Ads
Rượu mạnh cay nồng cũng
không thể làm phai nhạt khuôn mặt thanh lệ kia đang quanh quẩn trong đầu hắn,
trong đôi mắt sâu đen của Nhâm Mục Diệu yên tĩnh, tối đen một mảnh. Hắn thật
giống như Satan từ địa ngục đến, một làn hơi thở tà ác dữ dội từ thân thể ập
tới.
Vì chuyện lần trước của Vạn Thiến Thiến, những cô gái đẹp mị hoặc nhảy nhót
dưới ánh đèn mờ mờ không dám trắng trợn tiếp cận hắn nữa, nhưng đối với người
đàn ông cả người tản ra nam tính mị lực này, các cô gái há lại cam lòng cứ như
vậy buông tha. Cho nên tầm mắt của mọi người lập tức nhìn vào chỗ của
hắn, mua thoát y, xoay người, cong chân, vặn vẹo... Lộ rõ xinh đẹp, mị hoặc.
Nhâm Mục Diệu phiền hà nhắm mắt lại. Hứng thú đối với những đám son phấn tầm
thường này đã giảm đi. Xoay người rời đi nơi tràn ngập son phấn này.
Đêm cuối mùa thu, trời tối rất nhanh. Trên bầu trời như bị mực vẩy lên, màu đen
đậm đặc, đè ép đáy lòng người.
Trong lòng Nhâm Mục Diệu không muốn trở lại biệt thự Tây Giao, nhưng chạy như
bay một vòng, lại trong lúc vô tình lái xe về tới nơi này.
Ngọn đèn ấm áp từng chút từng chút ngấm vào, sự nguội lạnh bị xua tan, trong
nháy mắt nhìn thấy ánh sáng kia, thân mình Nhâm Mục Diệu run lên, ánh sáng kia
chiếu thẳng vào chỗ sâu trong trái tim tối tăm của hắn.
Một bước đi vào trong phòng, mùi thức ăn bay khắp phòng lập tức gợi lên sự thèm
ăn của Nhâm Mục Diệu.
Trên bàn cơm dài theo kiểu Châu Âu bày thức ăn đủ màu sắc. Cà hấp tôm he, từng
con tôm được bóc vỏ ngập chìm trong nước cà. Món
rau xào đơn giản, được cô xào mà vẫn giữ được màu xanh tươi, giống như bên trên
được quét một lớp màu tươi đẹp. Thịt
viên tứ hỉ từng viên xinh xắn động lòng người. Còn có một nồi canh cá nấu, miếng cá mềm, xương cá đều
được lọc sạch.
Ánh đèn thủy tinh sáng rực chiếu xuống, đồ ăn hiện lên màu sắc mê người.
Tâm tư Nhâm Mục Diệu dường như hơi xúc động, nhìn chung quanh tìm kiếm, “Kiều
Tâm Du, cô ở đâu?”
Vẫn là khoảng không, không có gì đáp lại.
Nhịp đập tim hắn thoáng chốc lỡ nhịp, cảm giác thế giới như thiếu sinh khí. Hồn
bay phách lạc vội vàng chạy đến phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng sách...
“Kiều Tâm Du, cô đang ở đâu? Cô mau ra đây cho tôi...”
Đẩy cửa phòng ngủ, thoáng nhìn trên giường hơi hơi nhô lên phập phồng, mới thở
mạnh ra một hơi. Nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, rón rén đi tới bên cô.
Cô thật sự rất gầy, vùi ở bên trong chăn, cũng cảm giác như trên giường không
có ai. Vì sao hắn chưa từng phát hiện, trong lòng Nhâm Mục Diệu toát ra một sự
tự trách chua xót.
Quay về phía bóng lưng của cô, Nhâm Mục Diệu chậm rãi nói, “Hôm nay... mệt
sao?”
Trước kia mỗi lần tìm cô, cô đều nằm ở phòng sách, thật không ngờ hôm nay đi
nằm sớm như vậy.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.
Kiều Tâm Du áp chặt lấy hai má nóng rát, không thể để cho hắn phát hiện sự tình
hôm nay. Nếu để cho hắn biết, chỉ có đổi lấy châm chọc cùng với khiêu khích của
hắn thôi, lại càng chế nhạo cô là hạng gái lẳng lơ, hèn hạ phóng đãng đi ra
ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhâm Mục Diệu đứng tại chỗ thật lâu, trong con ngươi sâu và đen rực lên như ánh
sao, môi mỏng khẽ mở, “Thực xin lỗi...” Tiếng nói nhàn nhạt, chân thật, hơi
lạnh trong không khí dần thay đổi.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Kiều Tâm Du nghe được tiếng đóng cửa rất nhẹ, hai mắt bỗng chốc mở ra, trong
suốt thấy đáy, giống như hồ nước nổi lên mạnh mẽ, nước mắt chảy xuống --- trên
gối đầu lan thành từng đóa rực rỡ.