Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 20: Q.2 - Chương 20: Từ nay tỷ muội là người qua đường




Tiểu Thất không ngờ gặp phải Kiêm Gia ở cửa Dục Lê cung, các nàng kể từ ngày đó Tiểu Thất trở về đã gặp mặt một lần, thì chưa từng gặp mặt lại. Trong chuyện này, người nàng duy nhất cảm thấy không cách nào đối mặt chính là Tam tỷ của nàng.

Sắc mặt của Kiêm Gia hơi tái nhợt, mắt hồng hồng, làm như mới vừa khóc, vẻ mặt hơi hoảng hốt, cúi đầu đi, tựa hồ không có nhìn thấy Tiểu Thất đi tới.

"Tam tỷ!" Tiểu Thất do dự một chút, vẫn lo âu hỏi, "Tỷ không sao chớ?"

Kiêm Gia mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn nàng: "Tiểu Thất?"

Ở trong lòng của Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, Tam tỷ của nàng, nữ tử như nắng gắt tràn đầy sức sống đó, hôm nay lại là bộ dáng mất hồn nhếch nhác này. Tất cả đều là nàng làm hại sao?

"Tam tỷ ——" Tiểu Thất đưa tay ra, muốn kéo tay của nàng.

"Tiểu Thất, ta quên còn phải chúc mừng ngươi." Kiêm Gia mờ mịt nhìn nàng, thân thể lại nghiêng đi, tránh khỏi bàn tay duỗi ra của Tiểu Thất.

"Tam tỷ. . . . Thật xin lỗi." Lời nói vô lực phiêu tán trong không khí giữa hai người, cả nói xin lỗi cũng có vẻ tái nhợt và tuyệt vọng sao?

"Tiểu Thất!" Kiêm Gia mở to mắt nhìn tới nơi xa, sâu xa nói, "Ta làm sao tha thứ ngươi, ta đã từng —— cảm thấy may mắn vì cho rằng nắm được hạnh phúc mình muốn, chỉ cần một bước, ta cho là chỉ cần trở lại hoàng cung tất cả sẽ có thể trở thành sự thật, nhưng —— ngươi tự tay đánh nát hạnh phúc của ta."

"Tam tỷ!" đáy mắt Tiểu Thất lướt qua ưu thương, "Tỷ thật yêu hắn như vậy sao? Ta —— an bài như thế, Tam tỷ thật chẳng lẽ —— cũng không hiểu sao?"

Kiêm Gia đột nhiên xoay đầu lại, trong mắt nhìn Tiểu Thất mang theo khiển trách: "An bài? Tiểu Thất, hôm nay ngươi cũng nói những lời này với ta. Ta không hiểu! Ta cũng không muốn hiểu! Mẫu phi như vậy! Tiểu Thất ngươi —— hôm nay cũng là như thế! Tại sao khi các ngươi xem là đương nhiên, hy sinh hạnh phúc của ta, còn muốn ta hiểu. Ta ——" đột nhiên thanh âm ngưng lại. Trong mắt vô hồn của Kiêm Gia dần dần nổi lên ánh sáng.

Tiểu Thất quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dật mặc trang phục màu vàng đang đứng ở nơi đó, trong tròng mắt thâm trầm có ánh sáng phức tạp, đang nhìn hai người họ, chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của hắn, mơ hồ không rõ, làm cho người ta cảm thấy mịt mờ, đôi môi mím chặt không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì.

Thời gian giống như bất động ở nơi đó, quá khứ xa xôi giống như ánh lửa bập bùng, trong nháy mắt rốt cuộc tan thành mây khói, không còn tìm được nụ cười như trẻ con lúc xưa. Đến tột cùng là thời gian che mất trí nhớ tốt đẹp lúc đó hay là mới bắt đầu chỉ nhớ rõ những thứ ấm áp thoáng qua rồi biến mất?

Tiểu Thất rốt cuộc xoay người, đi vào Dục Lê cung.

"Dật!" Là thanh âm êm ái trong trí nhớ của Tiểu Thất, tốt đẹp như lúc ban đầu.

Thứ gọi là tình thân, đúng là vẫn không bù được yêu say đắm trong cuộc đời sao?

Trên xe ngựa trở về vương phủ, cả đường yên tĩnh.

Tiểu Thất không nói một lời ngồi ở trong xe ngựa, vén rèm cửa sổ lên nhìn đường phố người đến người đi ngoài xe ngựa, lẳng lặng trầm tư.

Ánh mắt tìm kiếm của Tiêu Dật thỉnh thoảng quét tới.

Trong xe ngựa hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được thanh âm bánh xe đè nát chướng ngại vật, đột ngột rõ ràng.

"Tại sao Vương Gia lại đồng ý lấy ta?" thanh âm nhẹ nhàng của Tiểu Thất đột nhiên vang lên.

"Như vậy tại sao công chúa lại gả cho ta?" Tiêu Dật không đáp hỏi ngược lại, dáng vẻ thản nhiên giống như không để tâm nghi vấn của nàng.

"Nguyên nhân của chúng ta giống nhau sao?" Đôi mắt trong suốt của Tiểu Thất không hề chớp nhìn hắn, giống như là đang có quyết định gì đó.

"Có lẽ!" đáy mắt Tiêu Dật thoáng qua một tia khác thường, lại vẫn lặng lẽ nói.

"Vậy sao?" Tiểu Thất lại nhìn ngoài cửa sổ lần nữa, lạnh nhạt nói, "Ta hi vọng chúng ta giống nhau, nói như vậy, đợi đến chuyện kết thúc, chúng ta có thể có tự do của riêng mình."

"Kết thúc? Vương phi cho rằng như thế nào mới coi là kết thúc?" Tiêu Dật chợt vặn cằm của nàng qua, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt bức người giống như lập tức có thể nhìn thấu trong lòng của nàng.

Tiểu Thất hơi sững sờ, trong nháy mắt trả lời không được, kết thúc? Đúng vậy, như thế nào mới coi là kết thúc?

"Bộ dáng bây giờ của Vương phi, Bổn vương ngược lại hài lòng vô cùng." Trong giọng của Tiêu Dật có chút tức giận.

Tiểu Thất chợt khép mắt, tóc mái thật dài che kín lông mi của nàng, mệt mỏi thoáng qua rồi biến mất trong đôi mắt, thanh âm nhẹ nhàng mang theo một tia yếu ớt không dễ cảm thấy: "Ta —— có lẽ chỉ quá mệt mỏi."

Tiêu Dật đột nhiên sửng sốt, nhìn nữ tử gầy yếu nhỏ nhắn trước mắt, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, tức giận trong mắt trong lúc vô tình chuyển hóa thành thương tiếc, vươn tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực. Một khắc kia hắn cảm thấy trong ngực chỉ là một thứ nho nhỏ, giống như vừa dùng lực sẽ bị hắn bóp vỡ.

"Vương —— Vương Gia!" Công Tôn Cảnh Thăng giương mắt nhìn nhìn Vương Gia kiêm bằng hữu tốt của mình ôm một nữ nhân vào vương phủ, quả thật cảm thấy như đầm rồng hang hổ, "Vương Gia —— nữ tử này là?"

Tiêu Dật liếc hắn một cái, nói: "Vương phi cũng không nhận ra?"

Cằm của Công Tôn Cảnh Thăng cả kinh thiếu chút nữa rơi xuống đất, việc này thật không thể trách hắn, cả khuôn mặt của nữ tử kia đều chôn ở trong ngực Tiêu Dật, chỉ bằng vào hình thể, hắn thật không thể nhìn ra, mặc dù hắn cũng đã gặp vương phi mấy lần, nhưng nhãn lực của hắn còn chưa có tốt như vậy.

"Đi vào cung mời một ngự y đến." Tiêu Dật lại lạnh nhạt nói.

"À?" Trong nháy mắt Công Tôn Cảnh Thăng không có phản ứng được, theo sát mấy bước, mới bừng tỉnh hiểu ra, "Vương phi bị bệnh?"

"Ừ! Hình như trán hơi nóng. Ngươi đi mời ngự y tới đây."

Lúc này Công Tôn Cảnh Thăng mới vội vàng ra cửa.

Tiểu Thất chỉ có cảm thấy mình lúc lạnh lúc nóng, cực kỳ khó chịu giống như lúc mới vừa trúng độc. Thanh âm của người bên cạnh luôn mơ hồ truyền tới, có tiếng tức giận, có tiếng cầu xin tha thứ, cũng có tiếng cúi đầu khóc lóc, giống như ngăn cách ở không gian khác nhau, mặc dù gần ngay trước mắt, trong lòng lại chợt cảm thấy xa xôi không thể chạm tới như ở cuối chân trời. Khi tất cả an tĩnh lại, nàng rốt cuộc nặng nề ngủ.

"Vương phi! Vương phi!"

Trong ánh trăng mờ, nàng nghe được có người không ngừng kêu nàng ở bên tai nàng.

Nàng rốt cuộc khó khăn mở mắt, có chút mê mang nhìn người đang cười yếu ớt canh chừng nàng trước mắt, một giây kế tiếp, lập tức trở nên không thể tin.

Người đối diện cũng là dáng vẻ ung dung: "Vương Gia, tại hạ may mắn không làm nhục mệnh, vương phi đã tỉnh rồi."

Ánh mắt bén nhọn của Tiêu Dật quét về Bắc Thiên Vũ: "Nếu Bổn vương nhớ không lầm, ngày đó xuất hiện trên chiến trường cũng là ngươi."

"Vương Gia quả nhiên có trí nhớ tốt!" Bắc Thiên Vũ thản nhiên nhìn thẳng hắn, trong tròng mắt tỉnh táo không có một tia sợ hãi.

"Như vậy —— ngươi rốt cuộc là ai?" Tiêu Dật từng bước ép hỏi.

"Vương Gia, chẳng lẽ quên lúc ấy đã đáp ứng tại hạ nếu cứu tỉnh vương phi, Vương Gia sẽ không ép hỏi tại hạ." giọng của Bắc Thiên Vũ chợt trở nên thâm trầm.

"Vương Gia, hoàng thượng triệu kiến." Đang lúc hai người đấu tranh, ngoài cửa vang lên thanh âm của Công Tôn Cảnh Thăng.

"Như vậy xin mời ——"

"Tại hạ còn phải viết phương thuốc, nếu Vương Gia có chuyện bận, cũng không cần ở lại chỗ này nữa, vương phi đã không có việc gì." Nói xong, Bắc Thiên Vũ liền ngồi vào cái bàn bên cạnh, không coi ai ra gì cầm bút, nhíu lông mày suy tư.

Tiêu Dật mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng cũng không thể nào phản bác, lại có hoàng mệnh trong người, lập tức không làm khó hắn, rời đi.

Tiêu Dật vừa rời đi, Bắc Thiên Vũ liền vo phương thước đã viết một nửa thành một cục, làm như cực độ tức giận nói: "Đều đi ra ngoài! Mấy người đứng ở đây thật khiến người ta tâm phiền ý loạn, viết một phương thuốc cũng viết không xong."

Người trong phòng hoảng hoảng hốt hốt quỳ đầy đất, Bích Thủy khó xử nhìn thoáng qua Tiểu Thất, do dự nói: "Vương phi. . . . . ."

Tiểu Thất vô lực gật đầu một cái, Bích Thủy mới dẫn nô tài cả phòng lui ra ngoài.

Một giây kế tiếp, nàng liền bị hắn ôm vào trong lòng, nhanh đến cơ hồ không thấy rõ động tác của hắn.

"Vương phi?" Thanh âm của hắn tựa hồ là vô cùng giận, "Nàng có biết nếu hôm nay không có ta, vương phi này đã sớm đi gặp quỷ."

Tiểu Thất chỉ làm như không biết, đầu lại vùi vào trong ngực của hắn, tay ôm chặt hông của hắn.

Chỉ là một động tác nho nhỏ lại thành công hóa giải cơn giận của hắn, hắn không nói một lời ôm chặt Tiểu Thất, đột nhiên cánh tay cố ý buộc chặt, chọc cho tiểu Thất kinh hô một tiếng, hắn mới giống như thở ra: "Tiểu Thất, ta rốt cuộc làm gì nàng đây? Nàng có biết hay không ——" hắn dừng một chút mới nói tiếp, "Hàn độc của nàng đã hơi tái phát."

"Bắt đầu từ lúc chàng dẫn ta xuất cung lần trước sao?" Tiểu Thất giống như đã sớm biết, nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ!" Bắc Thiên Vũ chợt cắn răng nói, "Ngày đó ta vốn định trói nàng đi."

"Vậy sao?" Tiểu Thất cúi đầu trong ngực hắn cười lên, "Vậy tại sao chàng không làm như vậy?"

"Sợ nàng trách ta!" Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên êm ái, chậm rãi nói, "Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ mới phát hiện, tánh mạng của nàng so với sự cam tâm của nàng, ta càng cần nàng còn sống hơn." Trong thanh âm cực kỳ dịu dàng của Bắc Thiên Vũ có một tia đầu độc, "Tiểu Thất, đi theo ta đi. Cuộc sống như thế thật sự là nàng muốn sao?"

"Bắc Thiên Vũ!" Tiểu Thất buồn bực trong ngực hắn, yếu ớt nói, "Chàng có thể dẫn ta đi đâu?"

"Tiểu Thất, hiện tại cái gì ta cũng không muốn, ta chỉ muốn đưa nàng đến Bắc Thương Sơn, nơi đó Thiên Cơ Tử nhất định có biện pháp khống chế hàn độc của nàng."

"Ta ——"

"Tiểu Thất, nếu nàng còn là không yên lòng Kỳ quốc, đợi đến hàn độc khống chế được, nàng trở về nữa có được hay không?" Bắc Thiên Vũ nhỏ nhẹ dụ dỗ Tiểu Thất trong ngực.

Tiểu Thất giống như thở dài một cái, nhẹ nhàng nói: "Ta —— phải nói với phụ hoàng ta một tiếng trước mới có thể đi theo chàng."

"Tốt! Một lời đã định!" Bắc Thiên Vũ lập tức ôm mặt của nàng thừa cơ hôn một cái, cười đắc ý giống như đứa bé, "Tối mai, ta liền tới bắt cóc nàng - vương phi Kỳ quốc." Nói xong, giống như sợ nàng hối hận, vội vàng ra khỏi cửa phòng.

Tiểu Thất lại có cảm giác bị lừa, người này đến lúc đó thật có thể dễ dàng để nàng rời đi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.