Ads
Lòng Kiều Tâm Du càng
thêm bất an, độ dài bước chân càng trở nên ngắn. . . . . . Cô bỗng dưng ngừng lại, hít sâu một hơi, “Dù sao
cũng đã gần trở nên vừa ngốc nát vừa ngu xuẩn rồi, thêm một lần vừa ngốc nghếch
vừa đần độn cũng chẳng sao.”
Nói xong, cô lập tức xoay người.
“Nè! Tỉnh dậy đi!” Kiều Tâm Du vừa dùng vẻ mặt đóng băng vừa đưa chân đá hắn
một phát.
Nhưng, hai mắt Nhâm Mục Diệu vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích.
“Vẫn giả vờ đúng không!” Kiều Tâm Du tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, đột
nhiên nghĩ ra một ý tưởng hư hỏng, cô mở cửa, vào nhà.
Trở ra lần nữa, trên tay cô bê theo một chậu nước lạnh, “Vẫn không đứng dậy
đúng không! Được lắm, đừng trách tôi!”
“Ào ——” một chậu nước lạnh dội đến trên người Nhâm Mục Diệu, trong khoảnh khắc
toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm.
“Ư. . . . . .” Một tiếng rên rỉ nặng nề vang lên, nhịp thở
mong manh, vô cùng yếu ớt. Mới vừa rồi toàn thân Nhâm Mục Diệu hắn nóng bỏng
như lửa lò, giờ thoáng chốc cảm thấy mình như được đặt trong hầm băng, từng
luồng khí lạnh thẳng một đường chạy lên trên mà toát ra.
Chân mày thanh tú của Kiều Tâm Du khẽ chau chặt, Nhâm Mục Diệu có gì đó không
đúng, cô ngồi chồm hổm xuống, lay lay thân thể của hắn, “Mục Diệu!” Khẽ gọi một
tiếng.
Nhâm Mục Diệu nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi môi trắng bệch không nhịn được
mà run rẩy, hoàn toàn không phát ra bất kì âm thành nào.
“Mục Diệu! Anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi. . . .
. .” Tay Kiều Tâm Du sờ sờ gương mặt tái nhợt của hắn, “Nóng quá!”
Hô hấp nặng nề nhào vào mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Tâm Du, hơi thở
nóng bỏng hầm hập, như thở ra một ngọn lửa.
Bàn tay lạnh như băng của cô chạm tới gò má lửa nóng của hắn, Nhâm Mục Diệu đột
nhiên cảm thấy thật thoải mái, đôi mắt nhắm chặt của hắn chậm rãi hé mở, mở
miệng nói: “Tâm Du, thật là em sao?” Giọng nói của hắn khẽ run, suy yếu vô lực.
“Anh phát sốt sao? Cũng đâu phải đứa trẻ lên ba, sao lại không biết tự chăm sóc
mình hả?” Miệng Kiều Tâm Du oán trách, hốc mắt thì bị phủ bởi một màng hơi
nước.
“Đừng khóc, đừng khóc. . . . . .” Nhìn thấy
nước mắt của Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệu hoảng loạn, hắn vươn tay muốn xóa giọt
lệ kia, “Được! Là do anh không tốt, đều là do anh không tốt, đừng khóc nữa.”
Kiều Tâm Du dùng sức nháy mắt mấy cái, lệ trong mắt cô lập tức rơi vào bàn tay
nóng hổi đang chạm vào trên mặt mình, “Người anh nóng quá, mau dậy đi, chúng ta
đến bệnh viện!”
Một tay Nhâm Mục Diệu khoác lên vai Kiều Tâm Du, tay kia dán chặt vào vách
tường, chống đỡ lấy thân thể suy yếu vô lực, dần dần đứng lên, “Anh không muốn
đi bệnh viện!” Hắn như cậu bé trai bướng bỉnh, kiên quyết phản đối.
“Tại sao? Anh bị sốt không nhẹ đâu.”
“Mất thể diện lắm!” Nhâm Mục Diệu nghiến răng nghiến lợi nói ra lý do mình
không muốn tới bệnh viện.
Kiều Tâm Du ngẩn ra, “Mất thể diện? Đây là cái cớ gì thế. Không được, hôm nay
anh nhất định phải theo em đến bệnh viện để truyền dịch.”
Nhâm Mục Diệu đứng lên, dùng đôi mắt suy yếu vô lực nhìn cô, “Chỉ vì cảm mạo
nóng sốt mà vào bệnh viện truyền dịch, rất mất thể diện, nói gì đi nữa anh cũng
nhất quyết không đi!”
Nhâm Mục Diệu kéo cánh cửa sắt ra, đi vào nhà, “Chỉ cần để anh ngủ đủ một giấc
là được rồi. . . . . .” Thân thể hắn khẽ dao động, lung lay muốn
ngã xuống.
Kiều Tâm Du ngay lập tức tiến lên vịn hắn lại, “Bệnh thành như vầy rồi, còn cậy
mạnh!” Dù nói vậy, nhưng cô không có đủ cứng rắn để lôi Nhâm Mục Diệu đến bệnh
viện. Vì Kiều Tâm Du biết, lấy cái tính khí thối tha của hắn, cho dù bây giờ có
thể áp tải hắn vào bệnh viện, thì chỉ cần hắn thoáng khôi phục thể lực, khẳng
định sẽ lập tức trốn ra.
Kiều Tâm Du đỡ Nhâm Mục Diệu đi vào phòng ngủ.
Vừa nhìn thấy giường, hắn lập tức ngã lên, khép mắt lại.
“Này! Anh đứng lên trước đã! Quần áo anh ướt hết rồi. . . . . .” Kiều Tâm Du kéo kéo một tay của hắn lên,
muốn gọi hắn dậy, cởi bộ đồ ướt sũng kia ra, nhưng hắn quá nặng, dù Kiều Tâm Du
dùng hết sức, hắn vẫn lù lù bất động.
Kiều Tâm Du chống nạnh, hướng về phía Nhâm Mục Diệu đang ngủ thật say thở dài
một hơi, “Ai! Tôi không tin hôm nay không giải quyết được anh!”
Cô trước tiên cởi giày của Nhâm Mục Diệu ra, nhấc một cánh tay của hắn lên, cởi
xuống chiếc áo khoác bẩn thỉu. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào áo sơ mi ướt đẫm của
hắn, “Cái này không cởi không được mà đúng không? Tôi cởi nó rồi, anh cũng sẽ
không để ý, đúng chứ? Anh không trả lời tôi, vậy tôi có thể hiểu thành anh đồng
ý để tôi cởi đó.” Kiều Tâm Du tự lẩm bẩm, biết hắn không trả lời, cho nên tự
mình động thủ, cởi ra từng nút một trên áo sơ mi, làm lộ ra lộng ngực tinh
tráng, vân da rõ ràng.
Kiều Tâm Du xấu hổ đưa ánh mắt liếc về phía khác, nhưng cũng không nhịn được
len lén ngắm hắn mấy lần.
Chỉ cần một chút công phu, Nhâm Mục Diệu đã bị Kiều Tâm Du biến thành trần
truồng, giờ phút này trên người Nhâm Mục Diệu chỉ còn lại cái quần lót.
Một tay Kiều Tâm Du chống cằm, trầm tư chốc lát, “Anh đã ‘thoáng’ thành ra như
vậy rồi, chắc là không để ý ‘thoáng’
thêm chút nữa đâu đúng không? Anh không lên tiếng, tôi sẽ hiểu là anh chấp nhận
nha!” Vừa nói xong, hai tay Kiều Tâm Du hướng về quần nhỏ của hắn mà tấn công.
“Ư. . . . . .” Bị lửa nóng vây quanh Nhâm Mục Diệu không
ngừng phát ra tiếng rên rỉ, trán của hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Kiều Tâm Du vội vã đi mua một ít thuốc men, đem túi chườm nước đặt lên trán của
hắn.
“Mục Diệu! Dậy uống thuốc cảm đi, có được hay không?” Kiều Tâm Du ở bên tai hắn
dịu dàng nói.
“Không! Không uống thuốc đâu!” Trong trạng thái hôn mê, Nhâm Mục Diệu vẫn kiên
quyết phản đối uống thuốc.
“Không uống thuốc sao được? Phải ngoan ngoãn uống thuốc, mới có thể nhanh chóng
khỏi bệnh! Được không?” Kiều Tâm Du vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, cảm giác sao giống
như mình đã biến thành cô dạy trẻ, đang khuyên nhủ một cậu nhóc uống thuốc.
“Không muốn! Đắng lắm!” Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu hé mở, nhưng giọng điệu
vẫn tương đối kiên quyết.
“Hả?” Một người đàn ông vĩ đại như hắn lại bởi vì thuốc đắng mà không dám uống. Trên gương mặt trong trẻo dịu dàng của Kiều Tâm Du
thoáng hiện lên một nụ cười, “Đắng chút thôi mà, ngoan, hé miệng nào, a ——”
Nhâm Mục Diệu ngậm chặt miệng, không để ý tới cô.
Kiều Tâm Du cau mày, hậm hực cắn môi, mềm không được thì cứng, “Tôi không tin
anh dám không uống thuốc!”
Kiều Tâm Du phải mất sức của ‘chín trâu hai hổ’ mới có thể nâng hắn ngồi dậy,
để đầu hắn tựa vào trong ngực của mình. Lấy một viên thuốc con nhộng, rồi nặn
miệng Nhâm Mục Diệu ra, nhét nó vào. Kiều
Tâm Du vừa đinh xoay người lấy nước thì ——
“Khụ, khụ ——” Nhâm Mục Diệu đã nhổ thuốc ra.
Thử lại mấy lần, Nhâm Mục Diệu ngậm miệng mỗi lúc mỗi chặt thêm, hắn chính là
không chịu uống thuốc