Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 68: Chương 68: Chương 78






Edit: Yan

——

Chu Quân nghỉ ngơi trong phòng Ung Tấn, giường Ung Tấn nhỏ Chu Quân ngủ bên trong bị Ung Tấn bọc chặt phía sau lưng. Hai người thỉnh thoảng nói vài câu không bờ không bến không có chủ đề gì. Thỉnh thoảng Chu Quân lại nói đến mấy phát hiện mới gần đây, ví dụ như nói hắn mới biết được hóa ra rất nhiều lúc không cần ngồi xe kéo mà đi bộ xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ đã có thể đến.

Còn có ngồi xe điện cũng rất nhàn nhã, đinh linh đinh linh, gió thổi vào thùng xe nhìn nhà lớn nhà cổ lại như lần nữa biết đến thành phố này vậy. Bên cạnh nhà họ Chu có không ít hàng ăn vặt, bánh canh (灌汤包), cháo sống (生滚粥)... Đều là mấy sạp hàng chỉ có buổi tối mới bày. Ngày trước hắn uống rượu bên ngoài, muốn ăn cái gì đều ăn ở quán rượu, bây giờ ngược lại phát hiện không ít quán nhỏ có món ăn mĩ vị.



(Được dịch từ tiếng Anh-Tangbao hay bánh canh là một loại bánh hấp lớn chứa đầy súp trong ẩm thực Trung Quốc. Chúng đôi khi còn được gọi là guantang bao hoặc bánh đầy súp. Nhiều loại khác nhau được tìm thấy, với một số biến thể tên ở các vùng khác nhau của đất nước)



Cháo sống là một món ăn nhẹ đặc biệt ở thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, thuộc ẩm thực Quảng Đông, món ăn này là tên gọi chung của cháo, được nấu từ cháo trắng và thịt tươi nấu sẵn trong một nồi.)

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng nội dung sống động nhưng bàn tay khoác bên hông hắn của Ung Tấn lại nắm càng chặt cuối cùng cắn một cái lên vai hắn, nói rằng: "Vất vả cho em rồi." Những phát hiện mới này là bởi không có điều kiện như trước, là hắn cảm thấy mua vui trong khổ mà thôi. Nhưng mà Chu Quân lại cho rằng sống những ngày trước đây như vậy, bây giờ cũng chưa chắc đã tính là khổ sở. Mặc dù phí chữa bệnh của anh cả rất khiến người lo lắng nhưng chỉ cần người còn sống thì tất cả đều tốt.

Ngoại trừ đồng hồ quả quýt Chu Quân còn luôn mang theo người một cái túi gấm nhỏ. Bên trong là đồng tiền hắn cắn phải lúc ăn sủi cảo ngày tết. Hắn tặng túi gấm cho Ung Tấn nhỏ giọng nói mang theo tùy thân tốt lắm, an toàn thích hợp, không được làm bẩn làm hỏng nếu không vận phú quý sẽ trôi mất. Hắn lải nhải như ông già nghe được mấy thứ mê tín trên đường vậy.

Ung Tấn sờ mặt hắn nghịch tóc của hắn cuối cùng còn thơm thơm hắn. Dần dần, giọng Chu Quân ngày càng nhỏ. Hắn không muốn cứ thế ngủ. Tranh thủ thời gian được chút nào hay chút đó, mắt vừa nhắm lại mở ra có lẽ trời đã sáng lúc đó hắn sẽ phải đi. Nhưng mà một đường phong trần mệt mỏi, ban ngày chịu kinh hách, buổi chiều lại làm tình kịch liệt tất cả đều kéo thể lực của hắn về không.

Không bao lâu sau vẫn khép mắt lại nặng nề ngủ mất. Đợi đến khi mở mắt ra Ung Tấn đã không còn trên giường. Hắn ăn qua loa mì sợi một vị binh sĩ mang vào cho mình rồi mới rời khỏi phòng. Lúc đi, Ung Tấn không tới tiễn hắn. Dược phẩm dược dọn lên một chiếc xe tải không phải là xe tải quân dụng hấp dẫn mắt người khác. Phó quan của Ung Tấn đưa cho ông chủ Hứa một tờ công văn thông hành rồi để bọn họ rời đi.

Chu Quân vẫn luôn hút thuốc đứng cạnh xe cũng không biết đang mong chờ cái gì. Ánh mặt trời mãnh liệt đâm vào đôi mắt vẫn luôn híp lại của hắn. Hắn duỗi dài cổ giống như con hạc mỏi mắt mong chờ. Đáng tiếc không chờ được người tới xe đã phải khởi động. Lão Mao gõ gõ cây gậy chống gọi tên hắn bảo hắn lên xe. Chu Quân lên tiếng, chậm chạp đi về phía cửa xe. Hắn lên xe, xe lái ra khỏi căn cứ trạm kiểm soát hướng về đường lớn. Chu Quân dò mặt ra ngoài cửa sổ xe, phía sau thân xe chỉ có bụi đất đầy trời.

Tiểu Nhậm ngồi bên cạnh hắn, có lẽ là hôm qua bị hắn đe dọa một hồi nên hôm nay không dám nhào lên đáp lời nữa. Chu Quân dựa lên sau ghế sờ lên lồng ngực, hắn theo thói quen nhấc đồng hồ quả quýt ra. Trên dây xích lại nhiều thêm một thứ, là chiếc nhẫn kia. Hai mắt Chu Quân sáng ngời nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cười một hồi mới cất cả hai thứ vào trong quần áo.

Chiếc nhẫn này quả thực là đi một vòng lại trở về, vứt cũng vứt không xong. Trong lòng hắn ghét bỏ trộm vui vẻ, ông chủ Hứa ngồi phía trước quay đầu lại nói đến khi về sẽ ngồi xe lửa, không còn hàng hóa nhẹ cả người. Bởi thế lại đi bốn năm ngày cuối cùng cũng giao hàng xong. Đường quay về mất khoảng ba ngày đi xe. Tối đến mọi người đều rất thả lỏng, tÔng chủ Hứa mời mọi người đến khách sạn lớn uống rượu khiêu vũ, Chu Quân không từ chối.

Có lẽ là quá thả lỏng, Chu Quân uống mấy chén mới nhận ra rượu có gì đó không thích hợp. Tửu lượng của hắn không tồi không lý nào mới uống đã váng đầu hoa mắt. Bên cạnh dán tới một người đỡ lấy tay hắn. Tai hắn nghe âm thanh không rõ lắm, ẩn ẩn nghe thấy ông chủ Hứa đang cười ha ha nói tửu lượng hắn quá kém.

Chu Quân hung hăng cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến hắn tỉnh hơn vài phần. Nhưng mà thủy triều hỗn độn càng sâu hơn vọt tới, gần như muốn bao phủ lấy hắn.

Loại cảm giác này thật giống như bóng đè, cho dù nhúc nhích như thế nào cũng không thể tránh khỏi cảm giác hôn mê dày đặc đang bao lấy mình. Hắn lại dùng sức cắn đầu lưỡi ép mình tỉnh táo. Chu Quân hung hăng tránh khỏi người đang đỡ lấy mình nghiêng ngả lảo đảo ra sau. Không biết đụng phải ai gây nên một trận vang lớn, hắn nghe thấy có người tức giận mắng mỏ, hắn bị kéo cổ áo đè lên trên còn có tiếng phụ nữ la hét.

Chu Quân bị ném xuống đất, mặt đất có mảnh vỡ chai rượu cắt xuyên lòng bàn tay hắn lại khiến thần chí hắn tỉnh táo hơn, cả người hắn đổ mồ hôi lạnh, có người nhấc chân đá hắn có người khuyên can, nhốn nháo thành một đoàn. Chu Quân che đầu cuộn tròn người lại. Hắn mở mắt ra, tầm mắt là chân của rất nhiều người, có đối địch với nhau có lảo đảo lui về sau như hiện trường hỗn chiến.

Tay hắn nhặt lên một mảnh nhỏ đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Trước mặt có một vạt sườn xám màu vàng cam cùng giày cao gót dừng lại trước mặt hắn. Có người sờ mặt hắn bị hắn bắt lấy tay. Chu Quân khó chịu giương mắt nhìn, mặt người nọ biến thành ba bốn cái cho dù cố gắng thế nào cũng không hợp làm một được. Người kia nhìn tóc Chu Quân hỗn loạn, đổ rất nhiều mồ hôi. Đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở, phải ghé sát lại gần mới có thể nghe thấy một tiếng mỏng manh cứu tôi.

Cơ thể Chu Quân dần dần mềm xuống, mảnh vở trong tay không cách nào giữ chặt, buông lỏng rồi rơi xuống. Không biết hôn mê bao lâu, lúc Chu Quân đột nhiên mở mắt ra từng cơn đau đầu và dạ dày khó chịu cũng theo đó mà đến. Đầu lưỡi đắng chát, rất muốn nôn. Hắn sờ tay lên bụng chỉ cảm thấy da thịt trần trụi. Động tác Chu Quân cứng đờ, xốc chăn lên mới phát hiện mình không mặc quần áo.

Hắn nhìn khắp nơi, hiển nhiên đây là căn phòng của một vị nữ sĩ, không khí trong phòng tỏa hương thơm, trên mặt đất vẫn còn vứt giày cao gót và ví tiền nằm xiêu vẹo. Chu Quân ôm chăn dựa vào đầu giường nghĩ lại. Hiển nhiên cơ thể hắn cũng không cảm thấy sảng khoái sau khi làm chuyện đó nhưng thế này cũng không thể xác nhận tối qua hắn không làm chuyện xấu.

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng nước cùng tiếng đóng cửa, có người đi dép lê lạch cạch đi tới nơi này. Cửa bị mở ra, nhân vật chính trong phòng dùng khăn lông lớn bọc tóc xuất hiện. Thắt lưng áo ngủ màu xanh thẫm, áo khoác lông màu trắng, để mặt mộc nhưng hắn vẫn nhận ra gương mặt không son phấn lộ vẻ nhạt nhẽo này là ai. Chu Quân gật đầu với cô: "Đã lâu không gặp."

Người đến là Tân Uyển Quân, hắn từng bao cô ba tháng tiếp khách sau đó nhà họ Chu xảy ra chuyện, mấy chuyện làm ăn của hắn đều phải là cô lên sân khấu làm bạn đi cùng hắn. Chỉ là khi đó trong túi hắn đã chẳng có mấy đồng xe cũng phải mang đi thế chấp. Có khi thanh toán tiền xe cho Tân Uyển Quân, lại không đành lòng chi thêm chút cho mình tự mình xuyên qua mấy ngõ nhỏ phức tạp về nhà.

Lại sau đó những người làm ăn mà hắn gặp có đủ loại người, không thích hợp mang theo nữ sĩ nên hắn cũng không gặp mặt Tân Uyển Quân nữa, không ngờ tối qua thế mà lại trùng hợp được cô cứu. Tân Uyển Quân bỏ khăn lông ra, một làn tóc ướt đổ lên vai, cô đi về phía Chu Quân ngồi vào mép giường.

Chu Quân qua lại với Tân Uyển Quân một khoảng thời gian vẫn luôn biết cô gái này hiểu chuyện hiểu lý lẽ nhưng buổi sáng nay, hắn lại cảm thấy hơi khác. Tân Uyển Quân lấy một điếu thuốc lá nữ từ hộp thuốc bên cạnh, kẹp trên tay châm thuốc. Cô nhìn Chu Quân trên giường: "Chu tiên sinh, có lẽ em cần anh giúp một chuyện."

Lần này cô giúp hắn, có đi có lại là chuyện đương nhiên. Ánh mắt Tân Uyển Quân đầy sầu bi, cô nhìn bụng mình như khó có thể mở miệng: "Em chọc phải một chuyện phiền toái... em manng thai, em muốn giữ lại đứa nhỏ này, nhất định phải tìm cho nó một người cha." Chu Quân bị thỉnh cầu này của cô dọa sợ, vừa định cự tuyệt lại thấy Tân Uyển Quân cách sương khói nhìn hắn: "Có lẽ là anh không cự tuyệt được, khoảng thời gian anh đi xa em đã nổi tiếng, bây giờ dưới lầu toàn là phóng viên nghe tin mà đến. Chẳng mất bao lâu, mọi người đều sẽ biết tin anh qua đêm ở chỗ em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.