Cúp điện thoại, Thiên Thiên vẫn nắm di động ở vào trạng thái thất
thần. Có thể đến làm việc tại công ty quốc tế Hồng Kỳ, thực sự là một
niềm vui kinh ngạc. Người nhận lời phỏng vấn rất đông, chính mình cũng
không phải ưu tú gì, lúc phỏng vấn chẳng qua cũng phát huy trình độ
trung bình, cô thế nào cũng nghĩ không ra thần may mắn thế nào lại phù
hộ mình.
Thiên Thiên làm sao biết được, cô có thể ở trong một trăm người cạnh
tranh trở thành người chiến thắng cuối cùng là nhờ cô giản dị và nụ cười rực rỡ lấy được cảm mến của người phỏng vấn, đương nhiên, một lời của
Thẩm Hạo cũng trở thành nguyên nhân mấu chốt.
Thiên Thiên đột nhiên buông di động, chạy vào bếp ôm lấy má Diêu đang bận rộn hung hăng hôn một cái, “Mami, con được nhận rồi, đừng nấu cơm,
đêm nay chúng ta ra ngoài ăn.” Cô vỗ vỗ ngực, “Con của má mời khách.”
Má Diêu liếc cô một cái, không nhanh không chậm buông ra cải trắng trong tay, “Đi, nhà hàng xoay tròn** Kim Mậu, đi nào.”
Thiên Thiên nhất thời mất đi dáng vẻ bệ vệ, nhà hàng xoay tròn Kim
Mậu, cô cùng Mễ Bác từng đi qua, sáu người tổng cộng phải trả hơn 3000
tệ, còn không có nó bụng, ở nhà ăn đồ ăn má nấu còn có lí hơn. Cô lấy
lòng giúp má Diêu buột lại tạp dề, cười tít mắt nói: “Hắc hắc…, này
không phải chỗ chúng ta tầng lớp có thể đi, như vậy đi, chờ con có tiền
lương rồi nói.” Nói xong, thừa dịp mẹ già còn chưa phản ứng, nhanh chóng chuồn êm.
Thiên Thiên là người giấu không được chuyện gì cả, trở lại phòng cô
lập tức gọi điện cho bạn tốt Lâm Hi báo tin vui, đáng tiếc người nào đó
phi thường không nể mặt mũi cô, ” Điện thoại quý khách đang gọi hiện
đang khóa máy, xin gọi lại sau.” Thiên Thiên phẫn nộ ném di động xuống
giường, mở máy tính, đổ bộ game online, cực kì buồn bực phát hiện Tiêu
Dao không online, ngay cả Trường Kiếm Tận Thiên mà cô hận thấu xương
cũng không có.
Cô không ham luyện cấp, liền mở website của game ra dạo vài vòng.
Được một hồi, có người tên “Doanh Doanh Nhất Tiếu” gửi tin nhắn, “Thiên Thiên, giúp mình giết một người.”
Thiên Thiên và cô ta không thân, chẳng qua từng cùng cô ấy lập một
đội đánh Boss, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, cô hỏi: “giết ai?”
Doanh Doanh Nhất Tiếu oán hận nói: “Vương Chưởng Qũy, hắn cướp quái của mình, còn thừa dịp mình giết Boss đánh lén.”
Thiên Thiên bình sinh hận nhất chính là hành vi không làm mà hưởng
cướp quái của người ta, đương nhiên cô chính mình không kể, cô lập tức
đồng ý: “Cứ để mình lo.”
“Mình biết Thiên Thiên là người trượng nghĩa nhất mà.”
Thiên Thiên dùng công năng tìm kiếm của game, truy tìm hành tung của
Vương Chưởng Qũy. Đại khái là vừa mới đoạt quái xong, Vương Chưởng Qũy
vẫn trốn tránh ở quảng trường chậm chạp không ra. Thiên Thiên không giỏi cái gì nhưng kiên nhẫn có thừa, cô lột quýt, chậm rãi nhai.
Vương Chưởng Qũy kiên nhẫn hình như so với cô còn muốn hơn, nửa giờ
cũng không có động tĩnh. Tiếp tục như vậy không phải là cách, Thiên
Thiên đột nhiên nảy ra một kế, cô kêu Doanh Doanh Nhất Tiếu, “Doanh
Doanh, tiểu tử đó là rùa rụt cổ, bồ đi dụ hắn ra hang.”
Doanh Doanh Nhất Tiếu liền hiểu, “Đi, gặp ở Thiếu Lâm Tự.”
Quả nhiên, Doanh Doanh Nhất Tiếu rời đi không bao lâu, Vương Chưởng Qũy cũng không thấy.
Thiên Thiên chạy nhanh đi, đằng trước Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự, Doanh Doanh Nhất Tiếu và Vương Chưởng Qũy đã khai chiến. Cô nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, Vương Chưởng Qũy cấp bậc chỉ cao hơn Doanh Doanh Nhất Tiếu 2 cấp, muốn thắng cũng đã cố sức, còn có Thiên Thiên nhập cuộc,
tình thế nhất thời biến chuyển. Mắt thấy Vương Chưởng Qũy sắp mất mạng,
Thiên Thiên đột nhiên thu tay.
Vương Chưởng Qũy ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Doanh Doanh, soát thân của hắn, sau đó giết hắn.” (có tinh thần học hỏi )
Doanh Doanh Nhất Tiếu ngầm hiểu, tức khắc hành động.
Hệ thống báo tin: “Doanh Doanh Nhất Tiếu” tìm được trên thân của
“Vương Chưởng Qũy” 2 thanh Xích Tiêu kiếm, 1 bao Đoạn Trường Thảo, 1
thanh Trạm Lư, 1 thanh Đồ Long đao, 1 cây Giao Cân,120 tiền của Thiếu
Lâm, 1000 lượng kim tử, một vạn lượng bạc. ” Doanh Doanh Nhất Tiếu” giết chết “Vương Chưỡng Qũy”, đạt được 300 vạn điểm kinh nghiệm.
Thiên Thiên thấy mà trợn mắt há mồm, tên này là chậu châu báu sao,
trên người mang nhiều đồ tốt như vậy, sớm biết liền tự mình soát thân
hắn, bây giờ hối hận không kịp a.
Hên là Doanh Doanh Nhất Tiếu còn trượng nghĩa, cô được điểm kinh
nghiệm nên rất vui vẻ, hào phóng đem mấy thanh danh kiếm cho Thiên
Thiên, “Thiên Thiên, kiếm cho bồ, chỉ có bồ mới hợp xài nó.”
Thiên Thiên vui vẻ nhận.
Để tránh đi lên vết xe đổ, cô chạy như bay đến kho hàng, chỉ để lại
Cán Xích tiêu kiếm, những thứ khác đều gửi vô kho hàng. Thiên Thiên là
đứa giữ của điển hình, chỉ cần kiểm kê kho hàng liền có thể biết được:
20 Trạm Lộ, 15 thanh Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, 18 cái Nhuyễn Vị giáp, 5 hộp
Bạo Vũ Lê Hoa châm, 12 cái Thái Ất Thần Câu… còn có vạn lượng hoàng kim, bạc trắng mấy trăm vạn lượng. Cái này còn chưa tính mấy thứ trung cấp
trang bị.
Lâm Hi từng tham quan kho hàng của cô sau đó vô cùng phỉ nhổ thêm
khinh bỉ cô, “Diêu Thiên Thiên, bồ giấu nhiều như vậy trang bị, rồi bỏ
đó không xài, có thể làm cơm ăn chắc?”
Thiên Thiên tự hào nói: “Hắc hắc, mình mỗi ngày nhìn xem liền rất vui vẻ.”
Lâm Hi hào phóng tặng cô biệt hiệu: nữ hoàng Grandet**. Thiên Thiên không những không giận, ngược lại còn đắc chí.
Đúng lúc này, Vương Chưởng Qũy sống lại ở Tân Thủ Thôn thong thả đi
về quảng trường, Thiên Thiên mở tư liệu của hắn ra xem, ối, không nghĩ
đến hắn thực còn giấu rất nhiều đồ tốt. Hắn đổi áo Thất Thải Hà và Thất
Tử đao, lực công kích còn cao hơn hồi nãy.
Thiên Thiên mắt thèm áo Thất Thải Hà đã lâu, nhưng Tiêu Dao và cô
không có đánh chiếm được bộ đồ này, đây vẫn là tiếc nuối của cô, cô đảo
mắt, cười hắc hắc, xam ra hôm nay có thể giải mộng.
Nhưng Vương Chưởng Qũy vừa mới gặp trọng thương, làm sao dám hành
động thiếu suy nghĩ, hắn dọc theo quảng trường – sư môn – Hoa Sơn –
quảng trường lộ tuyến đi 2 vòng, phát hiện Tâm Hữu Thiên Thiên Kết theo
sát không bỏ, liền ngoan ngoãn log out.
Thiên Thiên lập tức mất đi mục tiêu, hơn
nữa má Diêu giục cô rất nhiều lần, cô cũng tạm thời rời khỏi game, chạy tới phòng bếp ăn nhanh ngốn nghiến.
Ăn xong cơm tối, Thiên Thiên chẳng quan tâm tắm rửa, lại mở game lên. Rất tốt, công nâng tìm kiếm của game là cực tốt, Vương Chưởng Qũy
online, hơn nữa đang ở Thiên Trì đánh quái thăng cấp.
Thiên Thiên kích động tới run tay, lúc công kích Vương Chưởng Qũy
trực tiếp sử dụng tuyệt kĩ lợi hại nhất của sư môn là Vạn Kiếm Quy Tông, kết quả lập tức đem hắn tống về Tân Thủ Thôn, chỉ nhặt được mấy khối
vải rách và giày rơm. ( hahha, đau bụng, trời hại mà, tham thì thâm)
Thiên Thiên chán nản cực kì, Vương Chưởng Qũy này cũng không phải ngu ngốc, về sau tìm được cơ hội như vậy rất khó.
“Này, tôi hồi nào đắc tội cô.” Vương Chưởng Qũy nhắn tin lại.
Thiên Thiên lờ đờ uể oải trả lời: “Anh đắc tội bạn của tôi.”
Vương Chưởng Qũy: “Doanh Doanh Nhất Tiếu sao? Đây là ân oán cá nhân của chúng tôi, cô xen vào làm gì?”
Thiên Thiên tự ái nói: “Tôi không thích nhìn anh lấy mạnh hiếp yếu.”
Vương Chưởng Qũy hiển nhiên bị chọc tức, “Cô giết tôi cũng không là lấy mạnh hiếp yếu sao?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh một người đàn ông ngay cả con gái cũng đánh không lại, còn muốn nói ra.”
Thiên Thiên xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, Vương Chưởng Qũy không phải đối thủ của cô, vì thế nhổ một bãi máu tươi tức chết.
Thiên Thiên lại không có động lực, không lấy được áo Thất Thải Hà, cuộc sống một mảnh âm u a.
Lúc này Lâm Hi vừa mới online, Thiên Thiên vui vẻ phấn chấn nói cô nghe mình được công ty quốc tế Hồng Kì tuyển dụng.
Lâm Hi trầm mặc hồi lâu nói: ” Công ty này sao nghe quen quá.”
“Công ty lớn mà, bồ trên bào thấy tin tức cũng không có gì lạ.”
“Ừ, bồ nói cũng đúng.” Lâm Hi cũng không có nghĩ thêm.
“Cho bồ trang bị nè.” Thiên Thiên tuy rằng keo kiệt, nhưng đối với
Lâm Hi vẫn là rất nghĩa khí, cô lấy ra trong kho Trạm Lô, Xích Tiêu và
Đằng Vân Ngoa, tặng cho Lâm Hi.
Cho nên Lâm Hi tuy rằng cấp bậc không cao, có Thiên Thiên làm kiên cố hậu thuẫn, trang bị trên người cô vẫn là cao cấp nhất.
“Mình đi ngủ, ngày mai là ngày đầu đi làm, mình không muốn đến trễ.” Thiên Thiên cười “say goodnight” với Lâm Hi.
Lâm Hi trong trò chơi không có bạn bè nhiều, cũng offline theo Thiên Thiên.
Thiên Thiên nằm một giấc mộng đẹp, trong mơ cô mặc áo Thất Thải Hà,
đẹp giống như Tử Hà tiên tử trong “Đại thoại tây du”, chờ anh hùng trong lòng cô cưỡi Ngũ Sắc Tường Vân tới.
“Tôi chỉ muốn làm một hiệu trưởng, mỗi ngày góp nhặt học phí của học
sinh sau đó đi ăn lẩu, hôm nay ăn lẩu cay, ngày mai ăn lẩu dưa chua cá,
ngày mốt ăn lẩu xương heo. Thầy Trần rốt cuộc tìm được lí tưởng của cuộc đời…..”
Đây là chuông báo thức đặc biệt, Thiên Thiên từ trong cái chăn ấm áp duỗi ra một cánh tay, tắt đi.
Cô còn buồn ngủ, tỉnh tỉnh a, anh hùng nào đó, thực tế vẫn là kiếm
tiền nhiều hơn ăn lẩu a. Lau nước miếng trên môi, quyết định sau khi tan việc hẹn Lâm Hi đi ăn lẩu… đỡ thèm, cộng thêm chúc mừng cô ngày đầu
tiên đi làm.
Thiên Thiên chỉ dùng 20 phút là chuẩn bị xong rời khỏi nhà, tốc độ
tên lửa của cô không phải một sớm một chiều luyện thành. Từ trước, cô sợ mình rời giường chậm chạp, nhưng vẫn tới công ty vừa đúng giờ.
Nhưng hôm nay khác xưa, cô nhất định để lại ấn tượng tốt cho cấp
trên, không phải cô đột nhiên thông suốt, muốn làm việc cho giỏi mà là
vì sau này có thể…nhàn hạ.
Thiên Thiên chính là một người như vậy, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi. Có thể vừa hoàn thành công việc, vừa thuận tiện trộm một chút lười biếng, cớ sao mà không làm.
Thiên Thiên lên tàu điện ngầm, không khỏi cảm thán, trước kia ra khỏi nhà đều là đã trễ, giao thông đường xa và tàu điện giống như cá mòi
chèn chết người, không giống hôm nay vắng vắng trống trống, xem ra đi
làm sớm cũng có ưu đãi.
Công ty quốc tế Hồng Kì ở đướng Hoài Hải, là con đường có lầu thương
vụ cao cấp kiểu Hồng Kông, sân rộng rãi, mấy ngày trước, lúc Thiên Thiên đi phỏng vấn, thang máy hoạt động, người đến người đi rất náo nhiệt,
hôm nay có vẻ như quạnh quẽ rất nhiều, Thiên Thiên nghĩ nguyên nhân là
do còn sớm.
Ngồi thang máy một hơi tới lần 30, cửa công ty khép kín, Thiên Thiên
nâng tay xem giờ, 8h30′, còn 30′ nữa mới đến giờ đi làm, Thiên Thiên
cười, hình như mình hơi khẩn trương nên mới đến sớm như vậy.
Nào ngờ chờ đên 8h58′ vẫn là không thấy bất kì đồng nghiệp nào, cô có chút hoảng loạn, tự an ủi mình, đại khái là người của công ty có truyền thống đi đúng giờ.
9h10′, Thiên Thiên tim đập rộn lên, bắt đầu nghi ngờ có hay không
nghe lầm điện thoại hoặc là đi nhầm lầu. Nhưng tên công ty rõ ràng, lóng lánh trên cửa, người thất học mới đi sai.
9h30′, thang máy “đing” một tiếng, sau đó là tiếng ồn ào vang lên, lầu 30 vốn yên lặng đã bắt đầu có động tĩnh.
“Ui, sớm vậy.” người nói chuyện chính là cô gái đã phỏng vấn Thiên Thiên.
Thiên Thiên cười cười, “Chào.” Trong lòng thầm oán, giờ nào rồi mà còn sớm.
“Chị tên là Diệp Tử, về sau chúng ta là đồng nghiệp.” Diệp Tử mở cửa ra, mới quay lại, “Em là Diêu Thiên Thiên?”
“Trí nhớ của chị thật tốt.” Thiên Thiên là tự đáy lòng tán thưởng,
trên một trăm người tới phỏng vấn, có thể được người phỏng vấn nhớ tên,
thật là vinh hạnh.
Diệp Tử rất có ấn tượng tốt với Thiên Thiên, dường như có thể thấy
chính mình mấy năm trước, vì ngày đầu đi làm mà sớm sớm chuẩn bị.
“Về sau không cần tới sớm như vậy.”
Thiên Thiên muốn há mồm, lại ngậm lại, rốt cuộc nhịn không được hỏi, ” Vậy em phải đi lúc mấy giờ?”
Diệp Tử kì quái nhìn cô liếc mắt một cái, cô gái này thoạt nhìn rất
thông mình, thế nào lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy. Bất quá cô vẫn là
tốt bụng trả lời, “Chị bình thường 8h30′đến, về sau em cũng đi giờ này
đi, sẽ không bị nhốt ngoài cửa.”
“8h30′???” Thiên Thiên trừng lớn mắt, vội cúi đầu xem giờ, kim đồng
hồ đang chỉ tới 8h35′, cô trên mặt lúc hồng lúc lại trắng bệch, lại xem
nhầm tới 1h, thực là nghẹn họng. (Pil: quá tội… cơ mà nói đi nói lại,
mền cũm hay thế )
Diệp Tử dẽ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: “Xem nhầm giờ?”
Thiên Thiên gật đầu, thanh âm thấp như tiếng muỗi kêu, “Đúng vậy.”
Diệp Tử cũng không có cười cô, nói: “Đừng khẩn trương, đồng nghiệp ở
đây đều rất dễ chung sống.” cô dẫn Thiên Thiên đến phòng thị trướng, chỉ vào một chỗ ngồi nói, “Đây là chỗ ngồi của em, chờ có người ở bộ hành
chính đến thu xếp máy tính và văn phòng phẩm, em ngồi ở đây chờ một
chút.”
“Cám ơn.” Thiên Thiên đặt mông ngồi xuống, cô quả thật mệt mỏi, là đứng tới mệt mỏi.
Diệp Tử chỉ một gian phòng làm việc nói: “Đó là phòng làm việc của cấp trên em, muộn một chút anh ta sẽ đến.”
Thiên Thiên mắt sắc thoáng nhìn cửa phòng làm việc có dán một bảng
ghi tên của trưởng phòng thị trường: Thẩm Hạo. Tên không tệ, không biết
nhân phẩm ra sao.
Gần tới giờ đi làm, nhân viên lục tục đi vào, Thiên Thiên lần lượt
cùng mọi người chào hỏi, “Tôi là đồng nghiệp mới Diêu Thiên Thiên, về
sau xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Gần 9h, cô từ trong toilet trở về, liền thấy cửa phòng làm việc của
sếp đả mở ra, bên trong có một người ngồi sau máy tính, không nhìn thấy
rõ mặt.
Cô thở sâu, gỏ gỏ cửa.
“Mời vào.”
“Xin chào, tôi là…” Cô bỗng dưng dừng lại, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Thẩm Hạo, “Là anh???”
“Đúng, tôi là cấp trên của cô, Thẩm Hạo.” Thẩm Hạo mỉm cười đầy mặt.
Nhưng là trong mắt Thiên Thiên lại là cái cười đắc ý giảo hoạt.
“Thì ra là cô, thật trùng hợp nha, hahaha…” Thẩm Hạo lại cười nói.
Thiên Thiên da đầu run lên. Oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp a….