Ads
“Đàn bà chết tiệt! Đừng
để rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ cho mày vĩnh viễn nằm trên giường!” Vạn
Khải Phong chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đau nhức, trơ mắt nhìn
con cừu nhỏ chạy đi.
-------
Nhâm Mục Diệu phiền lòng, cả đầu đều là khuôn mặt tuyệt vọng, thê lương của
Kiều Tâm Du trước khi xoay người rời đi, khiến cho hắn buồn phiền không thôi,
căn bản không thể an tâm tiếp tục làm việc.
Hắn cau mày, đứng lên hất đám giấy tờ thật dày, quơ lấy chìa khóa xe trên bàn
làm việc, mặc áo khoác màu xám bạc bước ra ngoài.
“Cốc cốc.” Truyền đến tiếng đập cửa ngắn ngủi.
“Vào đi.” Trầm Trạm Vân nghiêm mặt mà bước thẳng vào, chì vẽ trên mặt được tẩy
sạch, mất đi vẻ quyến rũ, sức sống tiều tụy, dường như thoáng cái đã già đi
mười tuổi. Trên mặt trắng bệch phả một tầng hơi thở nặng nề.
“Diệu, em phải đi rồi.”
“Ừ.” Lúc này, Nhâm Mục Diệu không muốn nhìn nhiều, liếc mắt một cái với cô rồi
tiếp tục động tác trong tay, quàng lên cái khăn quàng cổ màu xám đậm.
Trầm Trạm Vân thật không ngờ hắn có thể vô tình như thế, nói trở mặt là trở
mặt, coi cô thành đồ bỏ đi, không có một tia lưu tình lưu luyến.
Trầm Trạm Vân nhận rõ sự thật đầy tàn khốc này, trong lòng nổi lên một mảng
lạnh, không vì bản thân làm những chuyện như vậy mà cảm thấy một tia áy náy.
Nghĩ tới chính mình vừa làm một chuyện rất tốt, ý cười trên khóe miệng lóe lên
chút giảo hoạt. “Diệu, có thể cho em một lần cuối cùng không, chỉ cần
một lần.”
Trầm Trạm Vân đương nhiên sẽ không quên cảm giác cô và hắn lúc ở cùng một chỗ,
không biết là tâm bắt đầu trầm luân trước hay là thân thể.
Cô chủ động vươn tay cầm lấy cánh tay hắn, “Chỉ cần một đêm, thật sự, em ở nhà
chờ anh.”
“Việc này không cần thiết.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, ngữ
điệu lộ ra một chút không kiên nhẫn cùng phiền chán, “Chẳng lẽ lời tôi nói cô
còn chưa hiểu? Hay là cô ghét bỏ vì tôi đưa tiền không đủ?”
“Không, Diệu, em yêu anh, xin anh để em ở lại bên cạnh anh, em không cần danh
phận gì, lần này em sẽ an phận thủ thường.” Trầm Trạm Vân vứt bỏ tất cả tự tôn
của bản thân, than thở khóc lóc, nhỏ giọng mềm mại cầu xin người đàn ông như vị
thần này.
Nước mắt là vũ khí cuối cùng, cô vọng tưởng hắn giữ cô lại, dùng sự thảm thương
của mình kích thích lòng trắc ẩn của hắn.
Kết quả cô sai rồi.
Cô vẫn là không nhìn rõ tuyệt tình của người đàn ông trước mắt này.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu sắc bén như chim ưng hướng về phía cô, thoáng qua một tia
lạnh, “Nhìn cô chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Hắn bỏ lại một câu, “Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt tôi.” Mở
cửa bước nhanh, động tác làm liền một mạch.
“Diệu, anh vẫn sẽ trở về bên cạnh em thôi.” Trầm Trạm Vân lau nước mắt trên
mặt, khóe miệng giơ lên mỉm cười tà nịnh.
---------
Nhâm Mục Diệu tâm phiền ý loạn lái ô tô thẳng tới câu lạc bộ Hoàng Đình. Còn
chưa tới thời gian kinh doanh. Bởi vì Nhâm Mục
Diệu là một trong những cổ đông của quán bar, làm cho quán bar kinh doanh tốt
lên.
Trong quán bar không có ai, mình hắn tránh ở một góc buồn bực uống rượu. Một ly
lại một ly Whisky nồng đậm, hắn uống như nước trà, rõ ràng cồn có thể làm tê
liệt thần kinh, vì sao hắn càng uống càng tỉnh. Khiến
hắn nhớ rõ từng câu nói tàn khốc chính mình nói ra với cô.