Gần Như Cô Độc

Chương 5: Chương 5: Cô bé lọ lem cùng tỷ tỷ




Chương 5. Cô bé lọ lem cùng tỷ tỷ

Hứa Duệ không hiểu ra sao bị Lục Giác Lam dỗi một buổi sáng, buồn bực mà kèn kẹt ấn lại nắp bút. Tiết một là môn số học của giáo viên chủ nhiệm, trước giờ học mười phút Phùng Phong cầm cuốn sách lại đây, đằng sau là một cậu con trai nhỏ bé ôm cặp.

Ngày thứ hai tất cả mọi người đều bận rộn chép bài tập, trong phòng học vốn đang huyên náo loạn xị, Phùng Phong vừa tiến vào nhất thời yên tĩnh, làm ánh mắt kinh dị của tất cả mọi người trong nháy mắt đều chuyển tới trên mặt Lục Giác Lam. Lục Giác Lam trong lớp số học là người được đề cử đang thu sách luyện tập trên bục giảng, động tác trên tay của y dừng một chút, quay đầu lạnh lùng nhìn Ninh Giác Thần một cái. Ninh Giác Thần lập tức chột dạ vùi đầu, hình như rất sợ y.

Hai người đứng tại hai bên bục giảng, cực kỳ giống nhau nhưng trên mặt hoàn toàn là loại biểu tình khác nhau.

Lục Giác Lam đem tập sách luyện tập chỉnh tề để lên góc bục giảng:“ Phùng lão sư, còn Hứa Duệ không nộp.” Hứa Duệ đã sớm có thói quen y đại nghĩa diệt thân ( vì đại nghĩa không quản tình thân), ánh mắt không chớp một cái. Hắn lười biếng chống đỡ đầu xem Ninh Giác Thần, tiểu hài nhi đều sắp nhìn mặt đất chăm chú đến thủng ra một cái lỗ.

Phùng Phong gật đầu một cái:“ Lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, trước hết để bạn tự giới thiệu mình.” Ninh Giác Thần hai tay căng thẳng cầm lấy cặp sách, cúi đầu một cái thật sâu:“ Tớ là Ninh Giác Thần.” Giác dùng rất ít trong tên, dễ dàng làm người ta liên tưởng đến “Lục Giác Lam“. Như một hòn đá quăng vào nước trong ao, phòng học yên lặng như tờ liền vang lên tiếng bàn luận khe khẽ.

Phùng Phong mở máy chiếu hình:“ Có thể nói một chút sở thích của em, trường học sơ trung.” Ninh Giác Thần lắc lắc đầu, cắn môi không chịu nói. Vừa vặn Lục Giác Lam lúc này đang kéo ghế, đột ngột phát ra một trận tạp âm chói tai.

Khung cảnh này thấy thế nào cũng giống cô bé lọ lem cùng tỷ tỷ ác độc, Hứa Duệ phốc bật cười. Ninh Giác Thần cảnh giác nhìn sang phía hắn, ánh mắt vô tội làm Hứa Duệ nhớ tới một con mèo hoang mù vừa bẩn vừa gầy ở đầu con hẻm kia đứng ở nắp thùng rác nhe răng trợn mắt kêu meo meo - chỉ khác là con mèo trước mắt này cũng sẽ không kêu meo một tiếng.

Trong lớp vốn có bốn mươi tám người, chỗ ngồi theo như sáu ngồi tám bày, không có nhiều chỗ trống. Phùng Phong để Ninh Giác Thần chạy sang lớp bên cạnh chuyển một cái bàn, Ninh Giác Thần chạy chậm đi, một hồi dời một cái bàn lại đây, rón rén đứng ở cửa sau:“ Phùng lão sư...” Phùng Phong dùng thước Ê-ke chỉ chỉ ở hàng chính giữa:“ Ngồi ở sau hàng này đi.”

Hứa Duệ liếc mắt thấy cậu khó khăn đem bàn dời đến phía sau mình, để túi sách ngồi xuống. Phùng Phong ngẩng đầu một cái không nhìn thấy người cậu, hoàn toàn bị Hứa Duệ che mất:“ Hứa Duệ, em với bạn học mới đổi chỗ cho nhau đi, em cao hơn.”

Hứa Duệ ngồi hàng cuối một mặt là bởi vì hắn cao, mặt khác là do hắn bị lưu ban. Lão sư nhắm mắt làm ngơ, hắn cũng vô cùng quý trọng những ngày như hoàng đế thời gian hạnh phúc, lên lớp muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, thoải mái nghiêng ngả.

Ninh Giác Thần như vậy liền bị sắp xếp ngồi vào giữa Lục Giác Lam và Hứa Duệ. Cậu âm thầm nhớ cái tên này: Thì ra hắn tên là Hứa Duệ (trong bản QT ghi là Hứa ye?), không biết là lá cây hay là đêm tối đêm?

Sắp xếp xong học sinh chuyển trường, lão Phùng bắt đầu dạy học. Hứa Duệ lười nghe số học, nâng đầu ngẩn người, ánh mắt bay bay liền trở về bóng lưng một lớn một nhỏ phía trước, hai người này ngay cả gáy cũng giống nhau, còn chơi rất vui, vẽ hai cái đường viền đề lên xem giống như thành một lỗ nhỏ.

Hứa Duệ nhớ lại một chút, Lục Giác Lam lúc đầu cũng giống thân hình Ninh Giác Thần bây giờ, nhỏ bé trắng mềm, đặc biệt giống con gái – trừ cái tính nóng nảy cùng cái miệng độc. Ninh Giác Thần lại không giống, vừa mới ở chung một hồi mà nói, đứa bé này thật sự là từ ngoài vào trong, trước sau như một dễ ức hiếp.

Hứa Duệ một tay chuyển bút, nhàm chán nhìn sau lưng Ninh Giác Thần ngẩn người. Ninh Giác Thần mặc một chiếc áo khoác nhiều nếp nhăn, có chút mỏng và vũ, tẩy trắng bệch, nhìn cũng không vừa, ống tay áo lỏng lỏng lẻo lẻo, càng hiện ra cánh tay gầy trơ cả xương, giống như một bàn tay cũng có thể nắm hết. Mặc như vậy, nhưng rất sạch sẽ, cổ áo phẳng phiu, lộ ra một cái cổ nhỏ trắng như tuyết.

Hứa Duệ phát hiện điểm khác nhau, trên gáy Ninh Giác Thần có một nốt ruồi nhỏ, một đen một trắng so sánh đặc biệt rõ ràng. Điểm đen tròn tròn nhỏ nhỏ không lệch nằm ở chính giữa, giống cái nút bật công tắc điện. Hứa Duệ nổi danh là khốn nạn, quỷ thần xui khiến duỗi tay tới, đâm một cái vào nốt ruồi này, nhiệt độ cơ thể thấp xúc cảm thật lạnh.

Ninh Giác Thần cả kinh run một cái, nhẹ nhàng rụt cổ lại, cái nốt ruồi nhỏ đột nhiên ẩn vào trong cổ áo, một lúc sau lại lộ ra. Hứa Duệ thật giống như đột nhiên phát hiện một trò chơi mới, lại một lần nữa lấy ngón trỏ chọc vào.

Mới vừa đụng vào, Ninh Giác Thần lại run một cái, vốn là chỉ ngồi một phần ba ghế, lần này rút đến chỉ có xương mông đặt ở trên. Hứa Duệ sợ cậu tụt xuống. Hắn cũng là rảnh rỗi đến phát chán tìm thú vui, không nghĩ thật khi dễ người ta, vì thế ở phía sau nhỏ giọng gọi cậu:“ Này, uy, cậu ngồi lên đi.”

Ninh Giác Thần không để ý tới hắn, Hứa Duệ dùng bút viết ký hiệu lên lưng cậu. Ninh Giác Thần quá gầy, đâm lên tất cả đều là xương cứng. Thời điểm sơ trung, ngồi phía trước Hứa Duệ là một tên mập mạp, bút đè lên lưng đều lõm xuống, đến cao nhất Lục Giác Lam ngồi trước mặt hắn, hắn đã lâu không chơi như vậy.

Ninh Giác Thần bị hắn làm phiền, rốt cục quay đầu lại, hai bên lông mày co quắp nhíu lại:“ Anh đừng làm tôi...” Không biết là bởi vì tức giận hay là sợ, sắc mặt của cậu có chút hồng, hai gò má như đánh phấn, giống như một quả đào được đóng băng trong giếng cả mùa hè.

Hứa Duệ có chút xuất thần, còn chưa có kịp nói chuyện, trên trán đã trúng một cái phấn. Lão Phùng ném càng ngày càng chính xác, mười phát có thể trúng đến tám, chín cái:“ Hứa Duệ!” Hứa Duệ sờ soạng chỗ phấn trúng trên trán:“Cũng không phải em nói chuyện!”

Hắn nhìn thấy đường cong bả vai Ninh Giác Thần sau đó cứng lên, hai tay ở dưới bàn siết thật chặt, mặt cũng càng đỏ, bây giờ so với quả đào mật thì lại giống dầu đào hơn. Lão Phùng lại phê bình Hứa Duệ mấy câu, Hứa Duệ cà lơ phất phơ tai trái vào tai phải ra, ngẩng đầu lần nữa phát hiện Ninh Giác Thần đã dựng cổ áo lên, vì vậy cái nốt ruồi nhỏ đó cũng biến mất.

Tan lớp tiết hai Hứa Duệ đi tìm lão Phùng, nói mã số đồng phục mình nhỏ, có thể đổi một bộ khác hay không. Lão phùng để hắn tự đi tìm thầy phụ trách thể dục, làm bộ không nhìn ra hắn muốn trốn nghi thức kéo cờ hôm nay.

Dù sao trong nghi thức kéo cờ tuần trước, cảnh tượng Hứa Duệ cùng nam sinh vóc dáng cao nhất lớp bên cạnh ném sâu vào người đối phương còn rõ ràng trước mắt, làm cho hắn trực tiếp bị chủ nhiệm lớp bắt lấy cúi đầu nghiêm chỉnh dạy dỗ. Phùng Phong suy nghĩ một chút, để hắn mang bạn học mới đi, miễn cho không có mặc đồng phục học sinh làm cho lớp bị trừ điểm tác phong và kỷ luật.

Hứa Duệ tuân lệnh đưa Ninh Giác Thần đi, bị Lục Giác Lam đứng ở hàng phía sau kéo đạp một cái vào mông:“ Cậu đi đâu? Không đi kéo cờ hả?” Hứa Duệ tung chân đá trở lại, vẫy vẫy đoạn cổ tay bên ngoài:“ Đồng phục học sinh quá nhỏ, đi đổi bộ lớn một chút, có đi hay không?”

Lục Giác lam cũng không muốn nghe hiệu trưởng nói chuyện, hiệu trưởng bọn họ là người mới được điều tới, mỗi ngày thứ hai kéo cờ đều thao thao bất tuyệt nói tư tưởng chính trị giáo dục nói đến hơn hai mươi phút. Y liếc Phùng Phong ở phía trước, chuẩn bị tránh đi, sau đó liền thấy Ninh Giác Thần đi theo sau Hứa Duệ:“ Hắn cũng đi?”

Hứa Duệ gật đầu:“ Lão Phùng sợ có người trong nghi thức kéo cờ mà không mặc đồng phục học sinh bảo hắn đi. Cậu cũng thương thầy ấy đi, tháng trước lương của thầy không phải vì cậu mà bị trừ cạn sạch sao.” Lục Giác Lam ha ha:“ Như nhau.”

Đầu tháng chín, hai người bọn họ có hai lần bị tóm trong tiết thể dục leo tường ra ngoài chơi, bốn lần trốn buổi chiều ăn mì ăn liền trong quầy hàng trong khách sạn, ít nhất mười lần đi muộn tiết tự học, còn có một lần trực nhật giơ cái chổi cùng đồ lau sàn đánh nhau, tí tí tách tách quăng nước làm bẩn lớp chủ nhiệm.

Lục Giác Lam biết Ninh Giác Thần muốn đi liền nói không đi, vốn đang muốn chọc cười ngữ khí cũng lạnh xuống. Ninh Giác Thần toàn bộ đường đi đều núp sau Hứa Duệ, ngay cả hít thở đều nhẹ nhàng. Cây ngô đồng sắp chết dưới lầu so với cậu còn có điểm tồn tại hơn, cầm lấy đuôi mùa hè lập tức sống dở chết dở mà kêu lên một trận.

Hứa Duệ đi ở phía trước, Ninh Giác Thần đi cách hắn ba mét, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách ấy, không đuổi tới cũng không tụt lại. Sắp đến cửa quán thể dục thì vừa vặn gặp đội ngũ lớp mười hai, Ninh Giác thần bị ngăn ở phía sau, chờ đại đội đi qua, ngẩng đầu một cái Hứa Duệ đã mất dạng.

Ninh Giác Thần có chút hoảng hốt, luống cuống mà lấm lét nhìn trái phải, thử thăm dò mở miệng, lần đầu tiên nhỏ giọng hô lên tên Hứa Duệ. Đáng tiếc âm thanh hành khúc vận động viên quá vang dội, hoàn toàn đè lên âm thanh cậu.

Ninh Giác Thần đi về phía cửa phòng thể dục, sốt sắng vặn ngón tay lại gọi một lần:“ Hứa Duệ!” “Ngốc a, như thế nào có thể lạc đường...” Hứa Duệ từ trong đi ra:“ Còn có, tôi so với anh cậu có phải hay không cũng nên gọi tôi một tiếng ca?”

Ninh Giác Thần bước chân nhanh hơn đi tới đứng trước mặt hắn, nắng sớm đầu thu xua tan hơi mưa ẩm ướt mấy ngày trước, ấm áp bao phủ trên người Hứa Duệ, đem tóc hắn nhuộm thành màu giấy mạ vàng nâu nhạt. Trong giọng hắn có ý hi vọng:“Như thế nào, gọi tôi Duệ ca đi.”

Thật nhiều năm sau này Ninh Giác Thần đều nhớ một khắc kia, Hứa Duệ đứng trên bậc thang cao nhất, cười lên có một cái lúm đồng tiền trên má trái. Ninh Giác Thần giật mình trong lòng, giống như trên người hắn có ánh sáng, môi giật giật, rất nhẹ nói:“ Duệ ca.” Hứa Duệ cảm thấy khung cảnh chơi thật vui, giống như dễ dàng thuần phục được một Lục Giác Lam nhỏ.

Thầy giáo phụ trách đưa Hứa Duệ cầm một bộ đồng phục học sinh mới số đo 180, xoay người trên dưới đánh giá Ninh Giác Thần:“ Không có 170, chỉ có 175.” Hứa Duệ suy nghĩ một chút, cởi áo khoác mình ra:“ Vậy quên đi, không cần lấy cái mới, em cho cậu ấy.”

Ninh Giác Thần nhận lấy áo khoác của hắn, nhìn thấy trên cổ áo thêu hai chữ đen “ Hứa Duệ“. Hứa Duệ phát hiện cậu cầm quần áo bất động, đi tới nhìn một cái, trong nháy mắt có chút ngượng ngùng:“ Tôi đi, bà nội tôi lúc nào làm...” Ninh Giác Thần mím môi cười một chút:“Thật giống như người bạn nhỏ ở vườn trẻ.”

Cậu lần đầu tiên trước mặt đùa giỡn Hứa Duệ, còn đặc biệt nhỏ giọng, Hứa Duệ không nghe rõ, mơ mơ hồ hồ bắt lấy ba chữ “ Vườn trẻ”:“ Cậu nói thầm cái gì? Không muốn thì đi tôi.” Ninh Giác Thần nhanh chóng lắc đầu, đem đồng phục học sinh gấp lại ôm sát.

Bộ y phục này đến lớp 11 sẽ không mặc được, Ninh Giác Thần đem nó để lại một năm hai năm ba năm bốn năm... Lúc rời khỏi Tấn Thành vẫn luôn mang theo.

Sau ngày thứ bảy từ khi tai nạn xe cộ xảy ra, Hứa Duệ đến cái nhà trọ hắn và Ninh Giác Thần ở chung. Lời này kỳ thực không đúng lắm, ban đầu thuê căn phòng này quả thật là ở chung, hắn thậm chí có khoảnh khắc động tình, nói là phải cho Ninh Giác Thần một cái nhà mới. Mà trên thực tế Hứa Duệ chỉ coi nó là nhà trọ, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy căn phòng này thật trống rỗng, trống rỗng đến mức chỉ đứng thôi đều giống như có gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới đây. Hứa Duệ đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo, bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ. Bên phải treo bốn cái áo sơ mi mới tinh, mỗi hai cái là một kiểu, size áo cách biệt một số.

Hứa Duệ đem quần áo từ trong tủ của Ninh Giác Thần sửa sang lại, ở dưới cùng phát hiện bộ đồng phục học sinh kia, để ở trong túi, chỉnh tề đè lên, giặt đến không nhiễm một hạt bụi.

Hai tay hắn không tự chủ run lên, đem đồng phục học sinh từ trong túi lấy tung ra. Tên trên cổ áo đã mài mòn một chút. Ninh Giác Thần một lần nữa sửa lại, thêu đến không bằng bà nội Hứa Duệ, chữ “Duệ” kia cong lên một cái xiêu vẹo.

Hứa Duệ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên tên mình, viền mắt lại ẩm ướt nóng. Hắn đem bộ đồng phục cẩn thận thu vào trong ngực, giống như có thể vượt qua thời gian mười năm, đưa tay ôm lấy thiếu niên tái nhợt suy nhược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.