Ads
Hình ảnh khủng khiếp bất
ngờ xảy ra trong nháy mắt.
Dường như thời gian đã đóng băng, không khí cũng ngưng đọng lại ——
Con dao lạnh như băng đâm sâu vào trong thân thể Kiều Tâm Du, những giọt máu đỏ
tươi văng ra khắp nơi, rất nhanh, mùi máu tanh tràn ngập khắp căn phòng.
“Tâm Du!” Giọng nói Nhâm Mục Diệu kinh sợ gọi cô, hắn đã khắc chế không được sự
tỉnh táo của bản thân mình nữa rồi, hắn lao mình qua, một cước đạp văng Vạn
Khải Phong.
Lúc Kiều Tâm Du sắp bị đâm bởi con dao trong tay Vạn Khải Phong, trong nháy mắt
Dạ Mị đá giày cao gót của mình ra, trúng ngay vào mu bàn tay của Vạn Khải
Phong, khiến mũi nhọn của con dao trong tay hắn lệch đi một khoảng, nhưng vẫn
không thể thay đổi sự thật là Kiều Tâm Du đã bị thương.
Đôi chân thon dài xinh đẹp của Dạ Mị đạp thật mạnh, ‘Rắc rắc’ cánh tay Vạn Khải
Phong lập tức vang lên âm thanh thanh thúy. Cô dường như cảm thấy vẫn chưa đủ,
linh hoạt xoay người một cái, quăng hắn ngã xuống đất, dùng một cước giẫm lên
trên mặt của hắn, bàn chân cọ tới cọ lui tới khi gót giày của cô có được một khối
da của hắn.
Đau đến mức khiến Vạn Khải Phong cứ kêu “á, á, á” khi nằm trên mặt đất.
Cảnh sát đang mai phục ở bên ngoài nghe được tiếng đánh nhau bên trong, lập tức
vọt vào.
“Tâm Du, Tâm Du. . . . . .” Nhâm Mục Diệu tháo ra sợi dây đang buộc
chặt cô, nâng lên gương mặt bị đánh đến sưng, khẽ gọi: “Tâm Du, em có nghe anh
nói không?”
Máu đỏ tươi lập tức nhuộm đẫm chiếc áo cưới bị rách đến tan tành, giống như một
bông hoa lau trắng* đang nở rộ, rồi dần dần bị nhuộm đỏ bởi máu, tươi rói đến
chói mắt.
(Hoa
Lau Trắng)
Nhâm Mục Diệu dùng bàn tay chặn lại vết thương của cô,
nhưng dòng máu nóng bỏng vẫn mải miết chảy ra, máu tươi trong nháy mắt nhuộm
đầy hai tay hắn, một chút máu đang chảy ra từ trong kẽ tay hắn.
Hắn cảm giác như tim mình sắp ngừng đập rồi, kể từ khi Tâm Du nghênh thân mình
về hướng con dao kia, trong nháy mắt, Nhâm Mục Diệu cảm giác như tâm mình đã
chết.
Gương mặt trắng bệch không một chút máu, mí mắt Kiều Tâm Du suy nhược rung động
mấy cái, chậm rãi tạo ra một khe hẹp, đôi môi tím khô khốc hé mở: “Như vậy. . . . . . Anh, anh đã có thể. . . . . . Thoát khỏi. . . . . .” Dùng hết tất cả hơi sức nói xong những lời này,
Kiều Tâm Du rơi vào hôn mê.
Giọng nói đứt quãng, cực kì yếu ớt. Nhưng,
từng chữ thật giống như cột băng đâm vào trong lòng của hắn, tạo nên một loại
đau nhức khiến Nhâm Mục Diệu cảm giác tim mình gần như đã bị vét sạch tới mức
rỗng tuếch. . . . . .
“Nhâm tiên sinh, cảm ơn ngài đã trợ giúp cảnh sát lùng bắt tên tù vượt ngục Vạn
Khải Phong.” Cảnh sát đem Vạn Khải Phong trói lại.
“Nhâm Mục Diệu! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Vạn Khải Phong giống như kẻ
điên hướng về hắn kêu gào, nhưng vẫn bị cảnh sát lôi đi, một cuộc sống lâu dài
tại nhà giam vẫn còn đang chờ đợi hắn trải qua.
Một cảnh sát đi về phía Trầm Trạm Vân, nước mắt rất nhanh từ trong hốc mắt cô
chảy ra ngoài, “Phịch” một tiếng, cô quỳ xuống, ôm lấy chân Nhâm Mục Diệu,
“Diệu! Van xin anh, van xin anh bỏ qua cho em có được không? Em bị tên biến
thái Vạn Khải Phong kia đầu độc, cho nên mới làm như vậy . . . . . . Những thứ này đều không phải là chủ ý của em, thật
đó. . . . . . Em bị tên Vạn Khải Phong ép buộc. Van xin anh! Tha thứ
cho em. . . . . .” . Lời nói của
Trầm Trạm Vân không chút mạch lạc, rõ là cầu xin tha thứ.
Con ngươi lạnh băng hướng về phía cảnh sát đảo qua một vòng, “Cô ta là đồng
phạm!”
Người cảnh sát kia bị hơi thở thô bạo tản mát ra từ phía của Nhâm Mục Diệu làm
cho giật mình, lập tức đem Trầm Trạm Vân lôi đi.
“Đừng bắt tôi, tôi không muốn ngồi tù. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu ôm chặt Kiều Tâm Du, hệt như nếu tay hắn buông lỏng, cô sẽ lập
tức biến mất.
“Nhâm tiên sinh, tôi đã gọi xe cứu thương rồi.” Dạ Mị lần đầu tiên thấy một
người đàn ông mạnh mẽ như hắn thế nhưng trong con ngươi tối tăm cũng có thể
ngưng tụ thành một loại bi thương không thể tan.
Cô không biết, nếu như mình bị thương, ‘anh ta’ liệu có thể sẽ để xuống lớp vỏ
ngụy trang bên ngoài, vì cô mà thương tâm không?. Con ngươi của Dạ Mị bỗng lóe
ra một loại ánh sáng yêu mị cùng với ảm đạm.
“Vị trí vết thương của cô ấy không phải ở chỗ hiểm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Dạ Mị không biết nên an ủi hắn như thế nào, nên cô dùng thái độ khách quan nhất
có thể.
Rõ ràng, cô gái này rất yêu Nhâm Mục Diệu, tại sao cô ta lại phải lao mình về
phía con dao kia? Chân mày Diệp Mi khẽ chau chặt, cô vẫn không hiểu. Có phải hay không, trong tình yêu trí thông minh của
con người luôn là số nhỏ, làm việc rất ẫu trĩ? Như vậy, có khi nào sẽ có một
ngày, cô cũng sẽ vì ‘hắn’ mà làm một việc ngu dốt như vậy?
Ai ~~~ than thở một câu, rõ ràng chỉ cần dùng ‘một phát’ là có thể giải quyết
mọi vấn đề, tại sao lại phải làm cho phức tạp như thế cơ chứ? (cereniti:
exactly ^^, ta thích Dạ Mị rồi đấy, mọi người nghĩ ra ai là người Dạ Mị thương
chưa)
————
Nhâm Mục Diệu căm hận cái bệnh viện Phương thị này nhất, nhưng nó cũng là nơi
gần đây nhất, cho nên Kiều Tâm Du vẫn bị đưa tới nơi này.
Hành lang Bệnh viện im ắng, ánh sáng trắng từ đèn chiếu thẳng vào sàn nhà sáng
loáng, phản xạ nên thứ ánh sáng lạnh, ý lạnh một tia rồi một tia chiếu thẳng
vào con ngươi Nhâm Mục Diệu . . . . . .
Nhâm Mục Diệu một mình ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng mổ, con ngươi đen không
hề chớp mắt nhìn vào hai tay của mình, máu đỏ thẫm trên tay hắn đã bị thứ ánh
sáng từ đèn chiếu vào tạo thành một màu đen. Con ngươi đen của hắn bị một tầng
sương mù dày đặc bao quanh khiến cho người ngoài nhìn không ra một tia cảm xúc
bên trong, gương mặt tuấn tú giống như được điêu khắc thành, cực kì cứng ngắc
cũng lạnh lùng.
“Cô ấy sẽ không có việc gì đâu, tôi về trước phục mệnh đây.” Biết Nhâm Mục Diệu
sẽ không đáp lại, Dạ Mị xoay người rời đi. Dù
sao nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, không biết chuyện trở thành như vậy, Ám
Dạ Tuyệt có thể trừng phạt cô hay không đây?
Vừa nghĩ tới Ám Dạ Tuyệt, trên mặt Dạ Mị lập tức hiện lên một nụ cười hiền hòa,
bước chân không khỏi nhanh hơn. (cereniti: đáp án của câu trên chính là anh
Dạ Tuyệt)
“Chuyện gì đã xảy ra?”. Chân trước Dạ Mị mới vừa nhấc lên, Phương Đình lập tức
chạy tới.
Hắn mới vừa làm xong giải phẫu, chiếc áo đầy vết máu loang lổ do phẫu thuật còn
chưa kịp cởi xuống, trong con ngươi hiện đầy tia máu, một dáng vẻ mệt mỏi. Vừa mới giải phẫu thần kinh, mở não rạch sọ, vừa nhìn
về phía kính hiển vi, đứng mổ trong mười giờ. Phương Đình hiện giờ vô cùng cần
giấc ngủ, nhưng khi nghe đến chuyện Kiều Tâm Du bị đâm thì hắn lập tức chạy
tới.
“. . . . . .” Nhâm Mục Diệu dường như đang đắm chìm trong
thế giới của riêng mình, không nghe được bất kỳ giọng nói nào, hoàn toàn không
để ý đến Phương Đình.
Phương Đình cởi bỏ chiếc áo ngoài cùng với găng tay đầy máu do phẫu thuật, thân
thể như nhũn ra, ngồi ở bên cạnh hắn.
Một đôi giày da bóng loáng chậm rãi đến gần Nhâm Mục Diệu, đôi bàn tay Đinh Hạo
Hiên bỏ vào trong túi, thản nhiên nhìn hắn một cái, “Tiệc cưới đã xong, khách
cũng đã về rồi, tôi đã hạ lệnh, ngày mai sẽ không có một nhà truyền thông nào
dám đăng chuyện này lên. Còn bà nội, tôi cũng đã phái người đưa bà về rồi.”
Đến giờ Đinh Hạo Hiên vẫn không tin được mọi chuyện vừa xảy ra, sáng sớm hôm
nay hắn còn nhìn thấy Kiều Tâm Du, cô đang mặc chiếc áo cưới xinh đẹp, trên mặt
tràn đầy hạnh phúc. . . . . . Tại sao, còn chưa qua một ngày, cô đã bị thương?
Tâm khẽ run, khiến Đinh Hạo Hiên cũng đứng không yên, thân thể cao to của hắn
dựa vào vách tường.