Ads
Kiều Tâm Du cảm giác hai
chân cô như không còn chịu sự kiểm soát của chính, nó không tự chủ mà chạy tới
bên cạnh hắn.
“Thằng khốn! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Vừa dứt lời, người đàn
ông áo đen chợt đánh một quyền vào lồng ngực Nhâm Mục Diệu ——
Nhâm Mục Diệu mặc dù mang theo vài phần men say, nhưng thân thủ thoăn thoắt
quay mũi chân lại, lập tức tránh khỏi sự công kích của quả đấm, ngay tại khoảnh
khắc nghiêng mình, hắn đã quả quyết xuất kích, đấm một đấm vào mặt của đối
phương.
Ngay sau đó, mũi của tên kia lập tức chảy ra một bãi máu, hắn ta tiện tay lau
một cái, mắng, “Mẹ kiếp! Thằng khốn này, mày chán sống phải không, dám đánh
tao, anh em, tất cả đều lên đi, đánh hắn đến chết mới thôi!”
“Ai!” Đinh Hạo Hiên thấy tình huống diễn ra vượt quá tầm kiểm soát, tay hắn đập
thẳng vào bàn, “Tên Nhâm Mục Diệu này! Tôi đã dặn dò cậu ta cả ngàn lần, nhắc
nhở cả vạn lần, người ta đấm - mình không đánh trả lại, người ta mắng - mình
không chửi lại, giờ thì sao?” Tức giận, Đinh Hạo Hiên thẳng lắc đầu.
“Cậu bảo cậu ta không đánh trả lại, bị mắng không chửi lại?” Ám Dạ Tuyệt hừ
lạnh một tiếng, “Cậu cảm thấy có khả năng sao?”
“Ám Dạ Tuyệt, tài nghệ của thủ hạ cậu thế nào lại. . . . . . thối nát đến thế vậy! Bảy tám người, mà hết hai
ba tên bị tên chết dẫm Nhâm Mục Diệu kia quật ngã rồi, vậy phân cảnh khúc sau
diễn sao đây?” Đinh Hạo Hiên vò đầu bứt tai, hết sức khổ não, đáng lẽ vở kịch
này rất tuyệt, đầu tiên Kiều Tâm Du tận mắt thấy Nhâm Mục Diệu bị đánh trọng
thương, sau đó Kiều Tâm Du sẽ đau lòng, chủ động ôm ấp yêu thương Nhâm Mục
Diệu, không so đo chuyện không vui trước kia nữa.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Hắn đánh như rồng như hổ, một chọi bảy tám.
Vậy làm sao kích thích Kiều Tâm Du quan tâm tới cậu ta?
“Đến nước này rồi thì đành vậy.” Đinh Hạo Hiên dùng ánh mắt gian xảo quan sát
Ám Dạ Tuyệt, “Cậu che mặt ra ngoài, quật ngã tên thối Nhâm Mục Diệu kia đi!”
“Hừ!” Ám Dạ Tuyệt xì mũi coi thường, vẻ mặt như đóng băng của hắn không chứa
lấy một tia khen ngợi, “Chính cậu gây ra cục diện rối rắm này, thì tự mình đi
mà thu dọn nó!”
Nhâm Mục Diệu hài lòng nhìn tên gia hỏa vừa mới vênh váo đắc ý kia giờ đã té
xuống đất lăn lộn kêu đau.
“Mục Diệu!”
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào đột nhiên truyền vào tai Nhâm Mục Diệu, làm hắn
bỗng dưng sửng sốt.
Xem ra hắn say thật rồi, chỉ mãi lo đánh nhau, quên mất đây chính là một màn
kịch mà Đinh Hạo Hiên cực khổ an bài cho hắn.
Gương mặt Nhâm Mục Diệu cứng đơ, hắn không biết giờ nên biểu lộ ra vẻ mặt vui
sướng khi gặp lại Kiều Tâm Du, hay trưng ra vẻ mặt khổ não khi làm hỏng vở
tuồng này nữa.
Hắn lập tức đá ngã tên đàn ông bên cạnh, “Mau dậy đi, đánh tôi, nhanh!”
“Mục Diệu!” Kiều Tâm Du đến bên cạnh hắn, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn,
tâm nhói đau, “Anh. . . . . .”
Trăm ngàn lời muốn nói trong đầu cô đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi nhìn đứng trước
mặt hắn, trong nháy mắt những lời kia đều bị ngăn ở ngực, một chữ cũng không
thể phát ra.
Đôi mắt chuẩn như chim ưng của Nhâm Mục Diệu không hề chớp, chăm chú nhìn Kiều
Tâm Du, mới mấy ngày không gặp, tại sao cảm giác lại lâu như vậy.Cô trở nên gầy
hơn, có phải cuộc sống một mình ở bên ngoài rất không tốt.Nhưng, khí chất thanh
lệ tao nhã vẫn như cũ, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô, vẫn có thể
đả động tới cảm xúc của Nhâm Mục Diệu.
Một tên đàn ông áo đen lẳng lặng đứng lên, nâng côn gỗ trong tay, trên cánh tay
hắn được xăm một bức tranh lớn, dần dần tiến tới gần bọn họ.
Nhâm Mục Diệu dùng ánh mắt khinh thường nhìn phản ứng của tên đàn ông kia, vốn
là hắn có thể lập tức ôm Kiều Tâm Du, sau đó phi ra một kích, đá bay hắn ta.
Nhưng trong lúc còn đang do dự, hắn bỗng dưng lại có một kế hoạch khác.
“Tâm Du, anh rất nhớ em!” Nhâm Mục Diệu đưa ra hai cánh tay ôm lấy Kiều Tâm Du
còn đang sững sờ vào trong ngực.
Tên đàn ông kia nhân cơ hội vung lên cây côn, hướng Nhâm Mục Diệu đánh ——
Trên người Kiều Tâm Du tản mát ra một loại khí tức thơm mát thanh nhã quanh
quẩn bên chớp mũi Nhâm Mục Diệu, cảm giác thư thái kiên định ấy thoáng chốc đem
trái tim của Nhâm Mục Diệu lấp đầy.
Cây côn mang theo lực đạo mạnh mẽ đánh tới phía Nhâm Mục Diệu, hắn không trốn
không tránh, đôi tay vẫn ôm chặt lấy Kiều Tâm Du, dường như chỉ cần như vậy là
đủ rồi.
Nhâm Mục Diệu cảm thấy đỉnh đầu mình bỗng đau xót, “A!” Cắn răng rên lên một
tiếng.
Kiều Tâm Du trợn to hai mắt, lúc cây gậy đập xuống, cô mới nhớ ra xung quanh
mình có người, nhưng lúc này đã muộn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cây gậy nặng
nề ấy đánh vào đầu Nhâm Mục Diệu —— cô kêu lên, “Mục Diệu ——”
Đinh Hạo Hiên không phải đã dặn dò rồi sao, sao tên này còn xuống tay nặng như
thế.
Nhâm Mục Diệu ôm Kiều Tâm Du, hắn xoay người tung ra một cú đá cực đẹp, lập tức
quật ngã tên đàn ông kia, khiến hắn ta nằm dài trên mặt đất, thừa dịp Kiều Tâm
Du còn đang kinh ngạc, hắn lập tức cắn viên thuốc con nhộng màu đỏ, hiệu quả
đạt như mong muốn, khóe miệng bật ra tia máu tươi. . . . . .
“Có muốn đánh trả lại không! Có bản lãnh, thì lên nhanh một chút!” Mắt Nhâm Mục
Diệu hiện lên một màu đỏ như mãnh thú, nhìn đám côn đồ trên mặt đất như nhìn kẻ
thù.
Đám người kia nhận ra được bản lãnh của Nhâm Mục Diệu, lập tức lấy can đảm để .
. . run rẩy đứng lên, bàn chân như được bôi dầu, nhanh
chóng chạy mất.
“Quá đẹp!” Đinh Hạo Hiên không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra thế này, mặc dù
khúc giữa hoàn toàn thoát khỏi kịch bản, nhưng phần kết lại giống trong tưởng
tượng của hắn như đúc.
Ở một bên, mặt Ám Dạ Tuyệt vẫn trầm ngâm lạnh lùng không chút thay đổi, nói
nhỏ: “Dựa vào tốc độ của cây côn đó, Nhâm Mục Diệu chắc chắn đã bị thương.”
“Làm sao có thể?” Đinh Hạo Hiên tràn đầy tự tin nói: “Cây côn đó là đạo cụ! Nó
chỉ là một cây gậy plastic thôi. Mau qua
đây xem, màn đặc sắc nhất - cao triều nhất sắp diễn ra rồi.”
Nhâm Mục Diệu giả bộ như hai chân mình đã nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất, đôi
mắt vô hồn nhìn Kiều Tâm Du, máu không ngừng ào ào tuôn ra khỏi miệng.
“Mục Diệu!” Kiều Tâm Du hít vào một hơi lạnh, ngồi xổm người xuống, ôm lấy hắn,
“Đau ở đâu?”
“Tâm Du, em. . . . . . Sao không nói lời nào mà bỏ đi? Em ở. . . . . . ở
bên ngoài sống. . . có . . .
tốt không?” Thuốc nhét bên
trong viên nhộng thật sự quá nhiều rồi, vừa mở miệng nói, ‘máu’ lập tức chảy ào
ra ngoài, làm hại lời hắn nói cũng không được ăn khớp liền mạch với nhau.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .
Em không cố ý. . . . . .” Nội tâm tự
trách thật nhiều, đáy lòng Kiều Tâm dâng lên một nỗi niềm chua xót, lệ tràn đầy
hốc mắt cô, rồi từ từ chậm rãi chảy xuôi xuống bên khóe mắt.
Nhâm Mục Diệu vươn tay, nâng gương mặt thanh lệ tinh xảo của cô lên, ấm áp nơi
ngón tay của hắn xóa đi những giọt lệ làm tim hắn nhói đau này, “Không. . . . . . Khụ!
Không phải lỗi của em, là anh! Do anh không cho em được cảm giác an toàn, do
anh còn chưa đủ tốt! Trở về có được không? Vì em, anh có thể thay đổi mọi thứ.
. . . .