Ads
Đôi đồng tử lềnh bềnh
những tia sáng hệt như làn nước thu, đáy mắt cô phủ dày một loại cảm giác ưu
thương, thật đậm, không thể tan.
Dòng nước từ trong vòi chậm rãi chảy xuôi xuống, cột nước trong veo ấy rơi vào
đầu ngón tay mềm mại không xương của Kiều Tâm Du, xuyên qua giữa kẽ tay, dần
dần cọ rửa đi những vệt máu khô khốc.
Bàn tay trắng muốt dính vào một giọt nước ấy dường như trong suốt, như có thể
nhìn được từng mạch máu dưới da, dương như cô có thể cảm nhận được dòng máu
đang chảy trong huyết quản mình.
Đúng! Chính đôi tay này đã hại chết đứa con trong bụng Lương Tử Ngưng!
Kiều Tâm Du giống như nổi điên, cô ra sức chà xát hai tay của mình. Đổ đầy dung
dịch rửa tay lên bàn tay, dùng toàn bộ sức lực của mình đè nắn, nhào nặn ra rất
nhiều lớp bọt nhẵn nhụi mềm mại, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa sạch, lấy ra một lo
dung dịch khử trùng từ phòng bếp, đổ trên tay, cảm giác được một luồng nhiệt
nóng ào tới, bèn liều mạng chà xát. . . . . .
Hai bàn tay trắng nõn của cô dần dần sưng đỏ vì bị chà xát mạnh, dường như nó
đã bị nứt nẻ.
Nhưng, cô vẫn không dừng lại, bất kể dù tẩy hay rửa thế nào, cũng rửa không
sạch tội ác trên tay cô.
Hạnh phúc thật sự rất giống những hạt cát chảy trong lòng bàn tay, càng dùng
sức bắt chúng lại, thì lớp cát chảy xuôi xuống theo từng khe tay càng nhanh.
————
Nhâm Mục Diệu đợi đến khi Lương Tử Ngưng giải phẫu hoàn thành, sau khi biết
không còn gì đáng ngại, hắn vội chạy nhanh về công ty. Bởi vì hôm nay đột ngột
rời đi, nên công việc của hắn càng thêm chất đống. Khi hết bận rộn, hắn ngẩng
đầu lên đã thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh đèn nê-on sáng
không ngừng lóe lên. Từ góc nhìn này, cảnh đêm tráng lệ ấy như những ngôi sao
đêm của bầu trời đã rơi xuống trên mặt đất.
“Tâm Du, Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu bước nhanh vào biệt thự, bầu không khí lạnh lẽo
khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an, hắn đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của
Kiều Tâm Du.
Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng vệ sinh, phòng bếp. . . . . . nơi
có thể tìm hắn đều đã tìm hết nhưng không hề nhìn thấy cô.
“Tâm Du! Anh đếm tới ba, em mau ra đây cho anh!” Nhâm Mục Diệu cao giọng, rống
to trong phòng ngủ.
Cân nhắc đến chuyện tôn trọng quyền riêng tư của chủ nhân, tất cả người làm đều
sống riêng tại một biệt viện phía sau biệt thự, vì thế dù âm giọng có lớn đến
cỡ nào, phía sau cũng nghe không được.
Đôi mắt nhuộm đầy sương lạnh của hắn liếc thấy một phong thư trên đầu giường,
hắn bước nhanh tới, mở ra —— trong đó là tờ giấy đăng kí kết hôn hắn đã buộc cô
kí, cùng với một phong thư.
Nét chữ xinh đẹp tinh tế, mỗi một đường bút đều dùng sức viết ra, cứ như đây là
từng lời được khắc vào trái tim cô, là suy nghĩ trong lòng cô.
“Mục
Diệu:
Mặc
dù đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng lúc cầm bút lên em vẫn không ngờ nó lại
nặng như vậy, khi viết em cũng không nghĩ nó lại khó khăn như thế.
Nghĩ
kĩ lại, việc chúng ta gặp nhau, yêu nhau, giống như một giấc mộng kì ảo, không
chút chân thật.
Lần
đầu tiên gặp nhau, anh đã làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy với em, vốn em
cho rằng sau ngày đó, cuộc sống toàn một màu xám của em sẽ càng thêm trở nên âm
u không có ánh mặt trời. Kết quả... đó lại là sự bắt đầu của một bước ngoặt
trong cuộc sống. Dần dần em nhận ra được những đáng yêu đằng sau cá tính
bá đạo của anh, dần dần hiểu rõ anh ngoài mặt lạnh lùng tàn nhẫn còn có cả
nhiệt tình... Tất cả tất cả, dần dần hòa tan đi khoảng cách giữa em và anh, tâm
của em không tự chủ được muốn đến gần anh. Ngay lúc đó, em có một hi vọng vô
cùng nhỏ bé, rằng chỉ cần có thể im lặng thích anh ở trong lòng là tốt rồi.
Nhưng, anh ngày càng đối xử tốt với em, khiến em hoàn toàn không giữ được trái
tim mình.
Anh
biết không? Thích căn bản không phải chỉ là chuyện của hai người.Lương Tử Ngưng
không phải là vật cản giữa hai chúng ta, bởi vì cho dù không có cô ấy đi chăng
nữa, thì sau này trong cuộc sống cũng sẽ có thể xuất hiện Lương Tử Ngưng thứ
hai, Lương Tử Ngưng thứ ba. Điều này có thể nói rõ, tình yêu của chúng ta thật
sự rất mong manh, căn bản là chịu không nổi bão táp mưa sa. Chuyện lần này
dường như chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, vậy mà anh, và em, cũng không chịu
đựng được.Em mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, anh nói em ích kỷ cũng được, nói em
mềm yếu cũng không sao, nhưng em thật sự muốn buông tay.
Bởi
vì không có cách nào ngừng yêu anh, cho nên em đành lựa chọn cách rời đi. Chỉ
có như vậy... Tình yêu của em dành cho anh mới có thể dần dần lắng xuống.
Còn
nữa, nhớ chăm sóc Lương Tử Ngưng thật tốt!
Xin
lỗi, sự xuất hiện của em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh, hi vọng sau khi em
rời đi, cuộc sống của anh sẽ có thể khôi phục lại bình yên như trước.”
“Ngu ngốc! Đứa ngốc này!” Lông mi đen của Nhâm Mục Diệu
nhíu chặt, đôi con ngươi đen thăm thẳm thật giống như một hồ băng. Ngón tay
thon dài của hắn dùng lực, đem tờ giấy mềm bóp chặt lại thành một khối.
Vậy là ý gì, thâm tình thổ lộ với hắn một phen, sau đó đem tàn cuộc vứt bỏ lại
cho hắn, chia tay mà không nói trước một lời?
Đem lòng của hắn trộm đi, sau đó lại sảng khoái phủi mông một cái chạy lấy
người?
Làm gì có chuyện tốt như thế!
“Kiều Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.
————
Thuốc mê dần dần tan, từng cơn từng cơn đau đớn khoan vào tim lan đến tận
xương, Lương Tử Ngưng dần dần tỉnh táo lại.
Yếu ớt mở ra đôi mắt, cảnh sắc mơ hồ có vẻ ngày càng rõ ràng, nhìn thấy khuôn
mặt lạnh lùng anh tuấn quen thuộc, cô hơi sững sờ, khóe miệng nâng lên thành
một nụ cười khổ, “Phải chăng mình vẫn còn đang nằm mơ, mình sắp chết rồi, nên
ông trời mới cho mình một giấc mộng đẹp trước khi ra đi này.” Giọng nói yếu ớt
- nhỏ như tiếng muỗi kêu, như được xuyên thấu qua từ một màn sương mù dầy đặc,
lại có vẻ như không chân thật.
Đôi mắt lạnh như băng của Nhâm Dịch Tuấn đang ngắm nhìn cảnh đêm sáng chói
ngoài cửa sổ, vừa nghe được tiếng động, hắn lập tức đem tầm mắt chuyển dời sang
Lương Tử Ngưng, chân mày kiếm của hắn nhếch lên, “Em đã tỉnh?”
“Dịch Tuấn, thật là anh sao?” Cảm giác mơ hồ nơi đáy mắt giống như làn sương
dần dần tiêu tán, cô thấy rõ hắn, hơn nữa còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo
toát ra từ người hắn, giờ cô có thể khẳng định, cô vẫn chân thật tồn tại.
Lương Tử Ngưng kích động muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân cô giống như bị một
tảng đá lớn đè lên, nặng nề không thể tưởng, căn bản là không cách nào nhúc
nhích.
“Không nên cử động, em vừa mới giải phẫu.” Thanh âm lạnh lẽo lãnh đạm của Nhâm
Dịch Tuấn vang lên. Dù là lời quan tâm, nhưng khi nó được thốt ra từ trong
miệng của hắn, lại cực kì lạnh lùng.
Nhưng với Lương Tử Ngưng thì cảm động không thôi, cô chậm rãi mở ra bàn tay
phải đang nắm thật chặt của mình, máu đỏ bên trong đã khô, USB màu bạc cũng bị
lây dính vết máu, bởi vì nắm quá chặt, USB trong tay cô đã gây ra mấy vết hằn
sâu, thứ dưới lớp da tay mỏng manh kia chính là nhiệt huyết của cô.
“Tất cả tài liệu cơ mật của tập đoàn Nhâm Thị đều nằm trong đây.” Lương Tử
Ngưng nhếch lên đôi môi trắng bệch của mình, lộ ra nụ cười hạnh phúc khi hoàn
thành sứ mệnh. Cô muốn tự tay giao nó về trong tay hắn, nhưng, cô bây
giờ, ngay cả chút hơi sức để giơ tay lên cũng không có.