Thêm mấy ngày quan sát, Thiên Thiên nắm được quy luật online của
Trường Kiếm Tận Thiên. Vì thế, cô tập thành thói quan ban ngày ngủ, nửa
đêm luyện cấp, quả thật không có gặp hắn nữa. Nhưng nếu cứ như vậy, cô
với Tiêu Dao cũng ít nói chuyện.
Đáng tiếc những ngày Thiên Thiên sống mơ mơ màng màng, ngày đêm đảo lộn cũng chỉ được vài hôm đã bị một cú điện thoại cắt đứt.
Nơi mấy ngày trước cô nộp hồ sơ đã trả lời, có một công ty mậu dịch cần cô ngày mai đi phỏng vấn.
Để nghỉ ngơi dưỡng sức bảo đảm chắc chắn ngày mai phỏng vấn thành
công, Thiên Thiên phá lệ không đến 10h là đi ngủ, thực ra giờ này cách
lúc cô lên giường ngủ thường ngày còn không tới 5 tiếng.
Vì thế cô nằm trên giường mất ngủ.
Lăn qua lộn lại, trằn trọc, hít vào, thở ra, đọc sách tiếng Anh, có
thể dùng thôi miên phương pháp Thiên Thiên cũng dùng tới, nhưng 2 mắt
vẫn mở so với chuông đồng còn lớn.
Cũng là ăn no rỗi việc, không biết vì sao, cô nghĩ lại từ trước cùng
Mễ Bác bên nhau từng kỉ niệm một, thần kinh của Thiên Thiên tuy rằng đều là khô cằn cảm xúc, nhưng chẳng hề nói lên rằng cô không hiểu tình cảm, sẽ không đau lòng. Quen biết 8 năm, yêu nhau 5 năm, tình cảm này, nếu
muốn trong thời gian ngắn vứt bỏ, là rất khó.
Hồi ức có khi ngọt ngào, có khi lại là một thanh kiếm lợi hại. Thiên
Thiên không phải là cô gái đa sầu đa cảm, nhưng cũng không cách nào
thoát khỏi tính chất đặc biệt của con gái, ví dụ nhớ tình bạn cũ, ví dụ
thật là mờ nhạt a.
Một đêm không ngủ được yên ổn, đông nghĩ tây nghĩ, cô không biết mình làm sao mà ngủ mất, sáng sớm tỉnh lại, đầu có chút mơ hồ đau nhức, cô
lấy điện thoại di động dưới gối lên nhìn, mới vừa vặn 7h.
Khí định thần nhàn ăn bữa sáng, cô thay bộ quần áo màu nâu, đeo vài
món nữ trang nhã nhặn, trong gương là hình ảnh thanh mãnh của cô, Thiên
Thiên tự tin ra ngoài.
Công ty quốc tế Hồng Kỳ, là công ty lớn trong nước, ông chủ là người
Mĩ, bởi vì yêu thích văn hóa Trung Quốc mới đem trụ sở ở châu Á đặt tại
Trung Quốc – Thượng Hải. Thiên Thiên là người không chuẩn bị thì không
đánh trận, sau khi tiếp xong điện thoại báo phỏng vấn, cô liền lên mạng
tra tư liệu, làm mọi loại trắc nghiệm thử.
Cô muốn nhận chức vụ trong phòng nghiên cứu thị trường, lần này tổng
cộng tuyển 2 người. Đi trên đường Thiên Thiên kiểm tra lại chính mình,
bất luận là bằng cấp, bộ dạng hay là kinh nghiệm làm việc đều là thượng
thừa, nhưng lúc cô đứng trước quầy chờ tiếp tân dẫn vào phòng khách đã
bị trước mắt đông nghìn nghịt người dọa thiếu chút nữa rút lui có trật
tự.
Những người phỏng vấn vào đây không phải nhiều như vậy chứ, cô nói
thầm trong lòng. Cô đại khái tính toán, tham gia phỏng vấn không dưới
một trăm người, muốn trong số đó trổ hết tài năng, Thiên Thiên để tay
lên ngực tự hỏi, cô còn không ưu tú đến trình độ này a, nhưng không
chiến mà về, hiển nhiên không hợp với phong cách của cô.
Thiên Thiên đánh giá bốn phía, bên cạnh người người cạnh tranh, mỗi
người ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cô nhất thời không biết rốt cuộc đây
là đang tuyển tú nữ vào cung hay là tuyển dụng nữ trợ lí , tóm lại, so
ra trang phục của Thiên Thiên còn tính giản dị rất nhiều.
Thiên Thiên trước là bị yêu cầu điền vào đơn, đây là trình tự nhất
định phải làm, cô không có ý kiến, sau đó dựa theo số thứ tự, cô lấy số
13. 13 à, thật không phải con số may mắn gì, hên là xưa nay Thiên Thiên
không kiêng kị gì, không có để trong lòng.
Mười hai người nhận lời mời phỏng vấn trước Thiên Thiên vào phòng
phỏng vấn thời gian tối thiểu là 5 phút đồng hồ, dài nhất cũng chưa quá
20 phút, rất nhanh liền tới cô. Thiên Thiên hít vào một hơi thật sâu,
bước đi tao nhã trầm ổn tiến vào phòng phỏng vấn.
“Xin chào, tôi là Diêu Thiên Thiên, nhận lời mời tới phỏng vấn chức
vị trợ lí phòng thị trường.” Đây là lần đầu Thiên Thiên tham gia phỏng
vấn, tối hôm qua cô lên mạng tìm xem những điều nên tránh lúc phỏng vấn, tự hỏi tự trả lời trước một mình.
“Mời ngồi.” Người đối diện có giọng nói ôn hòa lễ độ.
Thiên Thiên lập tức thả lỏng, cô lén lút ngẩ
ng đầu nhìn vị phỏng vấn đang lật xem hồ sơ của mình, là một cô gái trẻ tuổi, thật sự là không ngờ.
Người phỏng vấn cười cười, hỏi thăm mấy vấn đề thường lệ. Đầu tiên
hỏi về bản thân cô, sau đó là trình độ hiểu biết đối với công ty, công
việc, và giải thích một chút vấn đề chuyên môn.
Thiên Thiên bình tĩnh trả lời từng vấn đề, trong lúc trả lời luôn duy trì nụ cười trên mặt.
“Vấn đề cuối cùng, công ty trước đây của cô cũng là một xí nghiệp nổi tiếng, tại sao cô lại muốn chuyển nơi công tác?” Cô gái phỏng vấn khép
lại tư liệu, nghiêng đầu nhìn cô.
Thiên Thiên từ từ nghĩ ngợi, nói: “Tôi có lý do cá nhân, có thể hay không từ chối trả lời?”
Cô gái nhẹ nhàng cười, “Đương nhiên có thể.” Cô dừng một chút, “Cô có cái gì muốn hỏi tôi không?”
Thiên Thiên sảng khoái nói: “Không có.”
“Nếu như xác định thu nhận, chúng tôi sẽ điện thoại báo cho cô.” Đây
là một lời khách sáo, cũng là lời kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Cám ơn.” Thiên Thiên biết rõ chính mình biểu hiện rất đúng mực,
không xuất sắc cũng không phạm sai lầm, nhưng muốn nói là để lại ấn
tượng sâu sắc e rằng là khó. Cô quét mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nửa
giờ, so với tất cả mọi người lâu hơn, trong lòng cô trở nên thăng bằng
hơn.
Lúc ra khỏi cửa, có một người đi ngang qua cô, Thiên Thiên luống
cuống tay chân tìm trong túi xách di động đang reo, không có để ý, mà
người đó lại nhìn chằm chằm vào cô, cười một cách ý vị thâm trường (Viv: đoán xem là ai nào, Pil: *ngáp*…, Viv: ngươi…)
Thẩm Hạo mới vừa bước vào phòng làm việc, một chồng văn kiện nghênh
diện bay tới. Anh tránh bên trái né bên phải, cuối cùng né được. Thẩm
Hạo nhặt văn kiện lên, bất đắc dĩ nói: “Diệp đại tiểu thư, văn nhã một
chút, bên ngoài nhiều ánh mắt nhìn thấy đó nha.” (Viv: ta thíc bà chị
này :”>)
“Hai tổ đều muốn tuyển người, bằng cái gì muốn tôi hy sinh cả ngày
thời gian, ông lại nhàn nhã hết sức.” cô với Thẩm Hạo đều là nhân sự của phòng thị trường nhưng ở khác tổ, Diệp Tử bất mãn nói.
“Nhân tài mới phải vất vả mà.” Thẩm Hạo cười đùa cợt nhã nói.
“Ông đi đâu, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”
Diệp Tử không thể bỏ qua cho hắn. Cô đối soái ca là miễn dịch hoàn toàn, nhất là Thẩm Hạo phòng thị trường và Bùi Tử Mặc phòng hành chính cái
này 2 đại soái ca. (Viv: soái ca thì không ai là không hiểu, nhỉ , Pil:
có ta nè >”
Thẩm Hạo hơi nhếch khóe miệng, “Hừ, đến muộn 2h mà thôi, bà đừng đâm thọc.”
Diệp Tử trừng anh liếc mắt một cái, “Tranh thủ thời gian, còn có 80 người nhận lời mời phỏng vấn.”
Thẩm Hạo giống như mới nghĩ tới cái gì đắc ý, dường như không có việc gì nói, “Vừa rồi cô gái mới đi ra đó, đưa cho tôi xem sơ yếu lý lịch
của cô ta.”
“Đây.” Diệp Tử lấy tài liệu trên bàn đưa qua.
Góc trên bên phải chính là hình của Thiên Thiên, hai mắt thật to,
trầm tĩnh hữu thần, trên sống mũi vài chấm nhỏ tàng nhang, miệng nhỏ nhỏ màu anh đào, môi mím thật chặt, cô không phải mỹ nữ, nhiều lắm có thể
nói là dung mạo thanh tú. (Viv: sao câu này quen quen ta *gãi đầu*, Pil: *gật gù* nghe trong truyện ct nhìu ế )
Thẩm Hạo bất động thanh sắc nói: “Thấy cô ấy thế nào?”
Diệp Tử cười, “Thẩm đại công tử lúc nào thì đổi khẩu vị rồi?”
Thẩm Hạo xoa xoa cái trán, “Diệp đại tiểu thư, chúng ta đang nói việc công.”
Diệp Tử nhún nhún vai, “Một cô bé rất tốt, năng lực được, ít nhất
cũng làm cho tôi cảm giác được chúng ta là đang tìm trợ lí, chứ không
phải tuyển tú nữ.”
Thẩm Hạo nghĩ tới vừa rồi lướt qua ở phòng khách, thấy đám phụ nữ kia giống như tham gia biểu diễn thời trang, bật cười thành tiếng.
“Có điều, khi tôi hỏi cô ấy tại sao lại rời khỏi công ty cũ, cô nàng tựa hồ có điều giấu diếm.”
Thẩm Hạo ngữ khí hờ hững, “Tôi nghĩ vấn đề này tôi có thể trả lời bà.”
“Xin lắng tai nghe.” Diệp Tử chớp chớp mắt.
Vì thế hai người kia ném một đống người nhận lời mời phỏng vấn bên ngoài, ở trong phòng làm việc xì xào bàn tán.
Mà lúc này, người đã về nhà là Thiên Thiên tự dưng đánh liên tiếp mấy cái nhảy mũi, lỗ tai cũng giống như bị thiêu, nóng bỏng ngứa ngáy.