Ads
Đối với việc Kiều Tâm Du
‘không từ mà biệt’, hắn chẳng những không trách cô, ngược lại còn tự trách bản
thân mình không tốt, hắn thật sự đã thay đổi rồi. Hắn trước kia bá đạo tuyệt
tình, thế giới của hắn chỉ dung chứa được chính bản thân hắn, chưa bao giờ nghĩ
đến phải đứng trên lập trường của người khác, vì người khác mà suy tính. Còn bây giờ, hắn không hề trách cứ gì Kiều Tâm Du, chỉ là
đang tìm ra thiếu sót của bản thân mình.
Kiều Tâm Du rưng rưng gật đầu, “Anh đừng nói, đừng nói nữa. . . . . .”
Cô vươn tay, lau chùi vết máu bật ra nơi khóe miệng Nhâm Mục Diệu, nhưng dù cô
cố gắng lau nhiều đến cỡ nào, nó hình như vẫn vĩnh viễn chảy ra, ép cô phải lau
đến vô tận. Thứ màu sắc tươi rói ấy làm ánh mắt cô nhói đau.
Bầu không khí u ám ẩm ướt, mưa phùn cợt nhả phớt bay, giọt giọt tí tách, mịn
như tơ, buộc thật chặt hai người lại với nhau.
“Làm sao bây giờ? Em nên làm gì bây giờ đây?” Kiều Tâm Du nhìn hắn không ngừng
khạc ra máu, bất chợt luống cuống.
“Tâm Du, đừng lo! Anh không sao?” Nhâm Mục Diệu nhếch miệng, nhưng dưới sự phụ
trợ của màu máu đỏ thẫm, nó có vẻ như có như không, hư ảo không thôi.
Ánh mắt rời rạc của Nhâm Mục Diệu bỗng dưng sắc bén, liếc về phía Câu Lạc Bộ
Hoàng Đình. Đều do tên Đinh Hạo Hiên kia lấy loại thuốc quái gở
này cho hắn, trước đó cũng không nói cho hắn biết nên ăn mấy viên. Hắn ta chu
đáo đưa cho Nhâm Mục Diệu một nắm, Nhâm Mục Diệu hắn đương nhiên nghĩ là phải
nuốt hết toàn bộ, giờ thì tốt rồi, Kiều Tâm Du bị hắn làm cho sợ hãi, mệnh Đinh
Hạo Hiên sắp không còn dài đâu.
“Đúng rồi! Gọi cấp cứu!” Tin Kiều Tâm Du run rẩy không thôi, huyết mạch không
thể lưu thông được như bình thường, làm não cô không được cung cấp đủ chất, cô
thế nhưng lại hỏi: “Mục Diệu, số điện thoại cấp cứu là 114, hay 119 thế?”
Đều không đúng! Nhâm Mục Diệu thật sự sắp hộc máu rồi, bất quá là vì tức giận,
chứ không phải . . .
“Anh không sao!” Nhâm Mục Diệu giùng giằng muốn ngồi dậy, nơi mới vừa bị cây
côn đập xuống bỗng đau nhói, khiến thân thể hắn lảo đảo một chút.
Kiều Tâm Du lập tức vịn hắn, “Anh không cần phải đứng lên, ngoan ngoãn nằm
xuống đi, chờ xe cứu thương.”
Xe cứu thương mà tới thì chẳng phải mọi chuyện đều bị lật tẩy ngay sao?
“Tâm Du, vết thương nhỏ thôi, không có gì lớn.”
“Vết thương nhỏ? Anh chảy máu nhiều như vậy. . . .
. .”
Mưa bụi tinh mịn không ngừng rơi xuống, mang theo nhè nhẹ ý lạnh không ngừng
thấm vào tận trong xương của mỗi người, Kiều Tâm Du cởi áo khoác trên người ra,
phủ lên người Nhâm Mục Diệu.
Bàn tay Nhâm Mục Diệu kéo lại tay của cô, ngửa đầu vừa đúng nhìn thẳng vào
trong mắt cô, đôi mắt hắn có chút dao động nhẹ, “Vĩnh viễn đừng rời xa anh, có
được không?”
“Vâng!” Kiều Tâm Du sững sờ nhìn đôi con ngươi thâm thúy của hắn, cô như bị đầu
độc, gật đầu.
Nhâm Mục Diệu chậm rãi lại gần, chiếm lấy đôi môi hồng mềm mại, vội vàng thô
bạo nhưng không mất đi dịu dàng. Lưỡi ấm áp mà ướt át của hắn tỉ mỉ phác thảo
từng múi môi của cô, dường như đang thưởng thức nó một cách cặn kẽ. Kiều Tâm Du không chút kháng cự, mặc cho hắn hôn bừa
bãi. Nhâm Mục Diệu hắn càng thêm lớn
mật, cạy ra hàm răng của cô, tiến vào tuần tra khắp môi cô, thăm dò, lật khuấy
nên sự mềm mại ngọt ngào nơi cô. . . . . .
————
“Ai da, cảnh hạn chế người xem! Họ thế nhưng lại dám đứng trước công chúng
trình diễn một phân cảnh nóng bỏng thế này!” Đinh Hạo Hiên ngoài miệng rối rít
lên án, nhưng đôi mắt lấp lánh có hồn kia hệt như Ống Nhòm nhìn bọn họ nhiệt
tình ôm hôn.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ màn này không nằm trong kịch bản của cậu
sao?”
“Điều này sao có thể? Thế nhưng lại để Nhâm Mục Diệu chiếm được tiện nghi!”.
Tiếng nhạc chuông điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên, Ám Dạ Tuyệt thấy Đinh
Hạo Hiên đang chăm chú hết sức, nên trực tiếp cầm lên điện thoại của Đinh Hạo
Hiên, nghe máy ——
Ám Dạ Tuyệt im lặng nghe, sắc mặt càng ngày càng u ám, cuối cùng lạnh lùng thốt
một câu, “Biết rồi!” Ngay sau đó, “cụp” một tiếng, hắn cúp ngay điện thoại.
“Gì thế?”
Đôi mắt âm u lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt bắn về hắn ta, “Điện thoại do ‘diễn viên
tạm thời’ cậu sắp xếp gọi tới.”
“Có phải là về tiền công không, chút tiền lẻ này, cậu trả giùm đi!” Đinh Hạo
Hiên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào khung cảnh tuấn nam mỹ nữ ôm hôn nhau
dưới trời mưa phùn.
“Bọn họ còn chưa có ra sân!” Ám Dạ Tuyệt lãnh đạm nói.
“Chưa ra sân?” Đinh Hạo Hiên bỗng dưng quay đầu, cả kinh kêu lên: “Cậu nói là
đám diễn viên tạm thời do tôi an bài kia còn chưa ra sân? Vậy, bảy tám người
kia là ai?” Đinh Hạo Hiên ngỡ ngàng.
Ám Dạ Tuyệt trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Không phải cậu bảo bọn họ đứng ở
ngõ hẻm bên cạnh Câu Lạc Bộ Hoàng Đình chờ chỉ thị sao, cho nên bọn họ bây giờ
còn đang đứng ở đó.”
“Ha ha. . . . . .” Đối mặt vởi vẻ mặt lãnh khốc của Ám Dạ Tuyệt, Đinh
Hạo Hiên vui vẻ cười lớn, “Không ngờ tới ông trời cũng muốn giúp một tay, đồ
mình sắp xếp sẵn lại không cần dùng tới, côn đồ thật sự lại tới đây.”
“Rất vui, đúng không?” Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tên côn đồ cắc
ké kia là thật, vậy cây côn kia có phải là đồ thật hay không đây?”
“A! A! A!” Đinh Hạo Hiên khoa trương hét ầm lên, “Đầu Nhâm Mục Diệu thật sự bị
thương rồi?”
Ám Dạ Tuyệt chậm rãi gật đầu, “Nhưng, nhìn hắn còn lý trí tán gái như vậy, chắc
bị thương không nặng.”
Nghe Ám Dạ Tuyệt phân tích, Đinh Hạo Hiên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, “Đầu cậu
ta bị một gậy, vậy càng nhận được nhiều lời ngon tiếng ngọt rồi.”
————
“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du bỗng dưng trợn to mắt, một tia
sáng sắc bén chợt thoáng qua mắt cô.
Cô đưa tay ra, đẩy hắn.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào đôi môi bị hắn hôn tới mức vừa đỏ vừa
sưng kia, hắn có chút chưa thỏa mãn, mang theo nụ cười ranh mãnh nhìn cô, “Nơi
này là trước công chúng, hay là. . . .
. .”
Kiều Tâm Du nhấp môi một cái, như lưu luyến mùi vị của hắn. Cô nghiêng người tiến tới bên Nhâm Mục Diệu, đưa ra
đầu lưỡi của mình liếm một cái vào môi của hắn.
Không ngờ tới Kiều Tâm Du sẽ chủ động, mặt Nhâm Mục Diệu hàm chứa ý cười, hắn
nhắm mắt lại, mong đợi hành động kế tiếp của Kiều Tâm Du.
Kết quả ——
“Chát ——” một thanh âm thanh thúy vang lên, đem bầu không khí mờ mịt bỗng dưng
trở nên căng thẳng.
Kiều Tâm Du không chút lưu tình quăng cho hắn một cái tát, hướng về hắn hét
lớn: “Anh thế nhưng lại gạt em! Không tệ ha! Vị đâu tây, giỏi thật!”
Sắc mặt Nhâm Mục Diệu nhất thời trắng bệch, rồi bỗng dưng hiểu ý của cô, đôi
mắt ẩn chứa lửa nóng của hắn bị lời của cô dập tắt trong nháy mắt, “Tâm Du,
nghe anh giải thích đã”
“Giải thích cái gì? Giải thích rằng anh rất thích ăn kẹo, hay là do em ngu, em
đần, em ngu xuẩn, mới dễ mắc lừa và bị lừa gạt như vậy!”