Ads
Lương Tử Ngưng muốn mở
miệng nói chuyện, nhưng khi miệng cô mở miệng, chỉ có máu loãng trào mạnh ra
khỏi miệng. . . . . .
“Tôi không cố ý, thật không cố ý. . . . . .”
Kiều Tâm Du dùng đôi mắt trong suốt của mình nhìn cô ta, cô ta gầy yếu vô lực,
đáy mắt tràn đầy tức giận và u oán.
Từng giọt nước ấm áp trào ra khỏi hốc mắt Kiều Tâm Du, một giọt rồi một giọt
rơi xuống.
Lương Tử Ngưng nằm trên sàn nhà lạnh như băng, cô cảm giác có một loại đau đớn
xé rách tâm can đang từ hạ thể dần dần tràn ra khắp toàn thân, một luồng nhiệt
nóng đang từ trong thân thể cô chảy xuống.
Cô dùng bàn tay nhuộm đầy máu níu thật chặt ống tay áo Kiều Tâm Du, “Cứu. . . . . . Cứu,
con. . . . . .” Cô yếu đuối nói
không lưu loát hết câu.
Cô cảm giác đứa bé đang dần dần rời xa cô, không thể! Cô không thể không có đứa
bé này.
Đứa bé là cầu nối cuối cùng giữa cô và Nhâm Dịch Tuấn, không có đứa bé này,
Nhâm Dịch Tuấn sẽ hoàn toàn vứt bỏ cô. . . . .
.
Dần dần, cô cảm thấy mình bị một màn đêm bao phủ lấy, ý thức dần dần bắt đầu mơ
hồ.
“Lương Tử Ngưng, cô mau tỉnh lại đi!” Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu
gào nghẹn ngào, nhưng màn đêm nặng nề vẫn kéo tới, và cô đã ngã vào trong bóng
tối vô biên vô tận ấy. . . . . .
——————
“Chuyện gì xảy ra!” Nhâm Mục Diệu vừa nhận được điện thoại, lập tức tạm ngừng
hội nghị, mau chóng chạy tới.
Nhìn thấy bóng dáng cô độc mảnh khảnh yếu đuối của Kiều Tâm Du đứng ngoài phòng
giải phẫu, cô đang dùng hai cánh tay ôm lấy chính mình, không ngừng run rẩy. Cô
như ngã vào hầm băng, một tầng rồi một tầng cảm giác lạnh băng bao bọc lấy cô.
“Tâm Du.” Nhâm Mục Diệu trầm thấp kêu lên một tiếng, đem cô gái khiến người ta
động lòng thương xót này ôm vào người, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Mục Diệu! Em không cố ý, em thật sự không cố ý . . . . . .” Kiều Tâm Du không ngừng ấp a ấp úng,đôi tay
cô dính đầy máu, cô giơ hai tay mình lên, “Mục Diệu, làm sao bây giờ? Rất nhiều
rất nhiều máu, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không có!” Nhâm Mục Diệu thấy dáng vẻ kinh hoàng luống cuống của cô, biết cô
đang sợ hãi, hắn ôm cô vào lòng, khẽ vuốt vuốt lưng cô, “Có rất nhiều bác sĩ
danh tiếng đang giúp đỡ cô tay, cô ta sẽ không sao đâu. . . . . .” Nhâm Mục Diệu không ngừng an ủi cô, hắn hi
vọng làm thế có thể khiến cho cô bình tĩnh lại.
Đột nhiên, một vị bác sĩ từ bên trong đi ra.
Kiều Tâm Du đẩy Nhâm Mục Diệu ra, chạy tới, “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Cô vội vã
hỏi.
Bác sĩ lắc đầu một cái, tháo xuống khẩu trang, thở dài một tiếng, “Ai! Rất
tiếc, vì bị va chạm mạnh nên tổn thương rất lớn. . . . . . Tôi rất tiếc, đứa trẻ trong bụng Lương Tử Ngưng
đã không còn nhịp tim. . . . . .”
“Không thể nào, làm sao có thể?” Kiều Tâm Du ngỡ ngàng luống cuống lắc đầu, hai
mắt trống rỗng, tia sáng trong mắt biến ảo khôn lường, cô không thể tin được sự
thật này.
Cô đã một lần trải qua nỗi đau khốn khổ khi mất đi đứa con, và giờ đây cô lại
tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh biến mất bởi chính đôi tay mình.
“Tiên sinh, nếu anh là người nhà của cô ấy, xin hãy ký tên ở đây, sau đó chúng
tôi sẽ lập tức lấy đứa trẻ ra khỏi tử cung của Lương tiểu thư.” Bác sĩ đưa lên
một tờ đơn chấp thuận cho giải phẫu.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhâm Mục Diệu ký tờ đơn này, ký tên vào đây
xong, cũng đồng nghĩa với việc một sinh mạng bé nhỏ sẽ biến mất.
Đôi mắt lạnh băng của Nhâm Mục Diệu liếc nhìn nó, không suy nghĩ nhiều, hắn lấy
cây bút trong túi ra, múa bút thành văn, bút phong mạnh mẽ, thể hiện bản tính
tàn bạo cùng vẻ kiêu căng nơi con người hắn.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể! Sẽ không. . . .
. .” Kiều Tâm Du như mất đi hồn phách, từng bước từng bước lui về phía sau tới
khi lưng cô đụng phải vách tường cứng rắn lạnh như băng. Sau đó, cô như bị rút hết khí lực, mềm nhũn khuỵu
xuống, ngồi sững sờ trên nền đất. Miệng vẫn không ngừng thầm thì.
“Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu đi tới, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, hắn
cũng không biết nên làm gì. Chỉ ôm cô vào lòng thật chặt, cho cô cảm giác sau
lưng luôn có một nơi mạnh mẽ để dựa vào.
Kiều Tâm Du kéo ống tay áo của hắn lại gần, “Mục Diệu! Em thật sự không cố ý
đâu, em không ngờ mọi chuyện sẽ thành như thế này.” Ngữ điệu của cô chầm chậm
mà dồn dập, giọng nói càng ngày càng nghẹn ngào, “Em thấy cô ấy ra khỏi phòng
làm việc, lén lút cầm USB trong tay, em đoán chắc chắn cô ấy đã sao chép một
bản tài liệu quan trọng nào đó.”
“Em vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp với cô ấy?” Đội mắt tối tăm của Nhâm Mục
Diệu ánh lên tia nhìn dữ tợn mà lạnh băng, một luồng ánh sáng lạnh bắn tán loạn
ra bốn phía.
“Em không có tranh chấp với cô ấy, em chỉ muốn. . . .
. . Chỉ muốn lấy USB ra khỏi tay cô
ấy, thật đó! Mục Diệu, anh tin em đi có được không, em thật sự không ngờ mọi
chuyện lại diễn ra như vậy, lúc nhìn thấy cô đứng ở cạnh cầu thang, nếu cố giật
nó ra khỏi tay cô ấy, em sợ sẽ nguy hiểm, nên em mới buông tay, không ngờ. . . . . . Thật
sự, em không cố ý. . . . . .”
Những giọt lệ óng ánh không ngừng đảo quanh trong vành mắt của cô, hai mắt cô
mơ hồ, nhưng bóng dáng Nhâm Mục Diệu phản chiếu trong mắt cô lại hoàn toàn
không mờ nhạt, sắc mặt hắn càng ngày càng trầm xuống, một ngọn lửa giận lạnh
cứng dường như sắp phun trào ra.
Kiều Tâm Du đọc được suy nghĩ từ trong sắc mặt của hắn, thì ra. . . . . . hắn vẫn không tin cô.
“Em có cần vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà tranh chấp với cô ta không!” Ý
lạnh trong lời nói của Nhâm Mục Diệu dường như một cây thương bắn về phía Kiều
Tâm Du.
Đây là bước quan trọng phải đi trong bàn cờ mưu đồ của hắn, tất cả mọi chuyện
đều đã nằm trong lòng bàn tay, thật không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này. Ngộ nhỡ bước đi này có vấn đề, thì hậu quả gây ra có
thể khiến ván bài của hắn thua hoàn toàn? Lửa giận của Nhâm Mục Diệu lập tức
bừng lên.
Sắc mặt trắng bệch của Kiều Tâm Du đông cứng lại, giống như chạm phải điện, đôi
mắt trong suốt trợn to, không có sức sống, “Thật xin lỗi. . . . . .” Cô duỗi cánh tay lạnh băng của mình đẩy hắn
ra, dựa vào vách tường đứng lên.
Lệ trong hốc mắt cô tràn ngập, cuối cùng cũng không đè nén nổi, một giọt rồi
một giọt lăn xuống, dần dần biến thành dòng suối nhỏ uốn lượn trên gương mặt
tái nhợt của cô.
Từ sáng đến giờ Kiều Tâm Du vẫn chưa ăn gì cả, tuột huyết áp cộng thêm thiếu
máu, khiến cô ngồi xổm một lát rồi đừng lên lập tức bị chóng mặt, trước mắt cô
là một màu tối đen.
Nhâm Mục Diệu nhìn thấy thân mình cô hơi hơi lung lay, hắn tiến lên đỡ cô, “Tâm
Du.”
“Em không sao!” Kiều Tâm Du gạt tay hắn ra, “Để em yên tĩnh một chút.”
Kiều Tâm Du vô lực đứng lên, cước bộ chậm rãi đi về phía cửa chính của bệnh
viện.