Khi tiếng
chuông vang lên, tôi còn đang trong mộng. Một phút như vậy, tôi ngơ ngác ngồi trên giường, không biết bản thân đang nơi nào. Tiếng bước chân hỗn loạn trên hành lang khiến tôi nhớ lại, đây là ở trường học, tiếng
chuông này là chuông thể dục buổi sáng. Chỉ chốc lát, radio trường học
bắt đầu khúc quân hành hùng tráng, tôi buông tha ý tưởng nằm trên
giường, rời giường, rửa mặt. Mở cửa đi ra, lại gặp nữ sinh trực ban, cô
bé trợn mắt thật to nhìn tôi, “Cô, cô không sao chứ?”
Tôi khó hiểu hỏi: “Trên mặt cô có gì kỳ quái à?”
“Không phải, cô, sắc mặt cô rất khó xem, tái nhợt như tờ giấy, em đi mua điểm tâm
cho cô, cô trở về nằm lại đi.” Cô ấy thật quan tâm nói.
Tôi lắc đầu, có thể là tôi ngủ nhiều, có lẽ là do chưa quen không khí ở đây. Từ chối ý tốt của cô ấy, tôi đi xuống nhà ăn nhân viên của trường dưới lầu.
Tới quá sớm, nhà ăn còn chưa bắt đầu cung cấp bữa sáng. Đầu bếp từ sau tủ kính đưa
cho tôi một ly sữa tươi, còn lộ vẻ thân thiết. “Cô Thần, sắc mặt không
tốt lắm, cô nên trở về nghỉ ngơi đi!”
Tôi nhìn qua thật sự kém như vậy sao? Tôi chỉ thấy đầu hơi có chút choáng váng,
ngoài ra cũng khỏe! Tiếp nhận lịch giảng và danh sách sinh viên thực
tập, khóa còn chưa chấm dứt hết, tôi không có thời gian xin phép. “Cô à, cho con một phần ăn sáng nhiều chút, ăn cho lại sắc mặt của con.” Tôi
cười với người đầu bếp mập mạp.
“Ha ha, thuốc bổ không bằng món ăn bổ, cũng được!” Người đầu bếp mập mạp cho tôi một phần ăn tràn đầy, nhìn là tôi thấy no rồi.
Vị giác của
tôi so với cảm tính, uống hết sữa tươi, ăn một phần điểm tâm, vẫn không
nhận ra là món gì. Tôi thật có lỗi lắc đầu với người đầu bếp mập mạp, để lại phần ăn đầy ngập, đi ra khỏi nhà ăn. Mọi người từng đi học dù có
ngốc cũng biết, trường học sáng sớm luôn bận rộn, các khóa chuyên nghiệp buổi sáng đều sắp xếp đầy hết. Học sinh vội vàng ăn bữa sáng, vội vàng
trên cầu thang đến phòng học chiếm vị trí, vội vàng tìm tư liệu, vội
vàng bổ sung bài tập. Như tôi sáng sớm ở trên con đường rừng ấm áp bước
đi chậm rãi là thật hiếm thấy, giáo sư đại học không cần làm việc đúng
giờ, tiết đầu tôi lại không có giờ, tôi càng có lý do nhàn nhã tự đắc
hưởng thụ buổi sớm nơi trường học.
Hương vị
xuân đã đậm, khu dạy học trung tâm hoa tú cầu trên cây nở từng chùm thật lớn, tựa như thật nhanh phủ trùm lên cả khung cảnh, cúc vạn thọ cũng
không yếu thế, bó hoa màu cam ở khu lầu bốn từng chùm từng chùm nở rộ,
hoa mật tử đằng trên hành lang gấp khúc thật dày đặc, hoa đào diễm lệ
bên hồ khiến tinh thần người ta liền say… Xuân xinh đẹp, duyên dáng khoe sắc, ngày trước kia tôi hay nói xuân như cô gái Carmen, yêu liền biểu
hiện qua hành động, mãnh liệt, chẳng sợ yêu đến bốc lửa, xuân cũng như
thế, chỉ một ngọn gió xuân, cánh hoa rụng đầy đất, nhưng cũng muốn đã
tạo nên cảnh đẹp nhất khi đưa nở, khiến người đời chăm chú.
So sánh mà
nói, tôi kém cỏi nhiều lắm. Con đường tình yêu, dù đã từng trải qua,
không ngờ vẫn còn mới mẻ, tôi đều không đúng lý hợp tình. Lần đầu tiên,
người kia nói với tôi: Thần Hi, cô ấy không bằng em, nhưng cô ấy cần sự
chăm sóc của anh, không giống em, một mình cũng có thể tự lo lắng cho
bản thân tốt, anh không thể để mặc cô ấy. Khi đó, tôi còn là bạn gái
danh chính ngôn thuận yêu nhau ba năm của anh, lại không bằng người khác ba ngày. Lúc này đây, Thẩm Ngưỡng Nam cũng không nói với tôi điều gì,
nhưng có gì phải nói đâu, người ta yêu nhau đã sáu năm, có cùng chung
ngôn ngữ, có danh tiếng như nhau, một người xa lạ như tôi chỉ trong một
đêm phong tuyết bất ngờ gặp gỡ, sao có thể so sánh với một cô gái sáu
năm? Tôi không muốn để người ta đến nói toạc ra, không có người khác,
tôi nhất định cũng sẽ thật tốt.
Tôi không có lý gì lại không tốt, sắc mặt tái nhợt, tâm loạn như ma, tôi vẫn lên lớp hằng ngày, vẫn nói nói cười cười với đồng sự ở văn phòng.
Ôn Tử Trung
ngồi đằng sau bàn công tác của tôi, bốn phía đều có ánh mắt nhìn chăm
chú. Anh ấy là người đàn ông xuất chúng, khiến người khác chú ý cũng là
tự nhiên.
“Khi nào anh mới đến bệnh viện?” Tôi không nhìn anh, tự sửa sang lại sách giáo khoa cùng bài tập.
“Em với bộ
dạng ngày hôm qua, anh sao có thể an tâm, em có biết, anh không cách nào mặc kệ em.” Anh nói thật lo lắng, không để ý tới sự lạnh lùng của tôi.
Tôi giãn hai tay, trước mặt anh nhẹ nhàng xoay tròn một vòng. “Thấy không? Em tốt đến không thể tốt hơn.”
Anh tự giễu
cười, “Xem ra là anh lo lắng nhiều.” Anh đứng lên, gật đầu với nhóm đồng nghiệp, tịch mịch đi hướng ngoài cửa. Tôi đột nhiên nhớ tới vé âm nhạc, vội vàng đuổi theo.
“Ôn Tử Trung!”
Anh quay đầu nhìn tôi, tôi đưa phiếu cho anh. “Đây là cô ấy đưa cho anh. Nếu anh đi, em sẽ cùng anh đi!” Anh đẩy tay tôi ra, khẩu khí có chút tức giận.
“Anh không có cái loại tế bào nghệ thuật này.”
“Thần Hi, có lẽ đã em quên anh là nhìn em lớn lên từ nhỏ. Không đi thì trực tiếp từ chối, làm gì phải ép uổng mình.”
Tôi cứng miệng, ngây ngẩn trừng mắt nhìn anh.
“Thần Hi, nói cho anh biết, em là người thứ ba sao?”
“Anh nói bậy gì vậy.” Tôi ngạc nhiên anh lại hỏi tôi như vậy, thanh âm không khỏi
lớn lên, “Em thà rằng một mình đến già, cũng sẽ không liếc nhìn chồng
hay bạn trai của người ta.” Gia giáo nhà tôi không cho phép, đau đớn
từng trải lúc nào cũng nhắc tôi, điểm tự trọng ấy tôi vẫn phải có.
“Vậy em đang trốn cái gì? Em sợ ai?” Anh phẩy điếu thuốc, hút một hơi, liếc mắt nhìn tôi một cái. “Nếu em thay đổi ý nghĩ, muốn đi, anh nhất định đi cùng
em.”
“A, anh cũng thật đủ khẳng khái.” Tôi châm chọc, tôi không thèm để ý anh, anh biết
rõ tôi có vết sẹo, vì sao nhất định phải vạch trần, xem nó sâu đến đâu?
“Nếu em
muốn, anh sẽ khẳng khái đến cùng.” Ôn Tử Trung nghiêm trang, thật khiến
tôi căm tức. Từ tối hôm qua đến bây giờ, thông minh như anh đã đem mọi
việc suy rộng hiểu rõ tường tận.
Tôi không muốn nói chuyện, quay mặt sang một bên.
“Thần Hi, em có chút chí khí được không?”
“Anh thì
biết cái gì? Ra vẻ như chúa cứu thế giới, anh có thể giúp tôi được bao
nhiêu?” Tôi rống to với anh, “Nếu muốn tìm người khẳng khái, em cũng sẽ
không tìm tới người luôn mang lại phiền phức như các người. Rõ ràng đã
nhiều tuổi rồi, lại xem em thành đứa ngốc mà đối đãi, em có khả năng xử
lý, em có thể tự ổn định, vì sao khi em không muốn nhìn thấy các người,
lại xuất hiện, buông tha em rất khó sao?” Nói xong lời cuối cùng tôi
không biết nói gì nữa. Tôi nghĩ mình không phải cố tình gây sự, mà là
thẹn quá hóa giận .
“Em ——————” Khuôn mặt Ôn Tử Trung vốn yên tĩnh xanh mét hẳn. Anh giơ tay lên, tôi
nghĩ đến anh sẽ đánh tôi, nhưng không có. Anh chỉ là dùng sức bắt lấy
tôi, mạnh mẽ lôi tôi ra vườn trường, ném vào trong xe.
Xe chạy thật nhanh, tôi không có dũng khí đập xe, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, phụng phịu nhìn phía trước.
Anh nhíu
mày, xe chạy như điên, trong đám đông phóng thẳng về phía trước. Tôi
theo bản năng nhắm mắt, thân thể cứng lại, nắm chặt lưng ghế. Đột nhiên, xe phanh nhanh lại một cái, dừng trước một cửa hàng hoa mỹ. Tôi sợ hãi
nhìn anh.
“Xuống xe,
đi vào chọn một bộ thích hợp, cho anh chút thể diện. Cho dù về sau em có không nhìn mặt tôi nữa, tôi có trói cũng phải đem em đến nhà hát, cho
em hết hy vọng, xong rồi em hãy sống thật tốt giùm tôi.” sắc mặt Ôn Tử
Trung không cỏn một tia huyết sắc, ánh mắt dữ dội.
“Hiện tại em đã hết hy vọng.” Tôi run run, nói.
“Không, em còn chưa hết hẳn.” Người khác đều nói bác sĩ rất máu lạnh, tôi nghĩ máu Ôn Tử Trung cũng không thuộc loại nóng.
“Em và anh
ấy cũng không như anh nghĩ, tất cả chỉ là em đơn phương tình nguyện, em
tự mình hiểu lấy, em biết mình sai lầm rồi, được không?” Tôi áp chế hơi
thở, cầu xin anh.
Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi, không chút thoái nhượng.
Trong lòng
tôi đầy khó chịu xuống xe, không để ý bất luận kẻ nào nói chuyện, tùy ý
cho người bán hàng chọn trang phục cho tôi, trang điểm son phấn thật
dày, tùy ý Ôn Tử Trung dẫn tôi đi nhà hát huy hoàng rực rỡ.
Không cần
đặc biệt chú ý, tôi đã nhìn thấy Thẩm Ngưỡng Nam cao lớn nhã nhặn ngồi ở vị trí thượng khách, gương mặt ôn hòa với ý cười tôi đã quen thuộc.
“Thần Hi!” Nhìn đến tôi, trên mặt anh thổi qua một tia đau đớn.
“Anh cũng đến đây.” Tôi cười với anh, lễ phép mà lại tôn kính.
Anh và Ôn Tử Trung khách khí bắt tay, khẩu khí ôn hòa hàn huyên mấy câu với anh,
quay đầu hỏi tôi tối qua ngủ ngon không, tôi nói tốt, anh cúi đầu, che
giấu sự thất vọng trên mặt, không nói thêm nữa, gật gật đầu trở lại chỗ
ngồi.
Buổi biểu
diễn bắt đầu, tôi vô tâm thưởng thức nhạc khúc tuyệt vời, chỉ chú ý tới
Minh Kỳ ở mỗi khoảng cách của một chương, luôn nâng mắt, nhìn Thẩm
Ngưỡng Nam hiểu ý cười.
Lòng tôi
chết lặng, hoàn toàn triệt để. Tôi vô tình muốn hỏi Thẩm Ngưỡng Nam lúc
trước vì sao ở cái đêm tuyết kia đuổi theo tôi, vì sao sau khi tôi đến
đến Bắc Kinh, cố ý tiếp cận tôi, có lẽ anh chỉ xem tôi là bạn bè, hết
thảy đều là tôi hiểu sai ý.
“Em muốn đi về.” Tôi nhẹ giọng nói với Ôn Tử Trung.
“Không
được.” Ôn Tử Trung đè lại tay tôi. “Em đi bây giờ chứng minh mình chột
dạ, ít nhất xem hết nửa màn, lại đường đường chính chính rời đi.”
“Anh —— “
“Còn nữa, mời em đem ánh mắt chuyên chú vào buổi biểu diễn.”
Vì thế, tôi
chuyên chú xem diễn xuất, cho đến khi nửa màn chấm dứt. Đi ra khỏi nhà
hát, giống như bầu trời đầy sao kia, trong đầu không khỏi có phần chua
xót.
Trên đường
trở về, xe Ôn Tử Trung chạy thật sự chậm, anh hết điếu này tới điếu
khác, rốt cục tôi chịu không nổi, ở vài khúc quẹo, đoạt lấy hộp thuốc
lá, ném ra ngoài cửa sổ.
“Vì sao em
không khóc?” Anh quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt tôi bình tĩnh, quả thật rất
không bình thường. Theo như bình thường, những cô gái xinh đẹp khác
thường khóc như mưa nằm trong lòng anh, nói ra uất ức dưới đáy lòng, để
anh hôn tới nước mắt trên mặt, sau đó bắt đầu một phần tình cảm lưu
luyến mới mẻ.
“Người đã chết sẽ khóc sao?” Tôi cứng ngắc nói.
Anh nở nụ cười, “Có thể trả lời vấn đề mạnh mẽ như vậy, chứng minh tổn thương không quá sâu.”
Sâu hay
không đều sẽ một ngày nào đó hết hẳn, chỉ là thời gian dài ngắn thôi.
“Em nghĩ em thật không thích hợp yêu đương, không bằng trực tiếp lập gia đình, như thời xưa, chỉ bằng người làm mai mối, trước khi kết hôn không hề quen, cũng có thể cùng nhau cả đời, có gì không tốt?”
“Anh cưới em!” Anh dừng xe, nói thật lòng.
“Đây cũng là do sự khẳng khái của anh?” Tôi lạnh lùng đâm anh, không chút nào nương tay.
“Ngày mai
anh sẽ sắp xếp các ngày nghỉ cùng em trở về Dương Châu chuẩn bị hôn lễ,
nếu em đồng ý gả cho anh.” Anh nhìn tôi thật sâu, gằn từng tiếng trịnh
trọng.
“Làm gì ngốc như vậy.” Anh đã không phải thiếu niên thanh xuân, sao lại xúc động như vậy.
“Nếu biết em đã ở Bắc Kinh, anh đã khóa trụ tầm mắt của em, hôm nay em cũng sẽ không đau như vậy.” Anh tự trách nói, “Thần Hi, gả cho anh đi! Mặc kệ em yêu
anh hay không, anh vẫn muốn cưới em.”
“Nếu Ngô Tĩnh bây giờ trở về, anh còn muốn cưới em sao?”
Anh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh kiên định nói: “Vợ chồng một thời gian, muốn
như người qua đường khả năng rất khó, anh cũng không tuyệt tình được như vậy, quan tâm một phần thì có khả năng, nhưng tình ý là không thể. Ly
dị không phải chuyện tầm phào, chúng anh đã thật sự suy xét qua mới
quyết định. Em xuất hiện sau khi tụi anh ly dị, anh tự ngẫm với lòng
không hề thấy bản thân có lỗi, cô ấy có trở về hay không cũng chẳng ảnh
hưởng tình cảm anh đối với em?”
Nếu Thẩm
Ngưỡng Nam cũng có thể nói với tôi lời này, Minh Kỳ lại xinh đẹp mỹ lệ,
tôi cũng có thể đúng lý hợp tình bên cạnh anh ấy, đáng tiếc là không có.
Tôi ẩn nhẫn
hồi lâu nước mắt sắp tan vỡ, tôi không phải người tùy ý, nhưng giờ phút
này tôi lại nhào vào trong lòng anh, khóc một trận dữ dội. Không phải vì yêu, mà là vì sự quý trọng anh của tôi.
Anh cẩn thận ôm chặt tôi, ôn nhu an ủi.
“Mang em về
nhà anh!” Giờ phút này, tôi không nghĩ sẽ lại kiên trì, nếu anh ấy thật
sự yêu tôi, dự định yêu cả đời, vậy thì mang tôi đi đi! Cuộc đời không
thể vẹn toàn, gả cho một người yêu mình, so với gả một người mình yêu
thì sẽ càng hạnh phúc. Tôi có quyền được hạnh phúc.
“Em chắc chắn?” Anh đè nén giọng nói hỏi tôi.
Tôi chôn mặt trước ngực anh, nước mắt rơi càng nhiều.
Anh ôm chặt
tôi, khởi động xe, bàn tay rãnh rỗi dùng khăn tay lau đi nước mắt cho
tôi, là do sự dịu dàng của anh, là do quyết định đột ngột, là trong tâm
vắng vẻ, nước mắt của tôi dừng lại không được.
Xe ngừng, tôi ngẩng đầu, là cổng của kí túc xá.
Tôi khó hiểu nhìn anh.
“Thần Hi.”
anh thở dài, ôm tôi vào lòng, “Anh thật muốn theo lời của em, mang em về nhà, dịu dàng yêu em, dù sao đây là khát vọng của anh với em. Nhưng mà, anh không thể, hôm nay không thể, không thể khi trong lòng em đang hỗn
loạn lại cùng em, nếu ngày sau em hối hận, anh phải làm sao, sao có thể
khiến thời gian quay ngược lại? Anh cũng không muốn lần đầu của chúng ta lại phát sinh trong tình huống như vậy, cho dù như thế nào, anh đều
muốn cho em một phần hồi ức tốt đẹp. Hiểu không?”
Nếu, nếu
dưới đất có cái lỗ, tôi nghĩ mình trong ba giây sẽ biến mất lập tức
không chút tăm hơi, từ nay về sau không thấy người đời. Lần đầu chấp
nhận trao đi bản thân, thế nhưng bị từ chối, tôi còn mặt mũi nào đứng
trước anh.
Gần như là
hốt hoảng mà xuống xe, ngay cả câu “Gặp lại sau!” tôi cũng chưa nói,
không hề quay đầu chạy đến phòng ngủ, ngủ không ngon giấc.
Chuyện lúng
túng nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi, tôi nhận ra là do anh tôn trọng tôi, trân trọng tôi, nhưng mặt mũi vẫn cứ mất hết. Cứ như
vậy, lòng lại chẳng đau, tôi cứ vậy mà rất nhanh liền đi vào giấc ngủ .
~*~