Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 67: Chương 67: Chương 77




Edit: Yan

——

Một điếu thuốc Chu Quân hút khoảng năm phút mới xong, nghĩ đến chuyện Ung Tấn giấu ảnh chụp hắn dưới gối đầu còn làm mấy chuyện chỉ có thiếu niên mới làm hắn liền cười. Hoàn toàn không nhịn được, cong môi hai mắt cong cong. Mà biểu cảm lúc này của hắn dừng trong mắt tiểu Nhậm càng giống bằng chứng. Người này rõ ràng có một chân với thiếu tướng kia lại nói với gã là đã có vị hôn thê.

Hoặc là thực sự có vị hôn thê nhưng ngoại tình với thiếu tướng có quyền có thế. Nghĩ đến dáng vẻ thiếu tướng Ung, trong lòng tiểu Nhậm lại bổ sung thêm một câu trông còn rất anh tuấn. Tiểu Nhậm không để ý Chu Quân có ngoại tình hay không đạo đức có suy đồi hay không hắn chỉ thấy chẳng qua Chu Quân cũng chỉ như thế, lúc trước hắn còn đặt người trên đàn thờ thần ngày đêm mong nhớ.

Lúc này suy nghĩ này đó về nào ánh trăng sáng nào hoa hồng đỏ đều biến mất toàn bộ, trong mắt gã Chu Quân rẻ tiền đi rất nhiều. Mà nghĩ đến chỗ tốt thì người này quả thực cũng có thể ngủ một phát, chỉ cần tìm được cơ hội. Tiểu Nhậm tồi tệ suy nghĩ lại không có cách nào bỏ qua ghen ghét trong lòng. Chỉ đành hung hăng dẫm đạp Chu Quân xuống thấp mới có thể triệt tiêu cục tức trong lòng. Tiểu Nhậm mở miệng nói: “Cậu có quan hệ thật tốt với vị thiếu tướng kia nhỉ, anh ta thế mà lại đồng ý đưa trả thuốc cho chúng ta.”

Chu Quân nhàn nhạt liếc gã một cái, hắn không muốn gây chuyện cũng không muốn thông báo với thiên hạ tình cảm giữa hai người bọn hắn. Đối với ý khác trong lời của tiểu Nhậm hắn chỉ cười nhạt không nói, hút xong thuốc lập tức quay về. Nhưng Tiểu Nhậm lại đi theo phía sau hỏi hắn ăn cơm không, vừa nãy có mấy binh lính cho bọn gã một đĩa mì xào mùi vị cũng được. Chu Quân lễ phép trả lời: “Đã ăn rồi.” Tiểu Nhậm bổ sung một câu: “Hẳn là ăn cùng một phòng với thiếu tướng nhỉ, trách không được lâu vậy mới quay lại.”

Lời này làm Chu Quân dừng chân, hắn quay đầu lại, trên mặt tiểu Nhậm còn treo nụ cười đắc ý trong lòng hiểu rõ, thấy ánh mắt hắn lập tức dần dần thu lại. Gã nhận ra uy nghiêm và không vui của Chu Quân còn có một chút trào phúng, có lẽ là nhằm vào gã. Chu Quân lại gần gã ngược lại khiến tiểu nhậm hơi thất thố. Cằm gã bị Chu Quân nắm lấy, lần đầu tiên bọn họ tới gần như vậy khiến tiểu Nhậm vừa sợ vừa thích, da đầu nổi lên một trận tê dại.

Chu Quân lạnh lùng nhìn tiểu Nhậm vừa sợ hãi vừa chờ đợi, buồn cười nói: “Anh muốn thử cái gì, cảm thấy quan hệ giữa tôi và thiếu tướng không đơn giản?” Tiểu Nhậm cười gượng: “Sao có thể, chẳng qua là tôi cảm thấy quan hệ của hai người rất tốt, có hơi... Hâm mộ thôi.” Tay Chu Quân dùng sức nắm khiến cằm tiểu Nhậm rất đau, da cũng đỏ lên. Chu Quân rủ mi nói nhỏ: “Còn phải cùng đường một khoảng thời gian nếu anh còn tới trêu trọc tôi, tôi không ngại lập tức loại trừ anh đâu.”

Tiểu Nhậm biết nặng nhẹ trong lời nói này của hắn, dọc đường đi này Chu Quân giúp ông chủ Hứa bao nhiêu chuyện trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Hơn nữa lần này nếu Chu Quân thật sự mở miệng, nói không chừng ông chủ Hứa thật sự sẽ nửa đường vứt gã xuống. Chu Quân buông tay mặt lạnh quay đầu lại. Chờ đến khi Ung Tấn quay về phòng thì tức giận cũng tan, dù sao bây giờ hắn cũng rất vui nghĩ đến Ung Tấn là lại cười.

Đến buổi tối Ung Tấn mới về phòng, Chu Quân ở trong phòng ngủ một giấc mãi đến lúc Ung Tấn bưng đèn dầu tới đẩy tỉnh hắn lúc này hắn mới mơ mơ màng màng mà tỉnh lại. Ung Tấn đợi hắn tỉnh táo hơn chút bèn bảo hắn ăn cơm. Chu Quân lắc đầu, hắn muốn ra ngoài đi dạo với Ung Tấn một chút. Ý nghĩ kia từ rất lâu trước kia đã có. Có lẽ là từ cái ngày hắn đạp xe đạp đuổi theo xe Ung Tấn đã có rồi.

Hắn muốn tản bộ ban đêm trên đường phố phồn hoa với Ung Tấn. Bây giờ không có đường phố chỉ có từng triền núi liên tiếp nhau nhưng khí ở đây rất tốt, bầu trời đầy sao chẳng chút mịt mờ. Chu Quân tùy ý tìm chỗ cỏ khô nằm xuống. Ung Tấn ngồi bên cạnh hắn, bàn tay luồn vào cổ áo hắn lấy ra cái đồng hồ quả quýt: “Nghe nói em có vị hôn thê, đây là tín vật của hai người?”

Chu Quân hoảng sợ, hắn chỉ thuận miệng bịa chuyện sao có thể truyền đến tai Ung tấn. Nhưng mà cũng chỉ bị dọa một chút hắn liền cười nói: “Cái này chẳng lẽ không phải mẹ vợ tặng?” Ung Tấn cũng cười theo, hồi lâu sau mới dừng lại. Y nghiêm túc nói với Chu Quân: “Sau khi trở về, đừng chờ tôi.”

Lời này vừa ra, không khí lập tức yên tĩnh. Chu Quân nhắm mắt thật lâu, hắn nghe thấy tiếng gió lướt qua tán lá vang lên rào rạt. Câu nói kia của Ung Tấn quá rõ ràng, ngay cảm làm bộ không nghe thấy cũng không được. Hắn mở mắt ra đã thấy Ung Tấn cúi đầu nhìn mình như là vẫn luôn nhìn chăm chú tầm mắt chưa từng dời đi, hắn hỏi: “Anh hy vọng như vậy?”

Ung Tấn lắc đầu: “Đương nhiên không... Tôi hi vọng có thể khắc ghi trong lòng em cả đời muốn xóa phải tự cắt đi một miếng thịt, nhưng mà...” Ngữ điệu Ung Tấn nhẹ nhàng bâng quơ nhưng cực kỳ rõ ràng, là lời nói thật lòng. Nhưng chữ “nhưng mà” phía sau câu nói đã định trước có biến chuyển. Tay Ung Tấn lướt qua mặt hắn, mềm mại ngứa ngáy: “Tôi không thể kiêu căng ngạo mạn hứa hẹn cả đời dài lâu như vậy, cần gì phải khiến em chịu khổ.”

Y còn nhớ rõ khoảng thời gian mới bắt đầu tách ra khi đó, y biết Chu Quân cũng sẽ không khổ sở bao lâu, mặc dù vốn ôm mục đích này nhưng lại làm y vô cùng tức giận. Nhưng y cho rằng có lẽ đây cũng là chuyện tốt, ai cũng chẳng thể bảo đảm mình nhất định sẽ là những người may mắn trở về. Mà mấy ngày nay y đã có đầy thể nghiệm về chuyện này.

Rất nhiều binh lính mang theo ảnh chụp người mình để ý và viết thư cho đối phương. Mà sau khi bất hạnh chết trận, tất cả những thứ đó đều được đưa về địa chỉ ban đầu. Người nhận được những thứ này có cảm giác gì, đó có lẽ là chuyện không dám tưởng tượng. Lúc này, Ung Tấn lại vui vẻ nổi lên quyết định ban đầu của mình, giữa y và Chu Quân nếu mất đi nhịp cầu câu thông này thì cũng sẽ không cần lo lắng về việc ngày nào đó y sẽ cắm một dao lên ngực người mình thích nữa.

Nếu có thể tồn tại trở về, nếu có thể một lần nữa theo đuổi người ấy thì cả mọi chuyện đều không sao cả. Chỉ là sau khi chiến dịch này kết thúc còn có trận tiếp theo, không ngừng không nghỉ, chẳng ai biết khi nào chiến tranh mới có thể dừng lại, y không phải người nhu nhược không muốn tránh ở thành lũy được xây bởi những người khác. Từ lúc y bắt đầu hưởng dụng tất cả mọi thứ do thân phận này mang lại đã định trước rằng trước sự an nguy của quốc gia không cho phép y lùi bước, đây là tín ngưỡng.

Mà dưới tín ngưỡng mãnh liệt y không sợ chết lại sợ hãi có người đang chờ đợi mình. Đốc quân Ung là một người cha nghiêm khắc, ông ấy cũng không chỉ có một người con trai là y. Vào lúc ông biết được chuyện của y và Chu Quân liền chỉ vào y cười lạnh nói: “Anh đừng tưởng rằng anh có thể yên tâm thoải mái kế thừa tất cả mọi thứ của ta, nếu anh không chịu liên hôn vậy chuẩn bị sẵn sàng đi ta không chỉ có một đứa con trai là anh.” Có lẽ là sau khi mẹ qua đời đã sinh hạ với người khác. Đối với cha y mà nói, không mang những người phụ nữ và đứa con đó về nhà cho danh phận chính là đã đủ tốt với y rồi. Mà y lại làm cha vô cùng thất vọng cho nên sẽ không tiếp tục thiên vị y nữa. . truyện ngôn tình

Mẹ y mất sớm khi y còn nhỏ, chỉ để lại trong trí nhớ độ ấm và nụ hôn lên trán y trước lúc lâm chung. Đáng lẽ y không có gì vướng bận lại có một bất ngờ là Chu Quân. Lúc kiên quyết nói đừng gặp mặt quả thực không muốn gặp lại nhưng Chu Quân vẫn xuất hiện trước mắt y ở nơi nguy hiểm, cả người bụi đất, trên mặt còn có hoảng sợ chưa trút hết.

Tóm lại là vẫn không nhịn xuống được, đáng lẽ y phải nhịn không nên nói câu tôi yêu em phải thản nhiên đối mặt với câu không liên quan gì đến ngài của Chu Quân, trả lời một tiếng được rồi tiễn người rời đi không có về sau. Nhưng có lẽ là do y ích kỷ cho nên mới không nhịn lại, y ôm Chu Quân hôn lên môi người đó, làm chuyện không nên làm với người đó rồi sau đó lại hy vọng Chu Quân có thể thật sự rời đi.

Đừng chờ tôi, vừa dứt lời y thấy trong mắt Chu Quân ẩn ẩn lóe sáng nhưng rất nhanh đã khép mắt lại né tránh ánh nhìn chăm chú của y. Y bắt đầu hoài nghi bản thân, có phải là quá một bên tình nguyện rồi hay không. Chính y lấy đi cơ hội lựa chọn cho Chu Quân lại vẫn không thể ngừng duỗi tay về phía đối phương. Có lẽ từ lúc bắt đầu y đã sai rồi, đây cũng không phải là chuyện một mình y có thể quyết định được.

Y nghe thấy Chu Quân nói: “Em chờ hay không chờ là chuyện của em. Nếu anh không thể trở về em nhất định sẽ tìm được một người vừa ý khác, cho nên anh tốt nhất nên trở về đừng làm em lại phải tốn sức thêm lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.