Ads
Kiều Tâm Du bất đắc dĩ
nhìn hộp thuốc sắp bị hắn nhổ ra gần hết, căm giận nghiến răng nghiến lợi nhìn
hắn nói: “Em nên mua nước biển, rồi cắm kim vào đâm chết anh mới phải!”
“Ư . . . . .” Nhâm Mục Diệu đau đớn cau chặt chân mày, phát ra tiếng rên rỉ khó
chịu.
“Ai! Thật không còn cách nào với anh!” Kiều Tâm Du ngậm hai viên thuốc con
nhộng vào trong miệng của mình, uống thêm một hớp nước ấm. Đôi môi mềm mại của
cô chiếm lấy hai cánh môi của hắn.
Xúc giác mềm mại nhẵn nhụi, còn có mùi vị quen thuộc, khiến Nhâm Mục Diệu kìm
lòng không được mở miệng ra, đưa lưỡi, ý muốn tiến một bước, hấp thu hương thơm
mềm mại. Nhưng không ngờ tới chiếc lưỡi ướt át ấm áp đã thâm nhập vào miệng của
hắn ——
Kiều Tâm Du ra sức đẩy hai viên thuốc con nhộng vào trong miệng hắn, để phòng
ngừa hắn nhả ra, cô lấy môi mình ngăn chặn miệng hắn lại.
Nụ hôn ẩm ướt, mang theo hơi thở triền miên, dần dần khiến Kiều Tâm Du mê say.
Mặc dù viên thuốc con nhộng đã thành công tiến vào miệng Nhâm Mục Diệu, nhưng
hắn vẫn là không chịu nuốt xuống, dưới cái hôn kịch liệt cùng ẩm ướt, vỏ bọc
viên thuốc dần dần bị hòa tan, vị đắng tanh nồng lan tràn ra khắp miệng Nhâm
Mục Diệu.
Kiều Tâm Du vội vàng đẩy hắn ra, “Khụ, khụ —— đắng quá!”
Cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Nhâm Mục Diệu nhăn thành một đoàn, biểu tình
khổ sở, lập tức nhét một viên chocolate trong miệng hắn, “Cho anh uống thuốc
thật đúng là khó khăn!”
————
Không biết ngủ bao lâu, Nhâm Mục Diệu mở ra đôi mắt nặng nề, ánh nhìn nhập nhèm
mông lung dần trở nên rõ ràng, nhưng đầu lại đau nhức không thôi, “Đây là đâu?”
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nhớ mình lúc đó đang chờ Tâm Du ra ngoài, nhưng hắn đợi
rồi lại đợi, cô mãi vẫn không chịu ra gặp hắn, không chịu tha thứ cho hắn.
Nhâm Mục Diệu quan sát căn phòng nhỏ hẹp này, còn không lớn bằng phòng vệ sinh
của nhà họ Nhâm nữa. Tuy nhỏ, nhưng nó được trang hoàng thật đáng yêu, trên
đầu tủ treo quần áo cũ, vì bị tróc sơn từng mảng, nên Kiều Tâm Du bọc lên một
lớp vải hồng, tường thì được trang trí thêm mấy bức hình thêu vẽ tình xảo . . . . . . Một
căn phòng nho nhỏ, nhưng không khỏi lộ ra sự độc đáo, khéo léo dụng tâm của nữ
chủ nhân.
Nhâm Mục Diệu đột nhiên có cảm giác là lạ, chậm rãi nhấc chăn lên, “Shit!” Hắn
khẽ nguyền rủa một tiếng, quần áo đâu mất tiêu rồi? Hắn làm sao mà ngay cả một
mảnh chiếu cũng không có?
Hắn vừa quay đầu thì thấy trên tủ đầu giường có để một tấm hình, thật ra thì
cũng không tính là hình được. Đây là hình của hắn được cắt xuống từ trang bìa
tạp chí, sau đó đặt trong khung hình tinh xảo.
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu khẽ nâng lên, một nụ cười nhạt tùy ý nở rộ trên gương
mặt tuấn dật. Hắn vùi đầu trong chăn, ngửi mùi hương thanh nhã man mát —— hương
vị của Kiều Tâm Du.
“Tâm Du, Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu đột nhiên có cảm giác như được nhìn thấy cô, hé
miệng quát to lên.
Kiều Tâm Du nghe được giọng nói truyền ra từ phòng ngủ, lập tức vặn nhỏ bếp, đi
vào trong.
“Anh tỉnh rồi à?” Kiều Tâm Du đi vào, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán hắn,
“Vẫn còn hơi nóng.”
Mắt Nhâm Mục Diệu không hề chớp, hắn nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.
“Anh đang nhìn gì thế?” Kiều Tâm Du bị hắn nhìn chăm chú, cảm thấy là lạ trong
lòng.
“Quần áo của anh, có phải em. . . . . .” Nhâm
Mục Diệu vẻ mặt âm trầm, kéo chăn cao lên, đem chính mình khóa lại bên trong
thật thật thật chặt.
“Đúng vậy! Không phải cả người anh bị em dội nước ướt hết sao! Anh lại bị cảm,
mặc quần áo ướt sũng không tốt.”
Trong lòng Nhâm Mục Diệu nảy ra ý muốn trêu cợt cô, phủ chăn lên chẻ cả đầu
“Giờ anh đã bị em xem hết rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh!”
“Chịu trách nhei65m?” Chân mày Kiều Tâm Du khẽ chau chặt, kéo kéo chăn mền của
hắn, “Được rồi, đừng đùa nữa!”
Kiều Tâm Du vẫn cho là Nhâm Mục Diệu chỉ có lãnh khốc vô tình, thô bạo kiêu
căng, không ngờ tới sau khi ngã bệnh, hắn lại . . . . . . đáng yêu như thế.Không phải giống như một bé con
không chịu uống thuốc thì lại giống như bây giờ, thích đùa giỡn người khác.
Nhâm Mục Diệu để chăn xuống, lộ miệng ra, dùng đôi mắt tối tăm đe dọa nhìn Kiều
Tâm Du, “Hiện giờ anh đã bị em xem hết rồi, em không phải không muốn thừa nhận
chứ?”
“Em thừa nhận, vậy được rồi chứ!” Kiều Tâm Du phẫn uất liếc hắn một cái, thầm
nói: “Cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy, không biết nhìn đến bao nhiêu lần
rồi, còn giả bộ thanh thuần gì nữa. . . .
. .”
Vừa dứt lời, Kiều Tâm Du cảm thấy thắt lưng truyền đến một lực kéo mạnh.
“A ——” Kiều Tâm Du kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó cô đã rơi vào lồng ngực
Nhâm Mục Diệu.
“Buông em ra! Anh mau buông em ra đi!” Kiều Tâm Du bất mãn đánh vào lồng ngực
của hắn.
Nhâm Mục Diệu giữ lấy hai tay của cô, “Anh bây giờ là bệnh nhân, em có thể dịu
dàng một chút hay không?”
“Hừ!” Kiều Tâm Du quay đầu, “Anh buông em ra! Cháo còn đang nấu đấy. .. . . .”
Cánh tay tráng kiện của Nhâm Mục Diệu bóp chặt vòng eo nhỏ của cô, khiến Kiều
Tâm Du không thể động đậy.
“Không thả!” Nhâm Mục Diệu dúi đầu vào cần cổ cô, mùi thơm nhàn nhạt lập tức
thấm vào tim phổi của hắn, “Đã rất lâu không được ôm em, để anh ôm em đi, được
chứ?”
Kiều Tâm Du đánh không lại công phu dịu dàng của hắn, cô chấp nhận lẳng lặng
nằm trong trong ngực của hắn.
“Tâm Du, đứa nhỏ trong bụng Lương Tử Ngưng không phải của anh.” Nhâm Mục Diệu
biết cô bây giờ vẫn còn tự trách thật nhiều vì sự việc kia, nếu không làm giảm
bớt cảm giác tự trách của cô, cô sẽ không ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn.
“Viện cớ!” Kiều Tâm Du vừa nghe đến Lương Tử Ngưng, vết sẹo trong lòng như bị
tách ra, máu tươi ồ ạt, không ngừng phun trào từ bên trong.
Vẫn lo lắng như vậy, vẫn đau như vậy. . . . . .
“Không phải viện cớ, mà là sự thật! Anh đã nhờ Ám Dạ Tuyệt điều tra qua rồi. Đứa bé trong bụng Lương Tử Ngưng không phải của anh,
mà là của Nhâm Dịch Tuấn .” Nhâm Mục Diệu ôm chặt cô, một tay trêu đùa mái tóc
đen sáng mềm của cô.
“Nhâm Dịch Tuấn? Chuyện này có liên quan gì tới anh ta?” Kiều Tâm Du càng nghe
càng hồ đồ, sao có thể dính dáng tới Nhâm Dịch Tuấn đây?
“Đơn giản mà nói! Lương Tử Ngưng là gián điệp do Nhâm Dịch Tuấn phái tới, cô ta
cố ý chỉnh sửa gương mặt thành dáng vẻ của chị cô ta – Lương Tử Oánh, mục đích
chính là muốn dễ dàng đến gần anh hơn, sau đó trộm đi tài liệu cơ mật của tập
đoàn Nhâm thị, rồi liên hợp với tập đoàn Kim Thái hòng đoạt lấy Nhâm thị.”
Nghe được chân tướng, Kiều Tâm Du không khỏi sững sờ, không nghĩ tới Nhâm Dịch
Tuấn sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Kiều Tâm Du rũ mắt xuống, “Nhưng. . . .
. . đứa trẻ trong bụng Lương Tử
Ngưng bị em hại chết vẫn là sự thật?”
“Cô ta có thể lợi dụng đứa bé này, coi nó như công cụ để tiếp cận anh, em nói
xem, đối với đứa bé này cô ta có mấy phần để ý!”