Chương 6. Không rõ ý thức trách nhiệm
Đại khái khi đó Hứa Duệ cảm thấy Ninh Giác Thần người này rất kỳ quái, cả người một chút “Nhân khí” đều không có, vô thanh vô tức, giống như một con búp bê xinh đẹp.
Thật ra thời điểm mới quen Lục Giác Lam đã cho hắn một cảm giác không khác biệt lắm, nói Lục Giác Lam “Đẹp giống như búp bê”, sau đó bị Lục Giác Lam mười tuổi ấn lên mặt đất đánh no đòn:“ Nói ai đẹp đây!” Lúc đó Hứa Duệ mới đến, không biết tiểu hài tử này chính là Bách Nhạc Hạng trong thuyền thuyết, một thằng nhóc đại thủ lĩnh.
Hứa Duệ đưa Ninh Giác Thần đi thay đồng phục học sinh, Ninh Giác Thần không chịu, mềm nhũn lắc đầu, nói tự mình đến nhà vệ sinh đổi. Hứa Duệ vỗ một cái trên lưng cậu:“ Cậu không mặc quần áo, đều là con trai liếc mắt có thể mang thai sao?” Bình thường hắn cùng Lục Giác Lam đánh nhau quen rồi, hạ thủ không nặng không nhẹ, Ninh Giác Thần bị hắn đánh trúng lảo đảo về phía trước hai bước. Hứa Duệ có chút lúng túng sờ mũi:“....Không tan vỡ đi.”
Lúc bọn họ trở về nghi thức kéo cờ còn chưa kết thúc, hiệu trưởng vẫn đang cảm xúc mạnh mẽ mênh mông phát biểu diễn thuyết, vừa vặn đến phần chỉ đích danh phê bình mỗi tuần một lần:“ Cao nhất tam ban lục đồng học (chỗ này mình không hiểu tác giả muốn nói gì..), rất nhiều bạn học trong tuần trước năm ngày thì đi muộn đến ba ngày! Tại đây nghiêm khắc phê bình!”
Hứa Duệ giơ tay lên nắm Ninh Giác Thần:“ Tuần sau là Lục Giác Lam Hứa Duệ và Ninh Giác Thần, bạn học Ninh, cậu có sợ hay không?” Ninh Giác Thần nhỏ giọng sửa lại :“ Là Ninh, đọc tiếng thứ tư.” Hứa Duệ sát lại gần một chút:“ Cậu lại lẩm bẩm cái gì chứ, nói to một chút không được sao?”
Hứa Duệ dựa vào khiến mặt Ninh Giác Thần nhanh chóng nóng lên, cậu từ phía dưới cánh tay Hứa Duệ tránh ra, kết quả tay Hứa Duệ chụp tới bám vào cổ tay kéo cậu trở về:“Cậu đi làm gì?” Ninh Giác Thần giống như con mèo bị người nắm lấy gáy, run lẩy bẩy xin tha:“ Tôi...tôi đi nhà vệ sinh đổi đồng phục học sinh.”
Bộ quần áo này trên người Ninh Giác Thần vừa rộng lại lớn, cậu đem một đoạn ống tay áo dài cuộn lên, vạt áo lỏng lẻo che đến mông.
Tiết ba tiết bốn là giờ ngữ văn Hứa Duệ không thích nhất, hắn ngồi chơi Rubik cả hai tiết, sắp tan lớp giơ tay lên chọc lưng người phía trước:“ Này! Buổi trưa ăn cái gì?” Hỏi xong mới phát hiện mình nhầm người, quên mất Lục Giác Lam không ngồi trước mặt hắn, hơn nữa Ninh Giác Thần đổi đồng phục học sinh, ngoại trừ thân hình nhỏ bé thì bóng lưng hai người thực sự quá giống.
Ninh Giác Thần đại khái là sợ Hứa Duệ như trước đùa cợt mình, liền đáng thương dịch cái mông từ từ tiến lên phía trước đến ghế bên cạnh ngồi, nhìn thấy Hứa Duệ không nói gì. Hắn nhắn tin cho Lục Giác Lam:[ Buổi trưa ăn cái gì? Đồ ăn xào? Mì sợi? Mì vằn thắn? Ở giao lộ mới mở một cửa hàng Hamburger, đi thử xem?]
Hắn nghiêng người thấy trước mặt Lục Giác Lam cúi người ở trong bàn lục lọi một chút, phỏng chừng là đang lén xem điện thoại di động, một hồi truyền đến âm thanh, là hai chữ:“Canteen.” Hứa Duệ cẩn thận hoài nghi Lục Giác Lam ngày hôm nay uống lộn thuốc, hai người bọn họ từ lúc khai giảng đến bây giờ chính là lần đầu tiên ăn tại canteen.
Chuông tan học vừa vang lên, Hứa Duệ duỗi người đứng lên, thấy Lục Giác Lam xoay người ở dãy bàn sau khấu trừ hai cái: “Ăn cơm.” Ninh Giác Thần hoảng hoảng khẩn trương đứng lên, không cẩn thận đá ngã cái ghế. Dọc theo đường đi, Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam đi trước, Ninh Giác Thần đi phía sau hai bước, từng có vết xe đổ lần trước, lần này cậu không dám đi quá xa, sợ bị dòng người tách ra lại không tìm thấy người.
Bọn học giống như trong phòng học xếp hàng, Ninh Giác Thần đứng ở giữa. Lục Giác Lam gọi cơm xong đem thẻ nhét vào tay Ninh Giác Thần:“ Ăn nhiều một chút, đừng có mà trở về cáo trạng với mẹ tôi không cho ăn no.” Lời này bây giờ nói lên không được tốt, Ninh Giác Thần thật giống không nghe được ý trào phúng trong lời hắn, chặt chẽ siết lấy thẻ cơm, nói một tiếng:“Cảm ơn ca.”
Cảm ơn hai chữ coi như bình thường, một chữ cuối cùng sức chưa đủ, nhẹ bỗng chỉ còn âm thanh khí, Lục Giác Lam nhíu nhíu mày, bưng khay thức ăn quay người đi.
Mặc dù bây giờ là thời gian ăn trưa, thế nhưng các quán ăn vặt ngoài phố đặc biệt phát triển, càng ngày càng nhiều học sinh ra bên ngoài giải quyết bữa trưa, phòng ăn càng ngày càng vắng. Phóng tầm mắt nhìn rất nhiều bàn trống, Lục Giác Lam cố tình chọn cái bàn đã có người ngồi.
Ninh Giác Thần cũng rất tự giác, rón rén đi tới đem thẻ cơm để bên tay y, chính mình tìm một cái bàn bên cạnh ngồi xuống. Hứa Duệ ngồi đối diện Lục Giác Lam, ăn thử một miếng trong bát sườn xào chua ngọt, mùi vị cũng không tệ lắm, không tệ so với thức ăn xào bên ngoài.
Hắn vừa đứng sau xem Ninh Giác Thần chọn món ăn, lấy cá chua xào trứng gà, cơm ngược lại lấy sáu lượng, so với hắn ăn nhiều hơn, thật không nhìn ra thân thể nhỏ bé này.
Ánh mắt vừa vặn quét đến đứa bé ngồi bàn một góc sát tường ăn như lang thôn hổ yết, đưa một thìa cơm lớn vào miệng, miệng căng phồng như giấu hạt dưa, nhìn thật ngu ngốc, vừa đáng thương vừa buồn cười.
Khi đó Hứa Duệ còn không biết cuộc sống trước đây của Ninh Giác Thần trải qua thật không tốt, có cơm ăn liền theo bản năng ăn thật nhiều, sợ bữa này xong liền không có bữa sau.
Buổi chiều có tiết thế dục, Lục Giác Lam cùng Hứa Duệ theo thường lệ leo tường ra bên ngoài đánh điện tử, một tiết với thời gian nghỉ giữa giờ có thể chơi hơn một giờ. Cuối cùng dùng một vé trong ba tuần đổi lấy một con rối Mashimaro lớn, Hứa Duệ một mặt ghét bỏ:“Cậu đổi món đồ này làm gì?”
Lục Giác Lam đem đồ kẹp ở dưới cánh tay:“ Tặng cậu a.” Hai người đến phía dưới tường, Lục Giác Lam để Hứa Duệ ôm Mashimaro chờ ở bên ngoài, chính mình đi vào trước, gọi Hứa Duệ ném đồ sang mình ở trong đón lấy, tránh bị rơi trên đất làm bẩn. Hứa Duệ ném qua sau đó duỗi một chân nhảy lên tường, mắng một câu bệnh thần kinh.
Lục Giác Lam nói tìm một nơi giấu đồ chơi này, không thể để cho lão Phùng thấy, Hứa Duệ nói phiền chết kêu y cút nhanh lên, mình trở về phòng học trước. Vừa lên lầu phát hiện cuối hành lang có người đặc biệt quen mắt, đầu tiên nhìn tưởng Lục Giác Lam, cẩn thận nhìn một chút thì ra là em trai mới Ninh Giác Thần.
Bên cạnh có bốn người vây quanh Ninh Giác Thần, cầm đầu là Ngô Thiên lớp bên cạnh, một mét tám mấy, vừa to vừa cao, người cũng như tên coi trời bằng vung, điển hình chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Mới vừa khai giảng nhìn mặt cho là Lục Giác Lam dễ ức hiếp, cố ý đến gây sự, kết quả là bị Lục Giác Lam đánh ngã trên đất dạy làm người.
Hứa Duệ dừng lại nhìn một hồi. Bốn người kia từng bước một dồn Ninh Giác Thần đến trong góc, một bên vừa cười vừa nói cái gì, không nghe rõ, chỉ nhìn thấy sau đó còn động thủ. Ngô Thiên nắm lấy áo Ninh Giác Thần, đồng phục học sinh không vừa người liền rõ ràng hơn, vừa rộng vừa lớn giống như một cái bao tải.
Ninh Giác Thần bị hắn kéo đứng không vững. Vóc người hai người cách xa, Ngô Thiên tựa như diều hâu vồ gà con. Bây giờ là muốn ở trên người Ninh Giác Thần làm Lục Giác Lam mất hết mặt mũi? (Bây giờ đây là muốn ở Ninh Giác Thần trên người tìm về điểm ở Lục Giác Lam nơi đó ném sạch đích mặt mũi?)
Hứa Duệ mắng một câu thô tục, xách áo đồng phục học sinh trong tay lên vai đi tới:“Ai, người đó! Gọi cậu đó! Cậu sao lại ở chỗ này chơi hơn nửa ngày rồi, lão Phùng bảo cậu lập tức tới phòng làm việc một chuyến.”
Hứa Duệ làm bộ không nhận ra Ngô Thiên, đẩy mấy người vây quanh ra, đưa tay lôi Ninh Giác Thần ra ngoài. Ninh Giác Thần lại đang theo thói quen ngón tay vặn vạt áo, Hứa Duệ dùng lực nắm cổ tay mới bứt được.
Cổ tay Ninh Giác Thần gầy gò, khớp xương đột ngột hiện bên ngoài. Hứa Duệ người này bình thường thô lỗ quen rồi, Ninh Giác Thần chân vừa xoay liền bị hắn lôi chạy, làm bộ đáng thương.
Chờ xuyên qua chỗ quẹo hành lang, Ninh Giác Thần thoát khỏi tay Hứa Duệ, thấp giọng nói một câu:“ Cảm ơn.” Nói xong len lén liếc mắt nhìn ánh mắt Hứa Duệ một cái, nhanh chóng bỏ thêm hai chữ:“...Duệ ca.” Sau đó chính mình quay người đi về phía nhà vệ sinh, Hứa Duệ mân tay đi theo sau, Ninh Giác Thần đi càng nhanh, Hứa Duệ cũng bước nhanh hơn đi vào theo, trong phòng vệ sinh không có những người khác.
Ninh Giác Thần đứng ở bên cạnh luống cuống tay chân bắt đầu cởi khóa kéo, bởi vì quá gấp bị kẹt vẫn không cởi được, xem vẻ mặt cậu đều sắp khóc. Thật vất vả cởi ra, Ninh Giác Thần không kịp chời đợi lấy ra tiểu huynh đệ, sau đó truyền đến tiếng nước gấp gáp làm người ta lúng túng.
Gương mặt cậu đỏ đến mức tích huyết, đặc biệt là viền mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận mà cúi thấp đầu:“Anh đừng nhìn tôi!” Hứa Duệ cau mày hỏi cậu:“Bọn họ chặn cậu không cho đi nhà vệ sinh?” Ninh Giác Thần vốn là cúi thấp đầu xuống cổ trong nháy mắt cứng đờ, sau đó mềm nhũn lung lay hai cái, khiến người không nhịn được nhìn chằm chằm nốt ruồi trên cái cổ trắng nõn.
Hứa Duệ quýnh lên liền không khống chế được tính khí, giọng điệu cũng hung ác lên:“ Hỏi cậu thì cậu nói lung lay cái đầu gì chứ, cậu câm sao?” Ninh Giác Thần bị hắn rống run một cái, thiếu chút nữa bị khóa quần kẹp, như phản xạ có điều kiện nhỏ giọng áy náy:“Tôi sai rồi xin lỗi.”
Hứa Duế bị lời xin lỗi này làm bối rối:“Không phải, cậu xin lỗi cái gì mà xin lỗi? Bọn họ nói gì với cậu?” Ninh Giác Thần rốt cục mặc quần xong, né qua Hứa Duệ đi rửa tay, đem khuôn mặt trắng gầy để vào dòng nước, giọng buồn hòa với tiếng nước bên trong:“Hỏi tôi với....Lục Giác Lam là quan hệ gì.”
Ánh mắt Hứa Duệ lóe lên một cái, thành thật mà nói đây cũng là điều hắn muốn hỏi, từ trên trời rơi xuống một đứa em trai sinh đôi dù là ai cũng cảm thấy hiếu kỳ, thế nhưng hiển nhiên thời điểm này hỏi thì không phải, Hứa Duệ chuẩn bị chờ hai huynh đệ này tùy tiện nói cho hắn.
Hắn tự ý đi tới vòi nước trước mặt Ninh Giác Thần rửa, bốn phía đột nhiên yên tĩnh tại, vì vậy từng chữ hắn nói đều nghe được đặc biệt rõ ràng:“ Lần sau đụng tới Ngô Thiên... Chính là đám người kia, cậu kiên cường một chút thì bọn họ cũng không dám làm gì cậu, bọn nó thấy thật nhàm chán thì sẽ chọn trái hồng mềm bóp (ý bảo chọn đứa nào khác ấy).”
Hứa Duệ vốn muốn nói cậu bề ngoài tiểu bạch nhỏ mềm nhũn, không hung ác một chút sau này nhất định là đối tượng để bọn họ “chiếu cố”, nhưng mà lời phía sau hắn không nói được, bởi vì Ninh Giác Thần bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn hắn, lông mi khóe mắt mang theo giọt nước trong suốt lấp lánh, giống như là vừa khóc qua.
Thời điểm cậu rũ mắt xuống, giọt nước vương ở lông mi liền thuận thế trượt xuống gương mặt, vẫn nhỏ giọng mà nói chuyện:“Cảm ơn Duệ ca.”
Hứa Duệ một trận cảm giác nói không thành lời, cũng có lẽ bởi vì khuôn mặt Ninh Giác Thần quá mức quen thuộc, từ đáy lòng hắn dâng lên một loại cảm giác vô trách nhiệm. Nói thật thì cái này rất hoang đường, Hứa Duệ cũng không nghĩ rõ lắm, hắn quyết định đem nó gán với tình huynh đệ cùng Lục Giác Lam.
Hai người trên tiếng chuông vào học trở về phòng, một trước một sau làm Lục Giác Lam đang phát bài thi hóa bên trong ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi nhìn liếc nhìn hai người bọn họ một cái.
Lớp mười không được tự học buổi tối, vừa tan học Lục Giác Lam tay kẹp Mashimaro đi sang trường nữ sinh bên cạnh, gần đây y đang theo đuổi một tiểu học tỷ, mỗi ngày đúng giờ đến trước cổng trường học người ta gặp mặt.
Hứa Duệ nhìn y đạp chiếc xe trắng mới đi, quay đầu nhìn khuôn mặt giống đến tám chín phần, trong lòng có chút phiền, giọng cũng cứng rắn theo:“Cậu về nhà?” Ninh Giác Thần giống như vẫn có chút sợ hắn, không tự chủ lui về sau nửa bước:“ Tôi đến tiệm sách một chút.”
Lúc đến cậu đã sớm thấy có một tiệm sách cho học sinh trước cổng trường học, muốn đi mua mấy quyển sách luyện tập trong lớp. Hứa Duệ ồ một tiếng:“ Trở về ngồi 705, đến Bách Nhạc Hàng thì xuống xe.” Ninh Giác Thần gật gật đầu, vẫn là câu nói kia:“ Cảm ơn Duệ ca.” Hứa Duệ quyết định đi quán điện tử chơi ảo mộng tây du một chút.
Hắn chơi tới hơn bảy giờ mới xong, đi ra quán điện tử mới vừa khom lưng mở khóa xe, điện thoại di động vang lên, là Lục Giác Lam. Hứa Duệ ở trong lòng mắng câu thô tục, hẹn hò xong ngược lại là nhớ đến hắn:“Này, ngu ngốc! Nhớ bố hả?”
Bên kia ngữ khí Lục Giác Lam thật không có ý đùa giỡn:“ Cậu có thấy đệ đệ tôi không?” Hứa Duệ sửng sốt một chút:“ Tan học hắn nói muốn đi mua một ít sách luyện tập, làm sao vậy?” Lục Giác Lam mắng một tiếng:“ Mẹ kiếp, không biết đi đâu, đến bây giờ còn không về nhà.”