Ads
“Ý tốt của cô tôi nhận,
giờ cô có thể đi!” Thái độ Kiều Tâm Du cực kì kiên quyết, cô biết đối với cái
loại người này, căn bản là không cần phải quanh co lòng vòng, da mặt cô ta rất
dày như lá sắt vậy. Dù giọng điệu của cô có ác liệt hơn nữa, thì cô ta vẫn cứ
hời hợt thôi.
Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng mờ mờ thưa thớt, cắt màn đêm thành những ô nhỏ,
mờ ảo, không rõ màu sắc.
Kiều Tâm Du bước nhanh về phía trước, cố hết sức muốn thoát khỏi Kiều An Mạn
đang theo sát phía sau.
Kiều An Mạn đạp đôi giày cao gót lanh lảnh, chạy bước nhỏ, cố sức đuổi theo
Kiều Tâm Du, “Này! Đi chậm một chút được không! Chúng ta đã lâu không gặp, nếu
có thể gặp nhau ở đây, xem ra là rất có duyên . . . . . .”
Kiều Tâm Du đột nhiên dừng lại tại một khu nhà trọ cũ kĩ, nhìn dãy hành lang
đen nhánh, “Tôi về tới nhà rồi, giờ cô có thể đi.” Giọng điệu lạnh lùng lộ ra
vẻ chán ghét cực kì.
Căn phòng này là nơi ở cũ của bà chủ và ông chủ quán ăn, lúc họ biết Kiều Tâm
Du không có chỗ ở, đã miễn phí đưa căn phòng này cho Kiều Tâm Du, sợ cô cự
tuyệt, hai ông bà kia đã nói đây là đãi ngộ từ thiện.
“À? Thì ra cô ở đây à?” Kiều An Mạn xem thường liếc nhìn khu nhà trọ cũ rích
này, làm như nhìn lâu một chút sẽ làm ô uế đôi mắt cô ta, “Đây không phải là
khu xóm nghèo sao!”
Giàn dây điện của nhà trọ rối loạn, như một dãy màng nhện chằng chịt trên không
trung, máy điều hòa không khí thật xốc xếch dính trên vách tường. Bởi vì nước
sơn đã tróc ra một ít, nên mặt ngoài có vẻ loang lổ.
“Đúng! Nơi này chính là xóm nghèo, đối với loại Thiên Kim Đại Tiểu Thư như cô,
bước vào nơi này có phải sẽ hạ thấp địa vị không?” Kiều Tâm Du treo nụ cười giả
dối nói với cô ta, sau đó xoay người bước vào khu nhà trọ đen nhánh kia.
“Tôi thật tò mò muốn biết nơi này trông như thế nào!” Kiều An Mạn nắm chặt lỗ
mũi lại, đi theo Kiều Tâm Du lên căn phòng trọ nhỏ hẹp.
Kiều Tâm Du dùng sức dậm chân một cái, bóng đèn chớp tắt như cảm ứng được sức
nặng bèn sáng lên, ánh sáng phát ra mờ mờ như ánh hoàng hôn, vẽ ra một bóng ma
trên mặt đất.
“Ôi trời! Thế giới vẫn còn tồn tại thứ này à?”
“Cũ rách dơ dáy bẩn thỉu, nơi thế này mà còn có người ở được, quả là kỳ tích!”
“Má ơi! Thật buồn nôn. . . . . .”
. . . . . .
Kiều An Mạn dọc theo cầu thang đều nắm lỗ mũi, lanh lảnh phát ra giọng mũi
không ngừng truyền ra từ đôi môi.
Trên cánh cửa sắt cũ kĩ đã rỉ sét, khi cô khẽ đẩy, một lớp sắt gỉ lập tức tróc
ra.
Thừa dịp Kiều Tâm Du lấy ra cái chìa khóa mở cửa, Kiều An Mạn nhéo mạnh vào
mông cô một cái rõ đau, cô ta đẩy mạnh Kiều Tâm Du một cái, thành công giật lấy
chủ quyền, vươn tay đẩy cửa, nghênh ngang bước vào.
Chân mới vừa vặn bước vào, giọng nói chanh chua đã được bay ra ——
“Woa! Nhỏ như vậy sao người ở được, quả thật so với phòng vệ sinh nhà tôi còn
nhỏ hơn đó!” Kiều An Mạn đột nhiên quay đầu lại, nụ cười đùa treo trên mặt có
chút hả hê, “Kiều Tâm Du, tôi nghĩ cô không cần ở lại căn phòng nhỏ bẩn thỉu
như vềy đâu, trở về nhà họ Kiều! Ít nhất thì phòng của cô trước kia tôi vẫn còn
thay cô giữ lại, mặc dù đã chất đống đồ, nhưng so với nơi này nó còn rộng rãi
hơn nhiều.”
Gian phòng này mặc dù rất nhỏ, nhưng mọi thứ đều rất đầy đủ, qua mấy ngày được
Kiều Tâm Du trang hoàng lại, nơi này đã có một chút hơi thở đáng yêu, mềm mại,
dịu dàng của phái nữ mà cô mang tới.
Kiều Tâm Du bực mình bước vào, lạnh lùng lườm cô ta một cái, “Cô xem cũng đủ
rồi, cười nhạo cũng đủ rồi, giờ hẳn có thể đi rồi chứ!” Kiều Tâm Du mở cửa, ra
lệnh đuổi khách.
“Kiều Tâm Du, tôi dù gì cũng là chị họ của cô, lần đầu đi thăm chỗ ở của cô,
chẳng phải cô nên rót cho tôi một ly trà sao, tôi mới ngồi một chút thôi cô đã
ra lệnh đuổi người rồi, sao vậy? Nhà họ Kiều có dạy loại người này sao?” Kiều
An Mạn không để ý tới lời nói của Kiều Tâm Du, mông cô ta ngã xuống một cái,
ngồi lên ghế sofa, nhưng khi mông cô ta vừa chạm đến ghế sa lon ‘lão Trương’ cũ
rích kia, giống như có lửa thiêu đốt mông đít mình, cô ta lập tức nhảy lên,
“Ngồi trên cái ghế sa lon này, quả thật là phỉ báng cái mông của tôi.”
Kiều Tâm Du dựa nửa người trên tường, như đang xem một màn kịch, lười biếng
nhìn biểu tình khoa trương trên mặt cô ta, “Thăm thú đủ chưa, có thể đi rồi
chứ?” Giọng nói mềm yếu bất lực, bắt Kiều Tâm Du đối phó với hạng người tự cho
mình là tâm điểm, vô liêm sỉ này, thật sự là vô lực mà.
Lấy kinh nghiệm Kiều Tâm Du đối với loại phụ nữ này, ắt hẳn nếu tối nay cô ta
không phê bình từng món đồ, từng góc phòng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi.
“Vẫn chưa!” Kiều An Mạn trực tiếp nói.
Kiều An Mạn nghênh ngang đi vào phòng ngủ của Kiều Tâm Du.
“Con người này, sao lại có thể như vậy. . . . .
.” Kiều Tâm Du bước nhanh về phía trước, ngăn cô ta lại, nhưng Kiều An Mạn đã
tiến vào trong rồi.
“Ôi! Gian phòng nhỏ như vậy, cô có cảm giác mình đang ngủ trong ổ chó không?”
Kiều An Mạn thở dài lắc đầu một cái, đôi con ngươi đen mang theo tia sáng sắc
bén lóe sáng, liếc nhìn thấy thứ đang tỏa ra ánh hào quang trên gối đầu, đôi
mắt cô ta thoáng chốc sáng lên.
Cô di chuyển bước chân, như không có việc gì, chậm rãi tới gần nó, “Sao cô lại
tới nước này chứ? Thằng đàn ông mua cô đâu? Đúng rồi, anh ta hình như tên là
Nhâm Mục Diệu, tổng giám đốc tập đoàn Nhâm Thị thì phải, anh ta nhiều tiền như
vậy, cô phục vụ anh ta bao lâu nay, chẳng lẽ cũng không cho cô tiền chia tay
sao?”
Vừa nghe đến ba chữ ‘Nhâm Mục Diệu’, đôi mắt Kiều Tâm Du bỗng chốc ảm đạm, nỗi
chua xót trong lòng cô sôi trào, cô cúi đầu, che giấu lớp màng ẩm ướt nơi đáy
mắt.
Kiều An Mạn chớp lấy cơ hội, nhanh chóng cúi người xuống, tay mở nhanh ra, lấy
thứ phát ra luồng sáng bạc lấp lánh nhét vào túi.
“A! Tôi quên mất, cô là món hàng được bán cho anh ta mà, lúc đầu anh ta đã tốn
năm ngàn vạn mua cô, sao lại có thể chịu tốn thêm tiền trên người cô nữa chứ?
Năm ngàn vạn ai. . . . . . Sao cô lại có thể tự do nhanh như vậy?” Con
ngươi Kiều An Mạn xoay chuyển một cái, “Chắc không phải cô trốn ra đó chứ?”
“Không phải!” Kiều Tâm Du nhanh chóng đáp lời, chặn đi ý nghĩ trong đầu cô ta,
“Nhìn đủ chưa, có thể đi rồi chứ? Tôi mệt lắm, muốn ngủ!”
Kiều An Mạn chậm rãi dời bước ra khỏi phòng ngủ của Kiều Tâm Du, đột nhiên xoay
người hỏi: “Phương Đình có biết cô ở đây không?”
“Không biết!” Kiều Tâm Du lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, “Đừng nói với anh
ấy đó!”
“Nói nhảm!” Kiều An Mạn vênh váo đắc ý nói. Cô không tốt bụng như vậy đâu, để
cho Phương Đình biết tình cảnh của cô ta, sau đó sẽ bay đến bên cạnh cô ta à,
còn lâu.