Gặp Gỡ Bất Ngờ Một Ly Trà

Chương 15: Chương 15: Sơn vũ mãn lâu (Hạ)




Khoảng giữa buổi chiều, nhờ vả vài nam sinh trong lớp, tìm chiếc xe, lấy hành lý mấy ngày trước đây đã thu xếp lại, tôi chính thức chuyển đến phòng trọ nữ sinh. Hứa Lệ đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn mấy học sinh từ trên xuống dưới. Cô ta nhìn qua có phần tiều tụy, cũng có chút cô đơn. Khi đóng cửa, tôi quay đầu nhìn cô ấy, thản nhiên nói: “Hẹn gặp lại!”

Cô ta lắc đầu, “Cô và tôi không cùng loại người, cả đời này sẽ không gặp lại. Gặp lại cũng coi như người qua đường, để tôi khỏi thấy đố kỵ.”

Tôi cười cười, khoát tay xuống lầu. Đố kỵ, tôi có gì đáng để người khác đố kỵ, ít nhất cô ấy dám đối diện với thực tại, tự mình vượt qua, mà mọi việc trước mắt, tôi nhìn thẳng cũng không dám.

Nữ sinh viên trong lớp đối với việc tôi chuyển vào nhà trọ nữ sinh, biểu hiện hưng phấn hơn cả tôi. Vài món hành lý, vài người giúp đỡ, một lúc sau đã sắp xếp tốt. Hiệu trưởng Vi đã thông báo với quản lý nhà trọ, thu hồi những cái giường khác, để tôi có thêm chỗ đặt tủ quần áo và bàn làm việc. Mấy nữ sinh viên còn lặng lẽ đến nơi người làm vườn tặng cho tôi hai bồn thạch trúc đã nở rộ, đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng chốc khiến căn phòng nho nhỏ thêm phần sức sống.

“Cô à, về sau buổi tối chúng em cũng có thể lén đến nấu chút bữa ăn khuya?”

“Ừm, nhưng mà không thể thường xuyên, thỉnh thoảng thì được.” Tôi còn chưa nổi là một bà cô già khó tỉnh, chỉ cần tôi không phải là người phụ trách kỷ luật, có thể thoát luật một chút.

“Oa!” Mấy nữ sinh viên vui vẻ đập tay.

Một nữ sinh viên có đôi mắt nhỏ bỗng nhẹ giọng nói: “Cô Thần, sau khi cô đến đây ở, bạn trai cô sẽ không tiện đến đây. Quản lí ở đây nha, như là viện trưởng viện tu đạo, phát hiện rất nhanh.”

“Đúng rồi, đúng rồi, buổi tối ở đây sau sáu giờ sẽ không cho nam sinh lên lầu, khoảng trưa cũng vậy.” Nữ sinh viên khác thật thà nói.

Tôi nở nụ cười, “Không vấn đề gì, nơi này đều là học sinh nữ, anh ấy đi lên cũng không tiện, tôi đến chỗ anh ấy là được.”

“Cô à, bạn trai cô đẹp không? Là sĩ quan lần trước ư?”

Tôi đột nhiên có hơi nghẹn lời, “Đây là bí mật.”

“Gì mà bí mật, cũng không phải ngôi sao, sợ fan tự sát sao, nói đi, nói đi, cô.” Một nữ sinh ồn ào thúc giục tôi.

Tôi không còn cách nào, giơ tay đầu hàng, “Bởi vì cô và anh ấy quen biết không lâu, không biết về sau phát triển không. Nếu có, cô nhất định dẫn anh ấy đến trường học rêu rao một chút, OK?”

Các nữ sinh ngượng ngùng buông tha cho tôi, “Được rồi! Cô Thần, tiêu chuẩn của cô không nên cao quá nha, đẹp một chút là được, đẹp quá sẽ bị người khác đoạt .”

Tôi thật là bội phục các cô, mới chút tuổi đã biết này nọ, không giống tôi trải qua bao năm tháng, té ngã mới hiểu được.

“Cô, hôm nay cô chuyển nơi ở tốt, có biểu hiện gì không?”

“Có, hôm nay mời cô mọi người ăn cơm.” Tôi đứng lên, tìm ví tiền, “Đi kêu mấy em nam nữa, hôm nay cô quyết định rút nhiều máu.”

“A, chúng em đây phải bắt bí cô một chút !” Các nữ sinh lôi kéo tôi như ong vỡ tổ bay khỏi phòng.

Bữa đại tiệc với chúng thật ra cũng chỉ là KFC với khoai tây, hamburger và vân vân, cũng chẳng bao nhiêu, nhưng ăn thật sự vui vẻ. Tôi mỉm cười ngồi ở giữa, nhìn bọn chúng đùa vui, hưởng thụ thanh xuân của chúng.

“Cô, điện thoại của cô đang kêu.” Quá vui vẻ, thế nên di động vang, cũng không nghe thấy.

“Thần Hi, em ở nhà sao?” Là Ôn Tử Trung.

“Hiện ở bên ngoài.” Mấy học sinh cười khẽ tới gần, muốn nghe lén, tôi đứng lên, đến bên ngoài nghe tiếp.

“Hôm nay em hẳn là nghỉ ngơi, đúng không?”

“Ừm!”

“Anh qua đón em, cùng nhau ăn cơm, được không?” Ôn Tử Trung vĩnh viễn luôn nho nhã lễ độ.

Tôi muốn nói là đang ăn, không kịp mở miệng, anh ấy đã nói tiếp, “Thật ra hôm nay là sinh nhật của anh.”

Tôi không còn lý do cự tuyệt, “Anh nói địa điểm đi, em lái xe đến.”

“Không, buổi trưa nhiều người, chọn địa điểm gần nơi em, anh đến đó.”

Tôi quay đầu nhìn ông lão KFC râu xồm xoàm, thẹn thùng nói: “Em đang ở KFC gần trường học.”

Anh nở nụ cười, “Được rồi! Vậy em uống trước chút đồ uống, anh lập tức đến.” [Zun: Nghe dt sao bit là đang ‘nở nụ cười !? @_@; Kat: =.=, ờ thì chắc ổng phát ra thanh âm như cười mà tác giả quên miêu tả!!!]

Cầm di động trở lại trong tiệm, mấy vẻ mặt kia tò mò hỏi: “Cô, là bạn trai sao?”

“Không phải, là đàn anh của cô.”

“Ha, cô, cô có biết bây giờ nói đến đàn anh, giống như hồi xưa nói về ông anh họ ái muội vậy. Thành thật nói ra đi!”

“Có cách nói loại này à?” Tôi thật là quê mùa, chưa từng nghe nói, ngày trước còn có Âm Nhu giúp tôi tẩy não, bây giờ rời xa bọn họ, thật tụt hậu nhiều lắm. “Nhưng mà, cô nói thật. Anh ta là học sinh của mẹ cô, không phải đàn anh thì là gì?”

“Oa, là thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư a!”

Bọn chúng đúng thật có thể nói bừa, tôi dở khóc dở cười, không muốn cùng chúng lý luận.

“Thần Hi!” Ôn Tử Trung đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy tôi trong đám người. Anh mỉm cười đi tới, nhìn mấy học trò gật gật đầu, nói: “Hôm nay ở đây mở tiệc nha!”

“Không phải tiệc, mà là liên hoan!” Các nam sinh cười nhích ra một chỗ trống, chừa cho Ôn Tử Trung.

Các nữ sinh thì chớp chớp mắt với tôi, cúi đầu nói: “Là sĩ quan đẹp trai nga, mặc thường phục còn đẹp như vậy.”

Theo y nhiều năm, trên người Ôn Tử Trung có một loại thanh khí của y sĩ, lại thêm dáng người rất cao ráo, khí chất cực kỳ hiên ngang. Thời tiết hơi ấm, anh mặc tây trang ca rô, rất có hương vị mùa xuân. “Đây là bác sĩ quân y Ôn, họ là sinh viên ngành du lịch.” Tôi mỉm cười giới thiệu bọn họ.

“Bữa liên hoan hôm nay nội dung chính là gì?” Ôn Tử Trung hỏi.

“Cô giáo chuyển nhà!”

“Em chuyển nhà ?” Ôn Tử Trung ngạc nhiên quay đầu hỏi tôi, tôi gật gật đầu, “Chuyển đến nhà trọ nữ sinh, trở về cuộc sống đại học.”

“Em nha!” Ôn Tử Trung nở nụ cười, anh xoay người đi qua, “Tôi có thể mượn cô Thần Hi của nhóm các em một hồi không?”

Các nữ sinh rất rộng rãi vẫy vẫy tay, “Cầm đi, buổi tối trước mười giờ xin trả lại đây, nếu không trở về phòng được.”

“Nghiêm như vậy?” Ôn Tử Trung nhìn về phía tôi, tôi nhún nhún vai. Cuộc sống nhà trường, vốn là như vậy.

Xe Ôn Tử Trung đậu ở phía đối diện, anh lôi kéo tôi qua đường cái, nhìn xung quanh xem có quán ăn ngon gì không. Tôi vỗ vỗ tay anh, “Đi thương xá đi!”

“Em muốn mua sắm?”

“Không phải, em muốn tặng quà cho anh.” Anh luôn luôn đối với tôi rất trân trọng, tôi phải hồi báo.

“Gì chứ, anh cũng không phải con nít, còn muốn quà tặng gì.” Anh vò loạn mái tóc dài của tôi, cười nói.

“Em tặng một món quà nhỏ, làm kỷ niệm. Như vậy sinh nhật lần sau của anh, em sẽ nhớ kỹ.” Tôi kiên trì với ý nghĩ của mình.

Anh bỗng nhiên đứng ngây người lại, ánh mắt trở nên mê ly, “Thần Hi, mỗi một lần sinh nhật của anh về sau, em đều ở bên cạnh anh, có phải không?”

Tôi ngây dại, không biết trả lời như thế nào. “Em, em. . . . .”

“Ha!” Ôn Tử Trung cười mở cửa xe, “Không có đáp án sao? Xem ra em chưa hề nghiêm túc suy nghĩ qua vấn đề của anh. Như vậy đi, về quà tặng, không cần mua, buổi chiều anh có ca trực, em theo anh nửa ngày thay như quà tặng, như thế nào?”

Tôi gật đầu.

Sự việc lập tức trở thành như vậy, cùng Ôn Tử Trung ăn cơm trưa xong, tôi ngồi trong phòng nghỉ ngơi đằng sau văn phòng anh, anh ở bên ngoài cùng một đám bác sĩ thảo luận bệnh trạng của bệnh nhân.

Phòng nghỉ ngơi không lớn, sắp xếp một số giường đơn chiếm đến nửa phòng. Ôn Tử Trung sợ tôi buồn, tìm một đống tạp chí cho tôi, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho con gái và hoa quả. Tôi nghĩ anh đối xử với tôi như cô học trò.

Cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, nhóm bác sĩ cùng y tá tới tới lui lui, tự nhiên liền thấy tôi ở bên trong, bọn họ ban đầu là kinh ngạc, sau đó như đã hiểu cười với Ôn Tử Trung, hỏi xong, liền vội vàng ra ngoài, để lại không gian cho tôi và anh. Không khí thật khó tả, tôi có chút mất tự nhiên, may mắn anh vẫn đang vội.

Hai ngày, một cuộc điện thoại Thẩm Ngưỡng Nam cũng không có gọi, lòng tôi thật trống trải.

Sáu giờ, Ôn Tử Trung thay ca. Rời đi căn phòng ngập hương thuốc, đi trên sân cỏ bệnh viện, tôi thở phào nhẹ nhõm. So với trường học, bệnh viện thật là nơi khiến tâm tình con người ứ đọng, người tới nơi này, đều trải qua đau đớn và sợ hãi, mà khắp nơi ở trường học ngập ánh mặt trời, vui cười, tràn ngập sức sống. Tôi thật may mắn là cách ánh mặt trời rất gần.

Đi đến cửa lớn bệnh viện, xe Ôn Tử Trung còn chưa đến. Ở ngoài sân, một đôi nam nữ từ trong xe bước ra thu hút sự chú ý của tôi.

Bọn họ đang đi tới, nữ thanh nhã xinh đẹp, nam tao nhã tuấn lãng, bọn họ tựa như tôi đã từng quen biết… Thật là quen biết. Thẩm Ngưỡng Nam cùng Minh Kỳ.

Bắc Kinh lớn như vậy, sạo lại chạm mặt ở chỗ này!

Tôi biết, cái này gọi là ngẫu nhiên. Mọi việc đều thật oan trái, ngẫu nhiên cũng không ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên lúc này, lại gặp ngay trước mắt.

Tháng ba mùa xuân ấm áp, tôi lại như bước vào khe nứt trời đông giá rét.

Tôi không quay đầu chạy đi. Nghiêng đầu nghĩ một chút, đứng ở nơi đó.

“Hey!” vài bước nhỏ, bọn họ đến trước mặt tôi, nhìn tôi. Nụ cười ôn hòa đọng lại trên khuôn mặt anh, thế mà tôi lại nở nụ cười.

“Thần Hi.” Anh không chút hoảng loạn. Cũng đúng. Hoảng cái gì? Chỉ là cùng bạn gái cũ dạo một chút, cũng không phải làm chuyện gì không nên.

Tôi không muốn nhìn Minh Kỳ, nhìn tôi sẽ càng không tin tưởng, nhưng tôi vẫn lại nhìn. Cô có vẻ mặt bình thường, vẫn cứ xinh đẹp diễm lệ như trước.

Tôi theo bản năng quay đầu, muốn nhìn thử xem Ôn Tử Trung có đến đây hay không.

“Sao em lại ở đây?” Thẩm Ngưỡng Nam lại lộ ra ý cười thân thuộc mà xa cách kia.

“Đi cùng bạn.” Tôi thản nhiên trả lời.

Sau đó, tôi phát hiện, vị trí của chúng tôi lúc này thật mất cân bằng. Ba người chúng tôi không phải hình tam giác, mà là. . . . . Cô ấy kéo cánh tay anh. Hai người bọn họ một quốc gia, một mình tôi ở ngân hà bên này. Ngẫm lại cũng đúng, người ta vốn chính là một đôi ân ái, tôi là người chen vào sau.

“Minh Kỳ, em vào trước đi, anh và Thần Hi nói mấy câu.” Anh buông tay cô ấy ra, nhẹ nhàng nói khẽ với cô ấy. Cô rộng lượng buông tay ra, lễ phép gật đầu với tôi, vẻ mặt kia giống như bố thí, tôi có thể cảm thấy lòng mình co rút từng cơn từng cơn đến đau đớn.

Một thanh âm khác gia nhập lại khiến bước chân cô ấy trở lại. “Minh kỳ?” Ôn Tử Trung vui sướng từ trên xe đi xuống, kéo tay cô ấy qua.

“Anh Ôn !” Trên gương mặt cao quý của cô có mấy phần chân thật nhiệt tình, “Anh công tác ở đây sao?”

“Đúng vậy, nhiều năm không gặp, thật sự nhìn không ra.” Ôn Tử Trung đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, vui vẻ như gặp lại thân nhân.

“Ừm, em xuất ngoại khi mới hai mươi tuổi, bây giờ thật nhanh sắp bốn mươi, đương nhiên anh nhìn không ra.” Cô dịu dàng đỡ lời cho Ôn Tử Trung . “Trước đó vài ngày, em có thấy chị họ, chị ấy hiện tại làm bác sĩ ở viện y học Colombia, thật không tồi.”

“Ngô Tĩnh, cô ấy vốn rất ưu tú, hơn nữa thật liều mình, về sau sẽ lại càng không tồi.”

Ngô Tĩnh, tôi nhớ ra rồi, vợ trước của Ôn Tử Trung, Minh Kỳ đúng là em họ của cô ấy.

“Sao em lại đến đây?”

“A, em cùng Ngưỡng Nam đến thăm người bạn. Đúng rồi, Ngưỡng Nam, anh đã từng nghe nói chứ!”

“Đương nhiên, như sấm bên tai nha! Giáo sư Thẩm đúng là danh nhân.” Ôn Tử Trung vươn tay, anh lễ phép nắm, quay đầu nhìn cô ấy.

Cô khẽ cười, “Đây là chồng trước của chị họ em.” Nhìn thấy tôi vẫn đứng ở bên kia, cô ấy lóe qua một tia kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục như trước.

“Thần Hi, lại đây, chào hỏi bạn anh.” Ôn Tử Trung kéo tôi qua.

“Hai người biết nhau?” Minh Kỳ thất thanh hỏi.

“Thần Hi là thiên kim của cô giáo trung học anh, cũng là đối tượng anh thầm mến khi con trẻ.” Ôn Tử Trung liếc mắt nhìn tôi một cái, cười nói.

“Cô Thần, thế giới này thật là rất nhỏ, đúng không?” Minh Kỳ tao nhã mà đầy ý vị nói.

Không phải rất nhỏ, mà là rất rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến bạn chuyển mình đều gặp được người không nghĩ đến. Môi tôi đã lạnh phát run, sắc mặt Thẩm Ngưỡng Nam trở nên âm lãnh, ánh mắt nổi lên vẻ phức tạp. Tôi nhìn Minh Kỳ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Bỗng nhiên thấy đứng ở đây thật ngốc, tôi xoay người hỏi Ôn Tử Trung: “Chúng ta phải đi sao?”

“Ừm! Minh Kỳ, ngày mai anh mời em và giáo sư Thẩm ăn cơm. Hiện giờ anh phải đưa tiểu sư muội trở về.” Ôn Tử Trung kéo tay tôi, kéo mở cửa xe.

“Gặp sau!” Tôi không nhìn một ai, lên xe, hai tay ôm lấy bản thân.

Minh Kỳ ở ngoài cửa sổ khẽ gõ, đưa cho tôi hai tấm vé, “Đây là vé diễn xuất đêm mai của dàn nhạc chúng tôi, cùng anh Ôn đến xem nhé!”

Tôi muốn nói tôi là người quê mùa, không hiểu tác phẩm âm nhạc nghệ thuật xuất sắc cao nhã. Nhưng tôi còn kịp nuốt xuống, lễ phép nhận lấy, nói cám ơn.

Rốt cục, Ôn Tử Trung cũng lên xe, cùng bọn họ vẫy tay nói lời từ biệt. Xe vừa ra khỏi cửa viện, tôi thả mình xuống ghế ngồi.

Trên xe, tôi từ chối cơm chiều cùng Ôn Tử Trung, nói có thể bị sốt, muốn trở về sớm một chút. Anh sờ sờ trán tôi, đâu có. Anh không hỏi tôi sao lại biết Minh Kỳ và Thẩm Ngưỡng Nam, anh chỉ trầm mặc nhìn trước, mày nhíu chặt. Tôi rất cảm thấy có lỗi khiến sinh nhật anh ấy mất hứng như vậy, nhưng mà tôi không còn cách nào.

Đến cửa, Ôn Tử Trung giữ chặt tôi đang mau chóng muốn xuống xe, yêu thương nói: “Thần Hi, không nên quá ngốc, em còn có anh!” Ôn Tử Trung quá thông minh, thông minh đến nỗi liếc mắt một cái liền nhìn thấu chuyện của tôi, cũng nhìn ra sự dày vò của tôi. Mà đây là việc tôi không muốn nhất.

Tôi giả bộ như không hiểu, nhẹ nhàng nói lời từ biệt với anh, anh thở dài buông ra.

Không đến mười giờ, đèn trong nhà trọ còn sáng trưng, trong từng phòng ngủ đều đang nói cười vui vẻ. Tôi không bật đèn, tắt điện thoại di động, cởi áo khoác, cứ như thế mà ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.