Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 19: Q.2 - Chương 19: Vừa vào cửa sung sâu như biển




Nếu như nói, trong cuộc sống có một ngày ngươi vĩnh viễn không bao giờ muốn đối mặt, như vậy hôm nay chính là ngày mà Tiểu Thất hết sức muốn trốn tránh!

Nàng và Tiêu Dật đi bái kiến phụ hoàng của nàng trước, bọn họ cũng rất có ăn ý không nói việc xảy ra tối hôm qua, cả hai đều là người thâm tàng bất lộ, tự nhiên đều giấu huyền cơ trong lời nói. Tiểu Thất chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nên nói muốn đi bái kiến Dục phi rồi cáo lui trước.

Khi đi ra thư phòng, nàng hơi thở ra, giống như cả không khí cũng trở thành trong veo. Nàng cũng không vội đi Dục Lê cung, chỉ chậm rãi đi ở trong vườn hoa. Mùa đông đã sớm qua, đầu xuân cũng đã lặng lẽ đến, mùi thơm ngào ngạt mang theo hương trong lành đặc biệt của sáng sớm thổi vào trên mặt của nàng, nàng hít thật sâu rồi thở ra một hơi, giống như có thể ngửi thấy hương thơm bùn đất. Đi đến gần, nàng lại nghe thấy thanh âm dạy dỗ ai của ma ma nào đó. Tiểu Thất hơi nhíu lông mày, vốn định đi đường vòng, chuyện không công bằng trong thâm cung này quá nhiều, nếu chuyện gì cũng muốn tỏ vẻ chánh nghĩa, không thể nghi ngờ là đang tạo ra vô số kẻ địch, nhưng bước chân vừa bước ra của nàng lại dừng lại khi nghe được hai chữ "công chúa". Khi Tiểu Thất men theo thanh âm tìm qua, thấy ma ma vô cùng không nhịn được đẩy ra nữ tử kéo bà, nữ tử tựa hồ không đứng vững, lập tức té lên mặt đất, trên khuôn mặt hơi có vẻ lo lắng mơ hồ mang theo uất ức.

"Lục công chúa! Dù ngươi là Lục công chúa thì như thế nào, chuyện cung quy lão nô cũng không làm chủ được." Là thanh âm có chút châm chọc của ma ma.

"Quế ma ma, van cầu ngươi! Cứu bà vú của ta đi!" Thanh âm nữ tử mềm yếu vô lực, đã có chút nghẹn ngào.

Tiểu Thất chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì lướt qua, có một chút không thoải mái, công chúa Kỳ quốc trong cung lại có thể bị cung ma ma khi dễ sao? Đây cũng là "Cá lớn nuốt cá bé" trong cung sao

Tiểu Thất đi lên, vốn định lên tiếng hỏi chuyện này, lại có một người sớm hơn nàng một bước.

"Lục công chúa" là thanh âm văn nhã của một nam tử, "Vì sao ngã trên mặt đất?" Chỉ thấy hắn đi tới, thản nhiên đỡ Lục công chúa dậy, nhàn nhạt liếc nhìn Quế ma ma.

"Thỉnh an Mộ tướng!" Quế ma ma cũng không khiếp đảm khi bị thấy như những nô tài bình thường, lễ phép chu đáo hành đại lễ mới trả lời "Mới vừa rồi là công chúa đi gấp rồi, đụng phải nô tỳ mới ngã xuống." Giọng nói kính cẩn cũng không mảy may áy náy.

"Vậy sao?" Nam tử nhàn nhạt tăng thêm một câu, trong giọng nói ôn tồn nho nhã dẫn theo khí thế không giận mà uy.

"Thịnh Phong ca ca, ta không sao, là ta không cẩn thận. . . ." Thanh âm nữ tử sợ hãi, tay kéo kéo ống tay áo nam tử.

Nam tử như có như không liếc nhìn Quế ma ma bên trên, người kia mới hơi sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn hắn.

"Thịnh Phong ca ca, ta —— vú nuôi của ta bị bệnh, cho nên ta muốn xin hoàng mẫu phi phái ngự y đến xem bệnh cho vú." Thanh âm nữ tử có chút không xác định, "Nhưng, Qué ma ma nói ——"

Nam tử êm ái vuốt ve cỏ vụn trên người nàng, quay đầu lại nói với Quế ma ma: "Cung quy là chết, người là sống, Quế ma ma không phải không biết đạo lý này chứ?"

"Lão nô cũng chỉ là một nô tỳ, không có quyền làm chủ."

"A! Hôm nay một Hữu Tướng như ta thêm một vị công chúa còn có một vị vương phi cũng không mời nổi một ngự y sao?" Nói xong, nam tử liền thẳng tắp nhìn về phương hướng Tiểu Thất đang đứng yên.

"Thỉnh an vương phi!" Quế ma ma quay đầu lại thấy Tiểu Thất đang đứng ở cách đó không xa, lập tức khom người nói.

Tiểu Thất đến gần mới nhìn rõ thì ra nam tử kia chính là Hữu Tướng Mộ Thịnh Phong. Mà nữ tử đứng cạnh Mộ Thịnh Phong chắc là Lục tỷ của nàng. Nàng tựa hồ chưa từng gặp Lục tỷ của nàng, trong mấy năm đầu, nàng cực ít xuất cung, lui tới với người trong cung cũng không nhiều, thậm chí không biết nàng còn có một Lục tỷ. Tiểu Thất nhìn nữ tử này, măc trang phục màu xanh đơn giản, không có bất kỳ đồ trang sức, chiều cao hơi hơn nàng nửa cái đầu, lông mày nhàn nhạt, trên mặt gầy gò có một đôi mắt khiếp đảm, lông mày hơi run động, cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn nàng. Cho đến khi Tiểu Thất đến gần, nàng mới hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thất một cái, lại cúi đầu, tay càng không ngừng thắt ống tay áo của mình.

Tiểu Thất nhìn bộ dáng của nàng, hơi sửng sốt một chút, đi tới, nắm tay của nàng, kêu lên: "Lục tỷ!"

Khi đó, Tiểu Thất không ngờ tới mình sẽ chủ động đi lên phía trước dắt tay của nàng, nàng từ trước đến giờ không phải một người chủ động thân cận người khác, có lẽ chỉ là vì sự bối rối trong mắt nàng ấy lại mang thao một chút vui sướng khi gặp người thân. Có lẽ chỉ là bởi vì đồng bệnh tương liên, họ đều là người không quyền không thế trong thâm cung này, chỉ là có lẽ Tiểu Thất may mắn hơn nàng một chút.

Đáy mắt nữ tử tựa hồ thoáng qua vui mừng, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn nàng, sợ hãi nói: "Tiểu Thất."

Tiểu Thất và Mộ Thịnh Phong liếc nhau một cái, quay đầu đi, nói với Quế ma ma: "Quế ma ma, nói thế nào đều là một mạng, hôm nay nếu gặp phải, kêu một ngự y cũng không sao chứ?"

"Việc này —— nô tỳ —— là nghe hoàng hậu —— cung quy ——" giờ phút này Quế ma ma lại sợ hãi, dù sao một là Hữu Tướng, còn một là vương phi mới vừa gả cho Định Nam Vương, không nể mặt tăng cũng phải xem mặt phật, thế lực Định Nam Vương không thể khinh thường, cho dù là hoàng hậu cũng kiêng kỵ ba phần.

"Công chúa!" Bốn người đang giằng co, bỗng nhiên có người lên tiếng kêu.

Tiểu Thất quay đầu lại, Bích Ngô đối diện bọn họ nhẹ nhàng cúi đầu, khi đứng dậy hơi lo âu nhìn Tiểu Thất một cái, muốn nói lại thôi, rốt cuộc nói: "Công chúa, tối hôm qua. . . ." Tựa hồ lúc này mới nhớ tới bốn phía còn có người, vì vậy lại cẩn thận cúi thấp đầu xuống.

"Bích Ngô!" Tiểu Thất đi tới, kéo tay của nàng, không để lại dấu vết lắc lắc đầu, nói: "Ngươi đến Thái Y Viện mời một ngự y đến, nói thân thể ta khó chịu."

Bích Ngô nhìn tình cảnh chung quanh, đáp một tiếng, liền đi về phía Thái Y Viện.

"Nếu Quế ma ma còn muốn xin phép hoàng mẫu phi, ta không ngại đi một chuyến với ngươi." Tiểu Thất nhìn Quế ma ma còn muốn mở miệng, nhàn nhạt tăng thêm một câu.

"Nô tỳ sợ hãi! Thân thể Vương phi khó chịu tự nhiên phải mau chóng mời ngự y! Nô tỳ cáo lui trước, hoàng hậu nương nương vẫn còn chờ nô tỳ hầu hạ!" Dù sao cũng là nô tài, ở trong thâm cung nhiều năm đã sớm học được nhìn mặt mà nói chuyện.

"Ừ!" Tiểu Thất nhẹ nhàng đáp một tiếng. Sau khi Quế ma ma đứng dậy liền vội vàng đi thẳng, đi xa mới nhìn thấy nàng giơ tay lên xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

"Tiểu Thất! Cám ơn muội!" Lục công chúa chủ động kéo váy Tiểu Thất, trong mắt vẫn có chút khiếp đảm.

Mộ Thịnh Phong nhìn tình cảnh như thế lại thấy hơi buồn cười, tình cảnh như thế thật đúng là hơi quái dị, nữ tử cao hơn Tiểu Thất nửa cái đầu lại kéo váy Tiểu Thất như đứa con nít, nhìn thế nào cũng có vẻ không hợp.

Lục công chúa tựa hồ cũng ý thức được điểm này, lập tức buông lỏng tay, cũng có chút nũng nịu trừng mắt liếc Mộ Thịnh Phong: "Thịnh Phong ca ca giễu cợt ta!" Sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng sinh động.

Trong mắt không còn vẻ khiếp đảm rồi.

Tiểu Thất sáng tỏ cười một tiếng, nhìn Bích Ngô cách đó không xa đã mang theo ngự y đi tới, nói: "Lục tỷ, ngự y mời tới rồi, ta không thể đi theo Lục tỷ, còn phải đến chỗ Dục phi nương nương thỉnh an!"

"Tiểu Thất, muội ——" trong mắt Lục công chúa mang theo vẻ chờ mong, nói, "Về sau muội còn vào cung thường xuyên không?"

Tiểu Thất nhìn nàng gật đầu một cái, hơi lúng túng hỏi: "Lục tỷ ở cung nào, về sau ta vào cung sẽ tới thăm tỷ."

Lục công chúa hưng phấn chỉ chỉ một cung điện cách đó không xa nói: "Là ở chỗ đó, gọi Vân Nhược cung."

"Tốt! Biết!" Giống như bị lây sự vui vẻ của nàng, Tiểu Thất cũng cười cười với Lục công chúa.

Lục công chúa bật thốt lên: "Tiểu Thất, muội cười lên thật là đẹp mắt."

Tiểu Thất sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ rằng Lục công chúa sẽ trực tiếp khen ngợi nàng như thế, ngược lại nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Mộ Thịnh Phong giống như rất hiểu rõ Lục công chúa, vuốt vuốt tóc của nàng, mỉm cười nói nói: "Trong mắt muội ai cũng xinh đẹp, chỉ có muội xấu nhất."

Lục công chúa tựa hồ bĩu bĩu môi, rồi lại rất nghiêm túc nói một câu: "Tiểu Thất cười lên thật rất đẹp mắt rất đẹp mắt." Mang theo chút cố chấp như đứa bé.

Mộ Thịnh Phong ý vị sâu xa nhìn Tiểu Thất một cái, làm như đồng ý: "Thất công chúa đã từng đàn một khúc oanh động kinh thành, tự nhiên sẽ không thùy mị như thường."

Khi nghe được câu này, trong lòng Tiểu Thất cực kỳ kinh ngạc, trên mặt lại vẫn không biến sắc.

Lục công chúa tựa hồ rất cảm thấy hứng thú hỏi: "Có thật không? Sao chưa từng nghe huynh nhắc đến? Lúc ấy là thế nào?"

Mộ Thịnh Phong lại cười nhạt một tiếng nói: "Muội thật muốn nghe?"

"Ai nha! Vú còn đang chờ ta đấy. Ta phải đi." Nói xong nàng liền phất phất tay, vội vàng chạy tới chỗ Bích Ngô.

Trong lúc nhất thời trong vườn hoa lớn chỉ còn lại Tiểu Thất và Mộ Thịnh Phong.

Mộ Thịnh Phong không e dè nhìn thẳng Tiểu Thất nói: "Thần không ngờ, người nọ lại có thể là Thất công chúa."

"Người nào? Chỉ sợ là Mộ tướng nhìn lầm rồi! Ta lại không nhớ rõ mình có một khắc kinh ngạc như thế." Tiểu Thất lặng lẽ nói, nhưng mà trong nội tâm lại mệt mỏi, thứ mà mình vừa mới cảm thấy không chịu, trong nháy mắt lại bắt đầu vận dụng tự nhiên.

"Thất công chúa! À nên gọi người là vương phi! Trí nhớ của ta từ trước đến giờ không kém." Mộ Thịnh Phong đứng ở nơi đó cười thật nhẹ nhàng, đáy mắt có sự khẳng định không công kích được.

"A! Như thế —— nàng kia thật rất giống ta! Nếu Mộ tướng có rãnh thì dẫn ta đến gặp một lát, ta thật rất hiếu kỳ! Chỉ là hôm nay ta không rãnh, ta còn phải đến Dục Lê cung." Tiểu Thất nói xong cũng xoay người đi, trực giác nói cho nàng biết người này là không dễ lừa gạt, chỉ là nàng không thừa nhận, hắn cũng không có cách nào.

"Công chúa! Ngày đó châu sai (trâm ngọc trai) cài trên đầu ngài chỉ có trong hoàng cung mới có."

Sau lưng Tiểu Thất lại truyền đến thanh âm bình tĩnh của Mộ Thịnh Phong, nàng không có dừng lại bước chân, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà trong nội tâm lại mơ hồ có lo lắng, trong hoàng cung thật là mỗi người đều có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, đế vương và tướng không có một ai dễ dàng lừa gạt.

Nàng bất đắc dĩ vuốt cái trán, cuộc sống như thế, mình cũng đang từng bước từng bước đi vào, đến tột cùng từ lúc nào mình đã học được phương pháp sinh tồn này.

Con đường phía trước tựa hồ càng ngày càng rộng lớn, nhưng lại không thấy được cuối cùng, rốt cuộc mình sắp bị lạc ở chỗ này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.