Ads
Vạn Khải Phong đang xé
rách chiếc áo cưới của Kiều Tâm Du, vải vóc ướt nhẹp giống như một khối băng
lạnh. Tiền nào của nấy, một chút cũng không sai, áo cưới đắt giá này chất lượng
rất tốt, khó xé vô cùng.
“Không, đừng. . . . . .” Kiều Tâm Du giùng giằng, hy vọng có thể qua hành
động này mà chạy thoát. Nhưng, sợi dây thừng vẫn sít sao buột chặt cổ tay và
mắt cá chân cô.
Bất ngờ, ‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa cũ nát đã bị đá văng ra, chậm rãi lăn vòng
vài cái, sau đó ngã ầm trên mặt đất.
Một cô gái với vóc người thon gầy cất bước đi vào, chân mày cô nhíu lại, “Thật
xin lỗi, đã quấy rầy đến mọi người.”
Vạn Khải Phong dừng tay lại, sững sờ nhìn cô gái lạnh lùng xinh đẹp trước mắt.
“Cô là ai?” Trầm Trạm Vân trừng mắt liếc nhìn tên vô tích sự - Vạn Khải Phong.
Dạ Mị lười phải trả lời cô ta..., đôi mắt tối tắm lạnh băng của cô ngưng mắt tỉ
mỉ quan sát Kiều Tâm Du, cô có chút tò mò, cô gái cực kì quan trọng trong lòng
Nhâm Mục Diệu là người như thế nào? Quả nhiên rất không tầm thường, cho dù bị
trói, cho dù đang ở trong tình thế nguy hiểm, trên người cô ta vẫn toát ra một
loại khí chất nhàn nhã mẫu mực, giống như một đóa hoa quỳnh, dù thân mình đang
trong đêm tối, nhưng nó vẫn tỏa hương hoa sâu kín nhàn nhạt đủ để cho lòng
người rung động.
“Vạn Khải Phong, đã lâu không gặp.” Nhâm Mục Diệu lạnh như băng nghiêm mặt đi
tới, gương mặt hắn không một chút biểu tình hay sắc thái nào, làm cho người ta
thật nhận không ra cái cảm giác đang cực kì u ám lúc này.
Kiều Tâm Du bỗng dưng ngẩng đầu lên, cô có chút không tin, dùng sức nháy mắt
hai cái, là hắn, thật sự là hắn. Không
phải ảo ảnh, sẽ không vỡ nát. Hắn
tới cứu cô sao!?
Cảm giác lạnh dường như đang dần dần tiêu tán.
Con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng đôi mắt đen lạnh băng của
hắn không hề nhìn cô lấy một lần, một giây ngắn cũng không, giống như việc cô ở
chỗ này là quá ư bình thường.
“Dùng dao tương đối mau hơn!” Trầm Trạm Vân mang theo nụ cười lạnh đem dao gọt
trái cây đưa cho hắn ta.
“Nhâm Mục Diệu! Cuối cùng mày cũng tới, tao còn tưởng mày thật sự không cần
người đàn bà này nữa chứ!” Người đời có câu, ‘kẻ thù gặp nhau, gương mặt hai
bên lập tức chuyển đỏ’, Vạn Khải Phong nhìn thấy tên Nhâm Mục Diệu - người đã
dùng một tay hại hắn lâm vào tình cảnh này, lửa giận lập tức phát hỏa.
Đôi môi mỏng như thanh kiếm của Nhâm Mục Diệu khẽ nâng lên, một nụ cười châm
chọc lập tức xuất hiện, “Đàn bà? Tao chưa bao giờ thiếu.” Cánh tay hắn khẽ
cong, Dạ Mị lập tức hiểu ý, khoác lên cánh tay của hắn, nửa dựa vào trong ngực
hắn, “Không nghĩ tới Vạn Khải Phong, mày cũng có lúc thiếu phụ nữ, nếu mày
thích, cứ lấy đi. Chỉ là tao không ngờ mày lại có hứng thú với ‘giày rách’.”
Nhâm Mục Diệu cảm thán lắc đầu một cái, khóe miệng cười trộm.
Giày rách? Khoe miệng tím bầm của Kiều Tâm Du khẽ run, cô cong lên một nụ cười
mỉm tự giễu, hốc mắt tràn đầy những giọt nước trong. Thì ra cô là giày rách,
khi đã bị hắn đùa bỡn đủ, sẽ bị hắn tùy thời mà vứt đi.
Nghe được lời nói lãnh khốc của Nhâm Mục Diệu, mặt của Trầm Trạm Vân lúc chuyển
thành đen, lúc lại thành màu đỏ, bởi vì cô chính là ‘giày rách’ đã bị Nhâm Mục
Diệu vứt bỏ.
“Tao không tin mày một chút cũng không thèm để ý đến ả đàn bà này!”, Trong tay
Vạn Khải Phong chỉ có duy nhất lợi thế này, hắn trăm ngàn khổ cực bắt cóc ả ta,
chẳng lẽ giờ này ả lại không có một chút giá trị lợi dụng nào sao?
“Đàn bà này tao đã chơi chán rồi, tao đang muốn mau chóng thoát khỏi cô ta,
nhưng cô ta lại dùng đứa nhỏ trói buộc tao, tao vốn là một đứa cháu hiếu thuận,
bị bà nội ép không thể làm gì, cho nên tao chỉ có thể cưới cô ta thôi. Tao mãi
vẫn không có cơ hội nói cho ‘em ấy’ hiểu, giờ thật cám ơn mày đã cho tao cơ hội
này!” Nhâm Mục Diệu nâng lên chiếc cẳm của Dạ Mị, bức bách cô nhìn chăm chú vào
hắn, “Mị nhi, trong lòng anh chỉ có em thôi, bây giờ hẳn là em đã có thể hiểu
tâm ý của anh rồi chứ! Người đàn bà này chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh thôi. Em thử nghĩ xem, anh làm sao lại có thể yêu hung thủ
đã giết hại Tử Oánh chứ?”
Lời nói của Nhâm Mục Diệu đều là nói cho Vạn Khải Phong nghe, nhưng từng chữ
từng câu đã khắc sâu vào trong lòng Kiều Tâm Du. Hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, đột
nhiên quan tâm cô, rồi lại tình cờ dịu dàng, đáng yêu như một đứa trẻ. . . . . . Từng
điểm từng điểm xâm chiếm lòng của Kiều Tâm Du, khi cô hoàn toàn vì hắn trầm
luân, hắn tàn nhẫn vô tình hóa giải mọi mật ngọt bên ngoài, để cho cô thấy rõ những
thứ mục nát chân thật bên trong. Đây chỉ là một trò chơi của hắn, thứ hắn
‘chơi’ không chỉ có thân thể của cô, còn có lòng của cô nữa.
Kiều Tâm Du hiện giờ đã hiểu rồi, đây mới là cách hắn trả thù. . . . . .
Vết thương trên người có thể khép lại, nhưng một khi tâm cô đã vỡ nát thì không
cách nào nữa chữa trị.
Nước mắt lạnh như băng tràn đầy hốc mắt cô, nhưng nó dường như đã ngưng trệ,
không thể nào chảy xuống. Kiều Tâm Du hiểu, thì ra để tâm chết là một cảnh giới
tối cao, chỉ chảy máu, không có đau đớn; còn cảnh giới tối cao của bi thương,
chính là dù muốn khóc, nhưng không có nước mắt. . . . . .
“Cho dù mày không muốn người đàn bà này, nhưng đứa bé trong bụng của cô ta là
của mày, mày không thể không cần!” Vạn Khải Phong không thể tin được sự thật này,
giờ đây hắn chỉ có thể ‘tùy cơ ứng biến’, không thể để cho tập đoàn Vạn Hồng,
thứ vốn đã có thể vào trong tay hắn, trong nháy mắt lập tức biến thành ảo ảnh.
Hắn hơi choáng váng cầm con dao gọt trái cây sáng lóe, chỉ ngay bụng của cô,
“Đây chính là mẹ của con mày đấy.”
“Không sao cả!” Ánh mắt chuẩn như chim ưng của Nhâm Mục Diệu bắn thẳng đến cây
dao kia, hắn cất giọng cười nhạt, “Đàn bà vì tao mà sinh con vốn có rất nhiều,
sao tao phải quan tâm tới cô ta chứ!” Con ngươi tối tăm lóe ra những tia sáng nhỏ
lạnh, dường như lập tức có thể đem người ta đóng băng, “Xuống tay đi! Nếu không
có đứa bé này, vừa đúng có thể giải quyết tất tần tật những chuyện phiền phức!
Tao còn muốn cám ơn mày, không nghĩ tới cho dù tao đã lấy đi tập đoàn Vạn Hồng
của mày, mày còn có thể thay tao giải quyết các chuyện phiền toái. . . . . .”
“Ha ha. . . . . . Kiều Tâm Du, không ngờ chúng ta lại là đồng loại,
mày cần gì phải ‘chó chê mèo lắm lông’ chứ?” Trầm Trạm Vân cười đến độ sắp ngã,
khóe mắt lấm tấm những giọt nước mắt trong suốt.
Từng câu từng chữ của Nhâm Mục Diệu giống như có ma chú, khiến cho bàn tay của
Vạn Khải Phong khẽ run lên, hắn không biết nên tiếp tục uy hiếp, hay cứ như vậy
buông tha, nhưng cái ý ‘buông tha’ ấy vừa tới, hắn lập tức hiểu ra rằng hắn đã
hoàn toàn thua.
Đứa nhỏ là trói buộc của hắn, là thứ cô dùng để trói buộc hắn. Đầu cô nóng lên, hỗn độn không thể chịu nổi việc tiếp
nhận loại ý thức này.
Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, chiếc kẹp tóc rơi xuống ngay, búi tóc đẹp lúc nãy
giờ đã xốc xếch không thể chịu nổi, gương mặt trắng bệch, dường như hoàn toàn
trong suốt, giống như ảo ảnh, chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi, sẽ lập tức
tan thành mây khói. Khóe miệng của cô nâng lên thành một nụ cười thanh
nhã, lại có một phần thê lương, một phần lạnh nhạt, một phần xa xăm. .. . . .
“Nếu là như vậy! Phiền toái này tôi sẽ thay anh giải quyết cho thật tốt. . . . . .” Cô bỗng chốc khép lại đôi mắt, đột ngột di
chuyển, lao thẳng thân mình về phía lưỡi dao sắc bén kia——