùng lực kiệt vô cùng chật vật.

Những người chơi khác có thể đã bắt đầu hiểu nội dung cốt truyện, một số người chơi dừng tay chờ xem nội dung, phần lớn số còn lại còn đang tiếp tục tấn công, nắm chặt tất cả cơ hội mà tiến hành điên cuồng xông lên chém giết.

“Phù thủy! Chủ nhân của nhà anh đâu?! Mau để Hạ Lạc Khắc ra đây! Cho dù là thất bại! Tôi cũng muốn thất bại ở trong tay của anh ta! Cho mấy tên tép diu này cút ngay đi!”

Ma Căn lớn tiếng hô, nhưng vẫn không thể ngăn được mấy người chơi như mấy con kiến đang chạy đến bên chân anh ta, ý đồ tiến hành tấn công anh ta.

Học Phách nhìn thấy một màn trước mắt, trong hốc mắt trống rỗng không hề có cảm tình, vô cùng bình tĩnh nói: “Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc không ở trong thành phố ngầm, còn những chuyện liên quan tới anh, lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc đã cho mở một bảng giá.”

Lúc Ma Căn vừa mới muốn hỏi bảng giá gì, có một địa tinh ý đồ dùng đoản kiếm - chế thức của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, đâm lùi Ma Căn vào bên trong. Nhưng bởi vì là trang bị bản trắng thật sự không thể uy hiếp được Ma Căn, thậm chí còn chưa đâm được qua da anh ta, ngược lại còn bị anh ta bẻ gãy vũ khí.

Dù vậy, Ma Căn vẫn bị đau, anh ta nâng một chân lên đá bay địa tinh kia, bởi vì động tác quá lớn làm lộ ra sơ hở, lại làm cho mấy người chơi nhân cơ hội này mà xông lên.

Phù thủy Học Phách hoàn toàn không quan tâm đến những người chơi đang điên cuồng “giết” Ma Căn, anh ta lấy ra một cái bảng, nói: “Theo như sắp xếp của Hạ Lạc Khắc đại nhân, nếu anh muốn bình yên vô sự rời đi, cần một ngàn vạn ma thạch, muốn tránh tổn thất một cánh tay là tám trăm vạn ma thạch, tránh tổn thất hai cánh tay là sáu trăm vạn ma thạch...”

Học Phách nói một cách máy móc đã làm cho Ma Căn phẫn nộ rống giận, còn dùng hỏa cầu lớn đáp lại Học Phách.

Nhìn thấy hỏa cầu lớn càng ngày càng gần, Học Phách nâng tay mình lên, ma lực màu xám tập trung lại trước người anh ta, hỏa cầu va vào ma lực, trong nháy mắt nổ mạnh, làn sóng nhiệt lan ra xung quanh đến gần người chơi khác làm cho họ bị thương, trong nháy mắt lông tóc trên người lông tóc trên người đã bị đốt cháy.

“Xem ra anh cũng không muốn giao tiền ra, nếu như không muốn giao tiền, vậy thì theo mệnh lệnh của Hạ Lạc Khắc đại nhân, tiễn anh tới địa ngục tăm tối.”

Phù thủy Học Phách cầm bảng giá đứng lên, sau đó lấy ra một cái ma trượng giống một rễ cây, anh ta nhắm ma trướng vào Ma Căn, lại nói với những người chơi bên cạnh: “Lên đi, các dũng sĩ, tôi yểm trợ cho mấy người đánh.”

“Giết chết anh ta đi!”

Ma Căn nhanh chóng vọt lại phía Học Phách, nhưng cũng trong lúc đó, một đám người chơi vô cùng đông đúc xông lên, mà đám người chơi này không giống như những quái nhân đã chạy trốn trước đó.

———

Phái Đại Tinh mờ mịt giơ chiếc máy quay của mình lên, đang không ngừng quay chụp chiến trường ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ này.

Là một phóng viên kinh nghiệm đối với những chiến trận như thế này, anh ta thấy được tâm hồn mình cũng như đang rơi vào trong sự rung động.

Một yêu tinh tuy rằng nhỏ yếu, nhưng vì muốn kích động cả nhóm bạn bè của mình nên cũng chủ động tiến đến dưới chày gỗ của quái nhân chịu trận. Trong tường thành đang bị phá hủy này, biết rõ chính mình có thể không có chút phân lượng nào, nhưng vẫn không ngừng bắn tên, không ngừng ném những quả bom bong bóng, nhìn thấy mấy quái nhân bị giết chết, thời khắc đó trên mặt những yêu tinh nhỏ còn có cả nụ cười thỏa mãn.

Phái Đại Tinh còn không chỉ nhìn thấy một lần, mọi người đều xả thân để chết, vì bảo hộ thành phố ngầm mà bọn họ thật lòng yêu thương, trên người còn buộc đầy bom bong bóng lao tới đám người. Mặc dù có một vài lần cũng làm thương quân của chính mình.

Lần chiến đấu này có biết bao nhiêu người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ chết?

Phái Đại Tinh không rõ lắm, anh ta chỉ biết là mình đã nhìn thấy rất nhiều người, người trước ngã xuống thì người sau lại tiến lên vị trí của người trước, bọn họ không chút nào sợ hãi, cái chết đối với họ giống như là một loại vinh dự cao nhất.

Mà thi thể của bọn họ... Từ từ, thi thể đâu rồi?

Phái Đại Tinh ngây ra một lúc, ở trước mặt anh ta chỉ có thi thể của quái nhân, nhưng không có thi thể của con dân thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, anh ta ngây ngẩn một lúc đã nghĩ thông nguyên nhân chuyện này, hơn nữa đôi mắt lập tức nóng lên rưng rưng.

Thi thể của bọn họ, đều đã bị quái nhân ăn sạch ngay tại chỗ!

Nhất định là như vậy rồi! Tầm nhìn của Phái Đại Tinh hoàn toàn bị nước mắt làm mờ, những người này vì bảo vệ người nhà của mình, đối đầu với đại quân quái nhân tà ác, ngay cả thi thể cũng bị quái nhân ăn sạch, một cái cũng không còn thừa! Tất cả sự đáng thương này đều là hành vi tội ác của Ma Căn mang lại!

Mà nhắc tới Ma Căn, Phái Đại Tinh run rẩy một chút, đến giờ anh ta cũng không thể quên hình ảnh lần đầu nhìn thấy Ma Căn.

Tên thượng vị ác ma kia, người thừa kế thuận vị thứ hai của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa, thế nhưng lại đang bị phù thủy Học Phách và con dân thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ vây quanh, cởi hết trang bị, ném vũ khí sang một bên, sau đó quỳ trên mặt đất, trán chạm đất, cung kính khiêm nhường nói: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sẽ trả một ngàn vạn ma thạch đích, xin đừng giết tôi, đừng đâm mông tôi nữa, làm ơn.”

Đương nhiên, cho dù Ma Căn đang quỳ trên mặt đất đã cởi hết quần áo cùng trang bị rồi, vẫn cần phải chú ý một chút.

Cho dù như vậy, vẫn có một số người chơi không ngừng điên cuồng đâm chọc bộ bị “bạc nhược” của Ma Căn, một số ít người chơi muốn dùng vũ khí của bọn họ giết chết một thượng vị ác ma, mãi cho đến khi Học Phách khuyên can mới dừng lại, chủ yếu là nhóm người chơi khác nhận được nhiệm vụ “khuyên can”, sau đó lôi kéo bọn họ rời đi, vừa nói: “Được rồi được rồi, đừng đâm nữa, BOSS cũng đã tiến vào trạng thái vô định theo nội dung cốt truyện rồi, trang bị vũ khí cũng đã ném cho chúng ta, đừng đánh nữa, có đánh cũng không chết đâu.”

Tâm tình người chơi đang ổn định, nhìn thấy thượng vị ác ma ném trang bị chịu trận thì vô cùng hưng phấn, đương nhiên số trang bị này không phải là thuộc về tất cả người chơi, còn phải trải qua sự kiểm tra của Bố Lỗ rồi mới quyết định có bán đấu giá cho người chơi không. Nếu như trang bị không tồi, vậy thì Hạ Lạc Khắc có định sử dụng hay không? Hơn nữa nếu trang bị BUG quá mức, tạm thời cũng sẽ không lấy ra nữa, dựa theo lời Bố Lỗ nói chính là: “Lấy thêm trang bị ra mà phát không công bằng sẽ bị người chơi mắng đến chết!”

Như vậy đó.

Phái Đại Tinh cầm lấy máy quay của mình đứng lên, anh ta đã quay chụp toàn bộ trong ngoài một lần, kế tiếp chính là đi phỏng vấn những người chơi và cả lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, bất luận là phải tiêu phí bao nhiêu tiền Phái Đại Tinh cũng cảm thấy là đáng giá, bởi vì chỉ có lần này mới là một tin tức lớn chân chính!

Phái Đại Tinh nghĩ như vậy.

———

Trong căn phòng hắc ám, một quái vật slime đang đứng trước cửa, một thượng vị ác ma ngồi trên sô pha, nhìn thấy văn kiện trong tay, thở dài một hơi: “Thật sự là... Làm cho người ta có chút ngoài ý muốn.”

Tên thượng vị ác ma đó nói: “Xem ra Ma Căn và Ba La đều hoàn toàn thất bại.”

“Đúng vậy, Á Lịch Sơn Đại đại nhân.”

Tên quái vật slime từ từ cúi hạ thân mình, Á Lịch Sơn Đại gật gật đầu, trong giọng nói mang theo ý cười.

“Không sao cả, kế hoạch kia tiến hành như thế nào rồi?”

“Rất thuận lợi, Á Lịch Sơn Đại đại nhân.”

“Tốt lắm, đi xuống đi.”

Á Lịch Sơn Đại ra mệnh lệnh với quái vật slime.

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, căn phòng lại lần nữa về với bóng tối.

Một ngọn lửa được đốt lên, một phong thư được châm trên ngọn lửa, trên đó có viết: “Gửi Á Lịch Sơn Đại đại nhân vĩ đại - người đứng đầu Dương Thông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.