Ads
Căn phòng bên trong được
ánh sáng màu lam yếu ớt chiếu rọi, giờ đây nó hệt như một hồ nước lẳng lặng . . . . . Vì Kiều Tâm Du sợ bóng tối, nên Nhâm Mục Diệu
gắn những chiếc đèn đêm ở từng góc của căn phòng. Như thế thì cho dù chỉ có một
mình cô ở đây, cô cũng không cảm thấy sợ.
Tiếng sột soạt che giấu đi tiếng hít thở nhàn nhạt của Kiều Tâm Du, Nhâm Mục
Diệu cởi áo vest xuống, bò lên giường, đưa đầu mình lại gần cô, hỏi:
“Tâm Du, em đang ngủ sao?”
“. . . . . .” Trừ tiếng hít thở nhỏ nhẹ, thì không có bất
kỳ âm thanh nào đáp lại hắn.
Gương mặt Nhâm Mục Diệu hiện lên vẻ ấm áp, hắn cười một tiếng, đang muốn xoay
người đi thay quần áo, kết quả cánh tay hắn lập tức bị một bàn tay nhỏ bé mềm
mại kéo lại.
“Đừng rời khỏi em . . . . .”. Giọng điệu dịu
dàng như những đám mây mềm mại lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng khuất phục
trái tim của Nhâm Mục Diệu
Nhâm Mục Diệu cho là cô nằm mơ, hắn đưa tay gỡ tay cô ra.
Kiều Tâm Du bỗng chốc ngồi dậy, vòng đôi tay mình qua eo Nhâm Mục Diệu “Đừng bỏ
em mà.”
Nhâm Mục Diệu cảm thấy lưng mình nóng lên, thân thể mềm mại của cô truyền đến
một mùi thơm thanh nhã, “Yên tâm đi, anh vĩnh viễn cũng không bỏ em.”
Đôi con ngươi tối tăm của hẳn bỗng xoay chuyển, “Em giả bộ ngủ! Lại dám trêu
chọc anh. . . . . .”
“Bất ngờ trêu chọc một chút, để cho anh động não nhiều hơn, phòng ngừa khi về
già trở thành si ngốc.” Kiều Tâm Du ở trước mặt hắn, luôn cố gắng đè nén nỗi
khổ sâu trong lòng mình.
Nhâm Mục Diệu cưng chiều vuốt mũi cô, “Em càng ngày bất trị, coi trời bằng
vung.” Hắn buông lỏng cô ra, “Anh đi thay đồ.”
“Đừng đi!” Kiều Tâm Du giống như gấu koala gắt gao ôm chặt dây dưa hắn, “Đừng
rời xa em mà.”
Việc hồi sáng giống như một sợi dây leo mang theo gai, quấn quanh Kiều Tâm Du
thật chặt, tận sâu trong đáy lòng cô dâng lên một loại cảm giác mất mát khó
hiểu, cảm giác mình không chút trọng lượng, trôi lơ lửng trên không trung, dật
dờ không có chỗ nương tựa.
Nhâm Mục Diệu cảm thấy người cô khẽ run, một cảm giác lạnh từ trên người cô
đang dần dần lan tràn, Nhâm Mục Diệu vòng hai cánh tay của mình qua, ôm cô thật
chặt, “Được!” Hắn nhấc chăn lên, chui vào chiếc ổ ấm áp, đem thân hình nhỏ nhắn
mềm mại của cô ôm vào lòng.
Kiều Tâm Du ở trong ngực hắn cọ sát mấy cái, điều chỉnh tư thế của mình.
“Tâm Du, có phải hôm nay xảy ra chuyện gì không? Làm sao vậy?” Nhâm Mục Diệu mơ
mơ hồ hồ cảm thấy cô có chút khác thường.
“Không có!” Kiều Tâm Du cảm nhận được ấm áp truyền đến từ sau lưng mình, cô
chậm rãi khép lại đôi mắt, tâm trạng bất an được buông thả, nhịp tim dần dần
trở nên ổn định, hô hấp cũng nhẹ nhàng, ung dung, “Đột nhiên phát hiện em yêu
anh rất nhiều, làm sao bây giờ? Yêu anh như vậy, ngộ nhỡ không còn yêu nữa, anh
nói xem trái tim em khi ấy liệu có ngừng đập theo không. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu nghe được lời thổ lộ của cô, trong lòng ngoài ngọt ngào, còn có
cảm giác lòng mình càng thêm bất an, vòng tay của hắn càng hẹp lại, “Anh không
cho phép em dừng lại có biết hay không!” Hắn dùng giọng ra lệnh nói.
“Ừ!” Kiều Tâm Du trái lương tâm gật đầu, cô không biết mình còn có thể kiên trì
bao lâu. Vết bầm tím trên cổ cô truyền đến từng chút một đau
đớn, giống như thứ bị bóp chặt không phải là cổ họng của cô, mà là tương lai
của cô cùng với Nhâm Mục Diệu.
Thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . . Cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. . . . . .
Nhưng, bây giờ còn có thể có được lồng ngực ấm áp này là tốt rồi.
————
Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ rọi vào, đem toàn bộ bóng đêm trong căn
phòng xua tan, mơ hồ cũng đem bóng tối của người đang vùi mình trong chăn xua
tan đi, khiến cô trở mình một cái.
“Mục Diệu, anh còn ở đây sao?” Kiều Tâm Du duỗi tay về phía bên cạnh, nơi đó đã
không còn ai, chỉ có chút dư âm ấm áp, cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc,
vẫn như cũ quanh quẩn nơi chóp mũi của cô.
Gần đây hắn thật bận rộn như vậy sao? Buổi tối, rất khuya mới về nhà, sáng sớm
lại vội vã rời đi. . . . . .
Đột nhiên cô cảm thấy thời gian gặp hắn thật ít.
Kiều Tâm Du bò xuống giường, nhìn đồng hồ. Không biết Lương Tử Ngưng đã rời
giường chưa, ngày hôm qua cô vì hờn dỗi, bắt tài xế chở về trước. Đến khi Kiều Tâm Du vào gian phòng ngủ, cô ta vẫn chưa
trở về.
Mới vừa đẩy cửa ra đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy một bóng người đang lén lén lút
lút ra khỏi phòng làm việc.
“Lương Tử Ngưng, cô làm gì ở đây?”
Giọng nói bất ngờ, dọa Lương Tử Ngưng giật mình, sắc mặt của cô nhất thời trắng
bệch. Ngơ ngác đứng nghiêm tại chỗ, tay nắm chặt cái USB, không muốn bị người
ta phát hiện.
Động tác thật nhỏ nhưng hấp dẫn sự chú ý của Kiều Tâm Du, cô hỏi: “Cô làm gì ở
đây? Trong tay cô đang cầm gì đó!” Kiều Tâm Du cấp tốc đi lên.
Lương Tử Ngưng nhìn thấy Kiều Tâm Du đi tới, vội vàng lui về phía sau, “Không
có gì, tôi không có cầm gì hết. . . . .
.” Lời nói vấp váp lại nhanh, rõ ràng là nói cho người khác biết mình đang nói
láo.
Kiều Tâm Du đi ngang qua cửa phòng làm việc, nhìn vào bên trong, thấy ngay
chiếc laptop màu đen của Nhâm Mục Diệu đang mở. Đáy lòng có mấy phần hiểu rõ,
suy đoán nói: “Cô động tới máy laptop của Mục Diệu? Đưa USB trong tay cô cho
tôi!”
“Không, không! Cái này không thể đưa cho cô!” Lương Tử Ngưng đi nhanh về phía
đầu cầu thang.
Kiều Tâm Du bước xa tiến tới, dùng một tay kéo lại tay của cô ta, “Cô đưa USB
cho tôi nhanh lên, tôi sẽ không để cho cô làm ra chuyện gây khó dễ cho Nhâm Mục
Diệu đâu!”
“Không! Tôi không bao giờ đưa nó cho cô!” Cô ta nhất quyết nắm chặt USB trong
tay.
“Tại sao cô lại làm như vậy!” Kiều Tâm Du thấy cô ta đang đứng ở đầu bậc cầu
thang, cảm thấy bây giờ dây dưa quấy rầy động chạm tới cô ta là vô cùng không
an toàn, bèn vội vàng buông lỏng tay ra.
Kết quả, vì Kiều Tâm Du đột nhiên buông tay, khiến Lương Tử Ngưng đột ngột bị
mất điểm tựa, ngã nhanh về phía sau ——
“A ——” Kiều Tâm Du hít sâu một hơi lạnh, đôi con ngươi trong trẻo bỗng dưng
trợn tròn, tay che miệng, hơi lạnh từ lòng bàn chân bỗng chốc lan nhanh ra khắp
toàn thân.
Lương Tử Ngưng giống như chiếc lá mùa thu rơi, nhẹ nhàng bay nhảy. . . . . .Cuối cùng im hơi lặng tiếng rơi xuống trên
sàn nhà lạnh băng.
“Cứu mạng! Mau cứu người đi!” Kiều Tâm Du nhanh chóng chạy vội xuống lầu dưới,
ngồi chồm hổm xuống, thăm dò thương thế của Lương Tử Ngưng, “Lương Tử Ngưng, cô
mau tỉnh lại đi, cô cảm thấy thế nào?”
Kiều Tâm Du cảm thấy trái tim mình không ngừng run rẩy.
“Khụ, khụ. . . . . .” Lương Tử Ngưng chợt phun ra mấy ngụm máu tươi.
Một dòng máu tươi ấm áp chợt chảy ra từ dưới thân thể cô, màu máu tươi đến mức
làm tim Kiều Tâm Du đau nhói, cô hoảng loạn, tầm mắt cô bị nước mắt làm mờ đi,
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Kiều Tâm Du không biết mình có nên chạm vào Lương Tử Ngưng hay không, tay cô bị
nhiễm một màu máu, máu dính chặt vào tay cô hệt như keo, Kiều Tâm Du có cảm
giác như mình chính là hung thủ giết người.