Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 172: Chương 172: BÍ MẬT TỔ CHỨC HÔN LỄ




Ads Lương Tử Ngưng lập tức dùng ánh mắt u oán nhìn Nhâm Dịch Tuấn, dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng, “Dịch Tuấn. . . . . .”

“Ở đây đều là cửa giấy, chẳng lẽ em muốn tất cả mọi người đều biết chúng ta đang làm gì bên trong sao? Ăn nhanh đi, rồi đổi sang một chỗ an toàn.”

“A!” Nụ cười rực rỡ lập tức hiện lên trên mặt của Lương Tử Ngưng.

————

“Này! Tên chết bằm kia, có chuyện gì quan trọng mà tìm đến hai người bận rộn chúng tôi đây vậy, mà cậu lại còn cứ ngồi đó làm việc, không thèm đón tiếp hai đứa tôi nữa, cậu đó, nói gì đi chứ.” Mới ngồi một phút, ghế sa lon còn chưa ấm, Đinh Hạo Hiên đã bắt đầu không nhịn được.

Ngồi ở bên cạnh – là kẻ lạnh lùng ít nói - Ám Dạ Tuyệt đang lau chùi cây súng Silvery White của mình.

Nhâm Mục Diệu để xuống cây viết trong tay, ngẩng đầu, “Chờ cậu mở miệng.”

“Từ khi nào thì tôi được vinh dự trở thành MC của hội nghị Tam Nhân đây!” Đinh Hạo Hiên ngượng ngùng gãi đầu.

“Không phải là MC trong hội nghị Tam Nhân, mà là hôn lễ!” Nhâm Mục Diệu thận trọng nói.

“MC của hôn lễ? Đại gia nào có thể mời được tổng giám đốc tập đoàn Đinh Đạt tôi đây làm MC vậy?”

“Tôi!” Nói đến hôn lễ, khóe miệng Nhâm Mục Diệu lộ ra một nụ cười.

Sắc mặt Đinh Hạo Hiên cứng đờ, “Cậu kết hôn với ai! Còn Tiểu Du Du làm sao đây? Tôi muốn kiện cậu trùng hôn!”

“Cốp!” Ám Dạ Tuyệt đưa tay qua, lấy súng gõ một cái lên đầu của hắn.

Đinh Hạo Hiên xoa xoa chỗ bị đánh, “Này! Sao cậu lại đánh lên đầu tôi!”

“Thử xem đầu cậu có rỗng không!?.” Lúc Ám Dạ Tuyệt nhạo báng người khác, giọng điệu vẫn lãnh đạm “Sự thật chứng minh, so với rỗng cũng không sai biệt lắm.”

Ám Dạ Tuyệt quay đầu, liếc mắt nhìn Nhâm Mục Diệu, “Diệu, để cậu ta làm MC, cậu không sợ hôn lễ của mình bị cậu ta làm hỏng mất sao?”

“Tôi chính là muốn cậu ta nhìn thấy toàn bộ quá trình hôn lễ giữa tôi và Tâm Du.” Trên gương mặt tuấn tú của Nhâm Mục Diệu hiện lên một nụ cười gian tà.

Bắt tình địch làm người điều khiển chương trình, chiêu này của Nhâm Mục Diệu quả thật độc ác! Không chỉ phải mỉm cười nói suốt buổi hôn lễ, mà còn phải chúc phúc cho hai người bọn họ.

Quá mức đau lòng!

“Tôi xin nghỉ bệnh!” Đinh Hạo Hiên phất tay nói.

“Không phê chuẩn!”

Đinh Hạo Hiên liếc mắt nhìn Ám Dạ Tuyệt thờ ơ lãnh đạm kia “Tại sao phải là tôi? Cậu có thể nhờ Ám Dạ Tuyệt mà, có thể khiến cho Đại ca của tổ chức Ám làm MC cho cậu, thế thì cậu tha hồ tự mãn rồi.”

“Cậu ta có nhiệm vụ khác!”

“Làm gì? Không phải là hoa đồng chứ?” Nói tới đây, Đinh Hạo Hiên còn phối hợp phá lên cười.

“Cốp!” Lại bị Ám Dạ Tuyệt gõ một cái lên đầu.

Đinh Hạo Hiên dậm chân giận dữ, “Này! Ám Dạ Tuyệt, cậu biến cây súng lục thành búa như thế, là quá miệt thị cây súng lục đấy.”

“Tốt thôi!” Ám Dạ Tuyệt nắm chặt súng lục, nhắm ngay đỉnh đầu Đinh Hạo Hiên, ngón tay bóp chặt cò súng, “Như vầy thì chắc hẳn không miệt thị cây súng lục chứ”

“Cậu . . . . . Cậu thật đúng là . . . . . .” Đinh Hạo Hiên sợ tới mức trốn luôn sau lưng Nhâm Mục Diệu.

Ám Dạ Tuyệt dường như đã chơi đủ, hắn thu hồi cây súng lại.

“Ám Dạ Tuyệt là người làm chứng cho hôn lễ giữa tôi và Tâm Du.” Nhâm Mục Diệu mặt cười hì hì nhìn Đinh Hạo Hiên, “Như vậy hôn lễ mới có thể đảm bảo!”

Đinh Hạo Hiên giơ ngón tay cái lên, “Cao minh, thật rất cao minh.”

Bắt Đinh Hạo Hiên làm MC, tiêu diệt đi tên tình địch trước mắt này. Để Đại ca của tổ chức hắc đạo Ám - Ám Dạ Tuyệt làm chứng cho hôn lễ, thì còn ai dám làm tình địch của hắn nữa chứ, cứ như vậy, đám tình địch sau này cũng bị quét sạch.

“Hôn lễ chừng nào cử hành, để tôi còn báo cho thư ký để trống lịch một ngày cho cậu.” Đinh Hạo Hiên nói với giọng rộng lượng.

“Mười sáu tháng ba, sinh nhật Tâm Du. Tôi muốn dành một bất ngờ cho cô ấy, cho nên tất cả đều được giữ bí mật! Tôi không muốn gặp phải chuyện như lần trước.”

“Đã có vết xe đổ rồi, để phòng ngừa cô dâu không tới, tôi nghĩ nên chuẩn bị sẵn một xe đón dâu hờ. . . . . .” Đinh Hạo Hiên cười trộm nói.

“Cốp!” Một hạt dẻ rang vẽ đường đáp trúng ngày đầu Đinh Hạo Hiên, “Ngậm cái mồm quạ đen của cậu lại đi!”

Đinh Hạo Hiên xoa đầu, tại sao người bị đánh luôn là hắn.

“Này! Chuyện của Nhâm Dịch Tuấn đã an bài thỏa đáng chưa?” Mặt Nhâm Mục Diệu lạnh như băng, không có lấy một tia biểu tình.

Đinh Hạo Hiên vừa nhìn thấy Nhâm Mục Diệu chuyển tầm mắt sang nhìn hắn, lập tức nói: “Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ thời gian đến thôi. Đúng rồi. . . . . .” Đinh Hạo Hiên dáng vẻ đùa cợt, nghiêm trang hỏi: “Cái chiêu ‘đập nồi dìm thuyền’ có nguy hiểm quá không, ngộ nhỡ sự việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát. . . . . .”

“Cậu cảm thấy có khả năng này sao?” Nhâm Mục Diệu bình tĩnh, dường như đối với trận đánh này, hắn đã nắm chắc phần thắng.

“Ngộ nhỡ thất bại, cậu chỉ còn hai bàn tay trắng cũng không sao.” Tay Đinh Hạo Hiên khoác lên bả vai Nhâm Mục Diệu, “Đến công ty giải trí của tôi đi! Tôi nhất định sẽ chịu chi một món tiền khổng lồ biến cậu trở thành siêu sao quốc tế . . . . . .”

Nhâm Mục Diệu hất tay hắn ra, “Chúng ta đánh cược đi, có dám không?”

“Cược thì cược! Ai sợ ai!” Bị Nhâm Mục Diệu khiêu khích, máu hiếu thắng của Đinh Hạo Hiên lập tức nổi dậy.

“Nếu tôi thua, tôi sẽ làm theo lời cậu nói, bán mình đến công ty giải trí của cậu. Còn như tôi thắng, cậu phải làm tiểu cân ban của tôi một tháng.”

“Tiểu cân ban?” Đinh Hạo Hiên đối với từ này không có khái niệm.

Người sắp bị người khác cho là không khí - Ám Dạ Tuyệt lên tiếng, “Tiểu cân ban, nói dễ hiểu một chút, chính là người giúp việc. Cậu ta bảo cậu làm gì, thì cậu phải làm cái nấy.”

“Tôi đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Đinh Đạt, mà phải làm người hầu à, tiền cược có quá lớn không đấy?”

Khóe miệng Nhâm Mục Diệu xuất hiện một nụ cười gian xảo, “Không hề! Cậu ngẫm lại mà xem, tiền cược của tôi chẳng phải lớn hơn sao, phải bán mình đấy?” Dĩ nhiên loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể nào xảy ra.

“Cũng đúng!” Đinh Hạo Hiên gật đầu một cái, nhưng khi hắn liếc thấy nụ cười tà ác bên khóe miệng của Nhâm Mục Diệu, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Ngồi trên ghế sa lon, Ám Dạ Tuyệt gật đầu rồi lắc đầu một cái, thấp giọng rên rỉ, “Ai!” Xem ra trình độ giám định của hắn cũng không sai chút nao, đầu óc của cái tên Đinh Hạo Hiên này thật rỗng tuếch.

————

Nhâm Mục Diệu vừa muốn tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, vừa muốn tổ chức một hôn lễ yên bình, cho nên hắn tan việc trễ một chút.

(*): hoành tráng



Liếc nhìn gian phòng ngủ chính quen thuộc, nhưng bên trong lại tối đen như mực. Hắn xoay người, không thể chờ đợi muốn nhìn thấy Kiều Tâm Du.

Nhà? Không phải là một gian phòng, mà là nơi có cô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.