Ads
“Được rồi, cũng đã khuya
lắm rồi, mắt tôi cũng có chút dơ. Ai! Thật đúng là hạng người gì thì nên sống ở
nơi ấy.” Kiều An Mạn nhảy ra khỏi cửa, trên khuôn mặt bị lớp phấn trang điểm
đậm che lấp hiện lên nụ cười, “Tôi cảm thấy nơi này rất hợp với cô!”
“Rầm!” Kiều Tâm Du tiện tay sập cửa.
Hôm nay thật sự rất mệt, cô thế nào lại gặp phải cô ta chứ. Kiều Tâm Du tức
giận, hít sâu, lập tức đem việc không vui vừa rồi quên mất, vì loại người như
vậy mà tức giận quả thật chính là tự rước khổ vào mình. Cánh môi mềm mại của
Kiều Tâm Du khẽ giương lên, thành một nụ cười nhạt thản nhiên.
Cảm giác toàn thân đều eo mỏi lưng đau, cô duỗi cái lưng mỏi nhừ, “A!” Trên cổ
truyền tới cảm giác đau đớn.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lau lau vết thương trên cổ, máu đã khô cứng lại, “Sao
mình lại quên chứ?”
Kiều Tâm Du đi vào phòng vệ sinh, soi mình trong gương, mặc dù vết thương đã
không còn chảy máu, nhưng vết máu đã uốn lượn thành một vệt máu dài rất kinh
người, “Liệu người ta có nghĩ mình bị Vampire cắn không nhỉ?” Một ý niệm đột
nhiên thoáng qua đầu Kiều Tâm Du, cô đột nhiên cảm thấy mình rất có tinh thần
‘tự tiêu khiển’.
Cầm khăn lông ướt lên lau chùi sạch vết máu đã khô lại kia, từng chút từng chút
một.
Đêm khuya tối đen cô độc, trong sâu thẳm cùng với rộng lớn, nơi yếu ớt nhất
trong lòng Kiều Tâm Du đã bị đánh bại, mũi cô chua xót, hốc mắt ngập đầy lệ.
Dường như toàn bộ nước mắt của cô đã được tụ tập về đó, chỉ cần một thoáng xúc
động, nó sẽ tùy thời tùy chỗ tuôn trào. . . .
. .
Không biết Nhâm Mục Diệu hiện giờ có ổn không?
Cô cứ như vậy không nói lời nào mà rời khỏi, hắn sẽ không giận điên lên chứ?
Hắn có tìm cô không. Có hay không đây?
Rất nhiều nghi vấn mỗi ngày đều chạy tán loạn trong lòng cô, như một ấm nước
sôi nhưng vẫn được đun nóng liên tục, không ngừng khuấy động nên những bọt bong
bóng.
Bỏ đi —— là vì muốn quên, nhưng, Kiều Tâm Du phát hiện mình không những không
thể quên hắn, ngược lại thời gian càng trôi qua, cô càng khắc ghi hắn vào lòng
mình càng thêm sâu. . . . . .
Làm sao bây giờ? Kiều Tâm Du cô làm sao mới có thể dừng yêu thương hắn? Kiều
Tâm Du cô làm thế nào mới không nghĩ về hắn nữa đây?
————
“Dịch Tuấn! Anh đọc báo hôm nay chưa? Cổ phiếu tập đoàn Nhâm Thị đã bắt đầu rớt
giá.” Lương Tử Ngưng thấy Nhâm Dịch Tuấn đến thăm bệnh lập tức kích động không
thôi.
Trải qua hai tuần lễ điều dưỡng, thương thế của Lương Tử Ngưng đã khôi phục lại
rất nhanh. Có thể là vì tiềm thức đã tác động tốt tới cô, cô muốn
khỏe nhanh một chút, tranh thủ xuất viện sớm một chút, để mau chóng trở thành
cô dâu của Nhâm Dịch Tuấn.
Nhưng, Lương Tử Ngưng vẫn không nhìn thấy một tia vui mừng mong chờ nào trên
mặt Nhâm Dịch Tuấn, hắn vẫn như cũ luôn căng thẳng lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
“Nhâm Mục Diệu có tới thăm em không?”
“Có!” Lương Tử Ngưng thành thật khai báo, “Hơn một tuần trước, anh ta có tới
lườm em một cái rồi rời đi.”
“Không hề nói gì?”
Lương Tử Ngưng lắc đầu một cái, nghi hoặc nói: “Thật kỳ quái, anh ta chỉ đứng
ngoài cửa một lát, sau khi bị em phát hiện, anh ta mới đi tới, sau đó là lập
tức xoay người rời đi. Nhăn mặt lại, hoàn toàn không mở miệng nói gì.”
“Em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, gần đây anh hơi bận, sẽ trở lại thăm em sau.”
Nhâm Dịch Tuấn khách sáo nói, rồi lập tức xoay người đi.
“Dịch Tuấn, Dịch Tuấn!” Lương Tử Ngưng cực lực gọi tên sau lưng hắn, nhưng cô
không thể nào ngăn cản được bước chân của Dịch Tuấn, hắn đi không chút do dự,
hệt như mục đích của mình đã đạt được nên rời đi ngay.
Đôi mắt Lương Tử Ngưng trào ra một nỗi thất vọng, lẩm bẩm nói: “Khó khăn lắm
mới gặp được anh một lần, mới nói hai ba câu, sao anh lại vội vã rời đi như
vậy?”
“Dịch Tuấn, cháu có hỏi được gì không?” Một người đàn ông khoảng trung niên
đứng ở cửa bệnh viện, khi nhìn thấy Nhâm Dịch Tuấn, vội vàng tiến tới hỏi.
“Không có.” Nhâm Dịch Tuấn nói, giọng lạnh nhạt.
Gương mặt của người đàn ông kia lộ ra vẻ lạnh lùng, khuôn trán của ông và Nhâm
Dịch Tuấn có mấy phần giống nhau, “Hay là người đàn bà kia đang cố che giấu điều
gì, có cần để ý cô ta chút hay không. . . .
. .”
“Không cần thiết!”
“Dịch Tuấn! Hiện giờ chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, lúc này
chúng ta không được phép có chút sơ hở, cháu cũng biết lòng dạ Nhâm Mục Diệu
độc ác tới cỡ nào, có thể liên tục chiến thắng những kẻ ma mãnh trên thương
trường, điều đó nói lên năng lực thực sự của bản thân hắn!” Ông ta ở bên tai
hắn càu nhàu không ngớt
Sắc mặt Nhâm Dịch Tuấn ngày càng tối đen, rất dễ nhận thấy hắn chính là không
muốn tiếp tục nghe lời nói của ông ta, “Nhâm Mục Diệu không phải là tướng quân
bất khả chiến bại sao! Tốt thôi, chính tay tôi sẽ hủy diệt nó.”
“Có tự tin là tốt, nhưng thời gian này phải thận trọng!” Một chút ưu tư hiện ra
trên chân mày ông ta, “Vì nghiệm chứng mức độ đáng tin của tài liệu, chúng ta
vẫn còn chưa ra tay, mà tại giá cổ phiếu của tập đoàn Nhâm Thị lại đột nhiên
xuống thấp? Cháu nghĩ xem, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”
“Chú Úc, chuyện này có thể là vì chúng ta đã tung tin giả với mấy cổ đông tập
của đoàn Nhâm Thị trong mấy cuộc hẹn trước. Chú biết đó, làm nghề này, chỉ cần
gió thổi cỏ sẽ lay ngay, và sẽ sinh ra hiệu ứng hồ điệp, nói không chừng ông
trời cũng đang giúp chúng ta!”
Từ khi ba mẹ Nhâm Dịch Tuấn chết, di chúc Nhâm Thư Trạch lập ra chỉ để lại cho
hắn một ít bất động sản, lại đem cả tập đoàn Nhâm Thị giao vào tay Nhâm Mục
Diệu. Hành động này thật sự khiến hắn tức giận cùng phẫn uất, giống như hắn
không phải là con trai ruột của ông ấy. Không
nơi nương tựa, may mắn làm sao Nhâm Dịch Tuấn được Úc Thường Kiện chăm sóc, Úc
Thường Kiện là bạn tốt của mẹ hắn, giao tình khá tốt, cho nên Nhâm Dịch Tuấn
đối đãi với ông như người thân của mình.
“Có thể là do chú quá lo lắng. Nhưng, Dịch Tuấn này, khi làm đại sự cháu nhất
định phải nghĩ sâu tính kỹ, không thể làm qua loa, tùy tiện bất cứ chuyện gì!”
Ông vươn tay vỗ vỗ bả vai Nhâm Dịch Tuấn.
————
“Tiểu Diệu Diệu!” Trên mặt Đinh Hạo Hiên treo nụ cười sáng lạn, hắn không gõ
cửa, trực tiếp bước vào phòng làm việc của Nhâm Mục Diệu.
Vừa bước vào tòa nhà, hắn lập tức cảm thấy buồn cười khi nhìn từng gương mặt
tầng tầng tối đen đầy u ám của mỗi nhân viên. Không phải là chuyện giá cổ phiếu
giảm xuống của tập đoàn Nhâm Thị, thì còn chuyện gì có thể khiến họ có cảm giác
như Tận Thế đến nơi rồi chứ.
“Sao cậu lại tới!” Dáng vẻ Nhâm Mục Diệu vẫn bình thản nhàn hạ, dường như hoàn
toàn không đem chuyện cổ phiếu để ở trong lòng. Mỗi
phút mỗi giây, tuy tiền cứ giảm bớt rồi lại giảm bớt trong túi hắn, nhưng hắn
cũng không thèm để ý.
“Tới chúc mừng! Mới có một ngày, cậu đã có thể bắt giá cổ phiếu của công ty rớt
xuống như vậy, chuyện tốt đã thành công một nửa, có phải nên ăn mừng không!?.”