Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 21: Q.2 - Chương 21: Ngôi sao biến ảo trời đất trào




Trong thư phòng hơi có vẻ u ám, Kỳ hoàng chắp tay đứng ở bên bàn sách, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm chăm chú vào nơi nào đó, rồi lại tựa hồ không nhìn gì cả, giống như lọt vào trong kỷ niệm nào đó. Trên bàn sách có một cuốn sách mở ra một nửa, thỉnh thoảng lật theo gió, phát ra tiếng vang tùy tiện.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra "Ken két".

Kỳ hoàng quay đầu lại, trong con ngươi bình tĩnh vô sóng đột nhiên lướt qua một tia mừng rỡ như điên, làm như không dám tin tưởng, khẽ há mồm, rồi lại ngậm lại, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ tử đang đi vào.

"Phụ hoàng!"

"Là —— Tiểu Thất à!" Vốn là ánh sáng chờ mong trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm không có ánh sáng, làm như tự lẩm bẩm, "Nàng làm sao tới đây."

"Phụ hoàng!" Tiểu Thất hơi chần chờ rồi mở miệng, "Hôm nay ta ——"

"Tiểu Thất!" Phụ hoàng của nàng lại ngắt lời nàng, vẫy vẫy tay với nàng, "Tới đây."

Tiểu Thất đi tới, thấy trên bàn sách lẳng lặng trưng bày mấy bức tranh, nàng hơi không hiểu nhìn phụ hoàng của nàng.

"Mở nó ra!" Kỳ hoàng cười nhìn nàng nói.

Tiểu Thất thò tay tiếp nhận những bức tranh kia, mở ra bức tranh đầu tiên thì trong nháy mắt sợ ngây người, nữ tử trong tranh có làn da trắng nõn, tròng mắt trong suốt linh động, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, tóc mai hơi bay lên theo gió, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên tạo ra một nụ cười như có như không, mặc dù cười cũng không rõ ràng lại làm người ta cảm thấy thân thiện và ấm áp không nói ra được, y phục màu xanh biển buộc vòng quanh hình thể tốt đẹp của nữ tử, nàng —— lại có cảm giác thật quen thuộc, tựa như đang nhìn mình, nhưng Tiểu Thất biết rất rõ nữ tử kia không phải nàng, bởi vì nữ tử trong tranh mặc cung trang phi tần.

"Có phải rất giống không!" Là thanh âm hơi hoảng hốt của Kỳ hoàng.

"Mẫu —— phi sao?" Tiểu Thất nhẹ nhàng nói.

"Đúng! Mẹ con hai người quá giống, vừa rồi ta còn tưởng rằng ——" Kỳ hoàng cười cười như tự giễu, "Nhưng ta biết rõ mẫu phi con vĩnh viễn sẽ không tới nơi này, nàng ấy là người như vậy, cho tới bây giờ luôn không đòi hỏi ta điều gì, luôn là bộ dạng thanh thanh đạm đạm, luôn là ——" ánh mắt của hắn từ từ trở nên nhu hòa, làm như xuyên thấu thời gian rơi vào quá khứ xa xôi, trong lòng dâng lên sự không màng danh lợi, phượng hoàng hoa nở, bươm buớm cùng bay, lời hứa thật tốt đẹp, lúc ấy cho là có thể bổ khuyết tương lai trông mòn con mắt, nhưng —— nhưng vẫn là tình sâu duyên cạn, nắm thiên hạ này, lại nắm không được nữ tử dịu dàng như đóa sen kia.

"Phụ hoàng!" Tiểu Thất gọi lại hắn đang lâm vào trong trí nhớ.

"Tiểu Thất!" Hắn từ từ phục hồi tinh thần lại, lại mang theo chút ưu thương nói, "Ta gần đây luôn mơ thấy mẫu phi con, nhưng nàng không nói gì với ta, chỉ nhìn ta, ta biết rõ nàng đang trách ta, nàng vẫn luôn trách ta ——"

"Phụ hoàng!" Tiểu Thất lộ vẻ xúc động, một nam tử quyền khuynh thiên hạ như vậy, nhưng mà trên mặt lại lộ ra yếu ớt ưu thương, mẫu phi của nàng thật là may mắn!

"Tiểu Thất!" Phụ hoàng của nàng chợt điểm trúng huyệt đạo của nàng, trong bụng Tiểu Thất hoảng hốt, chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng liên tục không ngừng từ sau lưng của nàng truyền vào trong cơ thể nàng.

"Phụ hoàng!" Tiểu Thất chỉ cảm thấy hốt hoảng, nàng biết là phụ hoàng của nàng đang truyền nội lực cho nàng.

"Tiểu Thất!" thanh âm Kỳ hoàng lại trở nên bình tĩnh, "Ta đã sớm không chịu nổi, ta —— ta sớm muốn tới chỗ mẫu phi con nói xin lỗi, sau đó vĩnh viễn ở cùng với nàng, ta luôn cho rằng nàng ở trong cung này đều không vui, ta biết rõ nàng vẫn —— vẫn —— oán trách ta ——" thanh âm của hắn từ từ trở nên yếu ớt, "Trẫm là Hoàng đế Kỳ quốc, làm sao —— có thể chỉ ở với nàng —— một mình nàng ——" nhưng dường như muốn nói hết lời của cả đời, "Nàng chết cũng không nguyện vào Đế Lăng, nàng —— vẫn —— vẫn cầu xin ta —— chôn nàng ở —— chôn ở trong rừng cây —— chúng ta gặp mặt lần đầu ——"

"Phụ hoàng ——" Tiểu Thất có thể cảm thấy cái đôi tay sau lưng nàng dần dần suy yếu vô lực, nhưng nàng lại không cách nào quay đầu lại.

"Kỳ quốc! Trẫm vì Kỳ quốc ——"

Còn chưa có nói xong, Tiểu Thất chỉ cảm thấy tay sau lưng vô lực rũ xuống.

"Phụ hoàng!" Tiểu Thất hốt hoảng hô, trong cơ thể có một cỗ khí nóng mạnh mẽ đâm tới đảo loạn dòng suy nghĩ của nàng.

"Trầm ngâm định khí! Nếu không sẽ thất bại trong gang tấc!" Sau lưng lại truyền đến thanh âm trấn định.

Tiểu Thất rốt cuộc cố gắng khiến mình định tâm lại, vận chuyển cỗ chân khí trong cơ thể.

Ước chừng qua thời gian một nén nhang, nàng mới khống chế tự nhiên, vội vàng xoay người sang chỗ khác, mới nhìn thấy phụ hoàng của nàng nhắm chặt cặp mắt vô lực tựa vào bên bàn sách.

"Phụ hoàng! Người ——"

"Tiểu Thất!" Hắn chợt mở mắt ra, nắm tay nàng thật chặt, "Hàn độc của con, ta đã dùng nội lực ngăn chận nó, ta biết rõ —— nhưng phụ hoàng đã không còn biện pháp. Kỳ quốc —— Kỳ quốc —— giúp phụ hoàng bảo vệ nó. Còn có Ẩn Tinh các —— Ám Ảnh ——" hắn hô một tiếng về phía không trung, chỉ thấy hai bóng người chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

"Ám Ảnh, từ —— từ hôm nay —— trở đi —— Thất công chúa chính là —— chính là Ẩn Linh của Ẩn Tinh các." Thanh âm thở dốc đã từ từ yếu ớt.

"Thuộc hạ Ám Ảnh (Ám Linh) tham kiến Ẩn Linh đời thứ mười bảy." Là hai thanh âm kính cẩn trầm ổn.

"Tại sao!" Tiểu Thất lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn phụ hoàng nàng, "Phụ hoàng, người —— người tại sao muốn làm như vậy?" Trong thanh âm có cảm giác vô lực nồng đậm.

"Tiểu Thất —— Tiểu Thất!" Tay hắn hơi run rẩy, làm như muốn nỗ lực nâng lên, nhưng không có chút hơi sức, "Còn nhớ rõ —— con —— con lần đầu tiên rời kinh, ta —— ta —— đưa cho con —— khối —— lệnh bài sắt đen tuyền không? Cái đó —— cái đó có thể điều động —— binh lực Kỳ quốc —— Tiểu Thất, ta rốt cuộc —— rốt cuộc nợ —— mẹ con hai người —— ta khiến —— mẫu phi con —— chờ đợi cả đời, nợ —— nợ con —— tự do. Nhưng ——"

"Phụ hoàng —— người đừng nói nữa, ta đi gọi thái y!" Tiểu Thất vội vàng muốn rời đi.

"Tiểu Thất! Đồng ý với ta! Bảo vệ Kỳ quốc!" Phụ hoàng dùng sức giữ nàng lại như hồi quang phản chiếu.

"Được!"

"Tiểu Thất —— ta nghĩ mẫu phi con nhất định lại muốn cho ta thêm một tội." Hắn rốt cuộc chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, giống như tự lẩm bẩm, "Tháng bảu —— ngày bảy —— Trường Sinh Điện, nửa đêm —— nửa đêm ——, Tiểu Thất, Tiểu Thất ——"

Rèm ngoài cửa sổ chợt bị gió mạnh thổi lên, bầu trời bao la nguyên bản hơi ảm đạm càng trở nên âm u hơn. Bức họa trên bàn bị cuốn "bịch bịch" rơi trên trên đất, một bức tranh chậm rãi mở ra, trong bức họa là một nam tử ôm một nữ tử, trong tròng mắt lành lạnh của nam tử có một tia ôn tình, tròng mắt nữ tử chói lọi như sao, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, nhộn nhạo, đoạt hồn phách người. Bên cạnh hình vẽ là một hàng chữ thanh tú: Nhớ chăng thất tịch đêm gì? Trường Sinh điện vắng thầm thì cầu xin.

"Phụ hoàng, phụ hoàng!" Tiểu Thất chợt hô, "Vạn Đức Trung! Vạn công công!"

"Công chúa!" Vạn Đức Trung vội vàng đẩy cửa ra, lại sững sờ nhìn bên trong, "Công —— công chúa —— hoàng thượng ——"

"Mau đi mời ngự y! Mau đi!" Tiểu Thất kinh hoảng hô.

"Dạ! Dạ!" lúc này Vạn Đức Trung mới phản ứng được, xoay người chạy ra ngoài.

"Đinh đinh đinh" tiếng chuông vang vọng trong không khí xám xịt, thanh âm thê lương kèm theo tiếng mưa rơi, bay khắp cả hoàng cung. Mưa to tầm tả hắt vào, cả bầu trời mê mang, cơ hồ cái gì cũng không nhìn rõ.

Dục Lê cung.

"Nương nương!" Xuân Y hốt hoảng xông vào tẩm điện của Dục phi, thẳng tắp quỳ gối trên đất.

"Xuân —— Xuân —— Y —— thanh âm này —— là —— là ——" Dục phi ngơ ngác nhìn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, hơi giật mình mất hồn nói.

"Nương nương, hoàng thượng —— hoàng thượng —— hoăng (có nghĩa là chết, từ này dành riêng cho vua chúa vương hầu) rồi !" Trong thanh âm nặng nề của Xuân Y tràn đầy hoảng hốt.

"Xoảng" ly trà đã uống một nửa trong tay bị rơi xuống đất, "Hoăng rồi hả?" Giống như là không thể tin, thì thầm nói, "Hắn —— sao —— lại ——" nàng giơ tay lên xoa mặt mình, chạm tay toàn ẩm ướt, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, tiếng chuông "đinh đinh đinh" nơi xa truyền vào trong lỗ tai của nàng cực kỳ rõ ràng, càng ngày càng vang dội, càng ngày càng chói tai. Rốt cuộc nàng giống như là không chịu nổi, bưng kín lỗ tai ngồi xổm xuống khóc sụt sùi giống như đứa bé.

"Nương nương!" Xuân Y bò đến bên cạnh nàng, luống cuống kêu.

"Xuân —— Y ——" Dục phi chợt kéo tay Xuân Y thật chặt, giống như bắt được một cây gỗ nhỏ trong biển rộng.

"Nương nương! Nương nương!"

Nàng rốt cuộc không nghe rõ bất kỳ tiếng chuông nào, thanh âm Xuân Y kêu nàng cũng càng ngày càng mơ hồ.

"Vương phi!" Vạn Đức Trung lo âu hô Tiểu Thất.

Tiểu Thất có một khoảnh khắc không phản ứng kịp. Vương phi? Là ai? Nàng ngẩng đầu lên mê mang nhìn thoáng qua Vạn Đức Trung, mới hiểu được ông ấy kêu mình.

"Vạn công công!" Nàng mờ mịt gọi ông một tiếng.

"Vương phi! Các đại thần đều đến ngoài thư phòng. Chờ —— chờ ——" trong thanh âm Vạn Đức Trung cũng có hốt hoảng.

Ánh mắt mờ mịt của Tiểu Thất rốt cuộc dần dần ngưng tụ lại ánh sáng, ngẩng đầu liếc thấy Ám Ảnh và Ám Linh còn quỳ trên mặt đất, nàng chậm rãi bước xuống bậc thang, lấy ra lệnh bài sắt đen tuyền trong ngực, trầm giọng nói: "Ám Ảnh, cầm cái này phân phó binh lính trong kinh phong tỏa các cửa thành, ngươi lại dẫn dắt 5000 tinh binh vây quanh thành cung. Không có chỉ ý, bất luận kẻ nào cũng không thể xuất cung."

"Dạ! Chủ tử!" Thanh âm trầm ổn của Ám Ảnh không có một chút do dự, nhận lấy lệnh bài sắt đen liền phi thân đi.

"Ám Linh! Ngươi đến nhà các đại thần ‘ quan tâm ’ người nhà của bọn họ." Trong thanh âm tỉnh táo đã tìm không ra chút mê mang.

"Dạ!" ngay sau đó Ám Linh cũng lĩnh mệnh đi.

"Vạn công công!" Tiểu Thất lại chuyển hướng về phía Vạn Đức Trung, phân phó, "Xin mời Vạn công công nói với các vị đại thần một tiếng, ta muốn rửa mặt, sau nửa canh giờ, sẽ ban bố chỉ ý về tân hoàng."

"Dạ! Lão nô đi ngay." Thấy nàng tỉnh táo rồi, lòng của Vạn Đức Trung rốt cuộc bình tĩnh lại, ở thâm cung nhiều năm, rốt cuộc vẫn còn có chút kinh nghiệm.

Mưa còn chưa ngừng rơi, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng vang rung trời, tia chớp chợt sáng lên ở chân trời khiến người ta thấy mà ghê.

Một đám người quỳ ngoài cửa, đứng đầu hàng là nhị hoàng tử, Tam công chúa, Tứ hoàng tử, Lục công chúa và Bát hoàng tử, Bát hoàng tử mới sáu tuổi, mặc dù còn tấm bé lại giống như đã biết tất cả, cúi đầu lặng lẽ đứng. Xuống chút nữa chính là Trần lão tướng quân, Sở tướng, Tiêu Dật và Mộ Thịnh Phong. Có mưa bụi thỉnh thoảng lại bay tới trên người của bọn họ, nhưng một nhóm người vẫn đứng thẳng ở ngoài thư phòng, không có di động chút nào.

"Ken két!" Cửa chính khép chặt của thư phòng rốt cuộc chậm rãi mở ra, ánh mắt của mọi người lập tức tụ tập lên người của người ra.

Khi một đạo sét sáng lên, mọi người rõ ràng nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của một nữ tử, trên người khoác một cái áo lông thật dầy, cả khuôn mặt lành lạnh không nhìn ra chút vẻ mặt, áo choàng tóc dài bay loạn trong gió, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mọi người đang quỳ. Sau đó nàng chợt giơ lệnh bài sắt trong tay lên, trong thanh âm lành lạnh mang theo uy nghiêm làm cho không người nào có thể nhìn thẳng: "Tiên hoàng có chỉ ——"

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tất cả mọi người cùng nhau quỳ xuống, tiếng sấm ầm ầm vang lên nơi xa, lại như cũ không lấn át được tiếng hô to đinh tai nhức óc này.

Một khắc kia, Tiểu Thất đứng ở trong vạn người, trên người tản mát ra khí thế giống như nữ thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.