Ads
“Cô đừng làm vậy, bỏ dao
xuống trước đi?” Kiều Tâm Du muốn cảm xúc của cô ta ổn định một chút, chầm chậm
tiến về phía cô ta ——
Khả Linh thấy Kiều Tâm Du đi về phía mình, cô có chút hoảng hốt lui về phía
sau, con dao gọt trái cây chuyển hướng về phía Kiều Tâm Du, “Cô đừng bước tới
đây. . . . . . Tôi
chỉ yêu cầu cô trả Diệu cho tôi thôi. .
. . . .”
“Tôi đâu muốn làm hại cô, chính cô muốn tổn thương chính mình đó chứ.” Kiều Tâm
Du thở dài một hơi thật sâu, quay về ngồi lại trên hàng ghế mây, cầm tách trà
hoa lên uống một hớp, phản bác: “Cô luôn miệng nói mình thích Mục Diệu, yêu Mục
Diệu. Vậy cầm dao găm huơ qua huơ lại, chính là phương thức
biểu đạt tình yêu của cô sao? Chẳng khác gì hành động của mấy tên côn đồ không
học vấn không nghề nghiệp? Thật buồn cười!”
“Cô . . . . .” Đối mặt với lời vũ nhục của Kiều Tâm Du, cô ta có chút xúc động,
bàn tay cầm con dao gọt trái cây sắc bén khẽ run, dường như có chút hoảng loạn
cùng vẻ nhếch nhác, “Vậy cô nói đi, tôi phải làm gì?”
Đôi mắt trong mát xoay chuyển, gom lại những tia sáng, “Chúng ta đánh cược với
nhau được chứ?”
“Đánh cược?” Khả Linh dường như có chút hứng thú với điều này.
“Cô bỏ con dao gọt trái cây xuống đi. Đừng biến mình thành nhân viên tiếp thị
cho nó, như thế sẽ làm mất hình tượng của cô, không phải sao?” Từ khi Kiều Tâm
Du nói chuyện với cô ta, cô đã biết, người này coi trọng mặt mũi của mình hơn
tất cả mọi thứ. Có lẽ do hoàn cảnh lớn lên đã mang tới áp lực cho cô ta, khiến
cô ta thời thời khắc khắc đều muốn mang lên mình cái dáng vẻ quang vinh chói
lọi.
Kiều Tâm Du hiểu, cô ta không hề yêu Nhâm Mục Diệu, mà bởi vì cô ta phải có
được một người chồng như Nhâm Mục Diệu, trở thành vợ của Tổng giám đốc, sẽ
khiến cô ta nở mày nở mặt.
Khả Linh để xuống con dao gọt trái cây, liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Đánh cược? Tiền
cược là gì?”
Thứ cô quan tâm không phải là hình thức đánh cược, mà là tiền đánh cược.
“Cô muốn cược gì? Cô nói thử xem?” Kiều Tâm Du hỏi ngược lại cô ta một câu,
“Chúng ta đơn thuần là hai kẻ xa lạ, hôm nay là vì ai mới gặp nhau?”
“Ý của cô, tiền cược chính là Diệu.” Nói tới chỗ này, hai mắt Khả Linh lóe ra
tia sáng ngời, “Vậy cô định cược như thế nào?” Cô ta không đợi kịp, hỏi.
“Chúng ta hãy để trời cao toàn quyền quyết định được chứ?” Đôi mắt gợn nước của
Kiều Tâm Du hệt như sóng nước hồ thu, nói ra một hơi: “Nếu đợt giải phẫu của
tôi thành công, vậy cô nhất định phải bỏ cuộc không chút oán hận. Còn nếu. . . . . . giải
phẫu thất bại, vậy tôi cũng sẽ chết, vĩnh viễn sẽ không trở thành chướng ngại
giữa hai người. Cô thấy thế nào?”
Đôi mắt phượng của Khả Linh lóe ra tia giảo hoạt mưu mô, suy nghĩ tới lui, tính
toán xem phương án này có lợi cho bản thân mình không.
“Thật ra thì cô không cần ầm ĩ náo loạn đến vậy, dù sao cũng không thể thay đổi
cục diện. Cá tính của Mục Diệu chắc cô cũng hiểu, chỉ cần anh ấy
đưa ra quyết định, thì dù là ai cũng không xoay chuyển được. Cho nên, cô bây giờ, thực tế là không có quyền lựa
chọn.” Giọng Kiều Tâm Du cực kì bình tĩnh.
Khả Linh tức giận trừng mắt nhìn cô, “Được! Tôi đáp ứng cô, kể từ bây giờ, mỗi
ngày tôi đều cầu nguyện cho cô chết trên bàn phẫu thuật.”
Gương mặt Kiều Tâm Du hiện lên nụ cười nhạt, “Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng
nguyện vọng của cô!”
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, đùng đùng, một trận sấm sét vang dội.Mùi
thơm nhè nhẹ sâu lắng dần dần bị mùi thuốc súng hòa tan.
“Cô chủ, trời lạnh như vậy, mặc nhiều thêm chút đi.” Trong tay chị Vương cầm
một chiếc áo khoác, khoác lên đầu vai Kiều Tâm Du .
Kiều Tâm Du trở lại, Nhâm Mục Diệu lập tức dặn dò tất cả mọi người phải cẩn
thận chăm sóc cô, cho nên tất cả người giúp việc đều không dám rề rà.
“Lần sau tôi lại đến ‘viếng thăm’ cô.” Qua giây lát, lệ trong mắt Khả Linh đã
rút đi, biểu thiện thong thả bình tĩnh lập tức trở lại, tự nhiên thanh thản.
“Được! Tôi rất mong đợi được gặp lại cô.” Kiều Tâm Du thân mật đáp lại.
————
Ban đêm, lửa đỏ trời chiều đem những vầng mây nơi trời Tây nhuộm thành một màu
đỏ như máu, đậm nhạt lơ lửng, sắc điệu bất đồng, gắn kết với nhau tạo thành một
bức tranh thuỷ mặc mang màu sắc hoa mĩ.
“Vào đi!” Giọng Nhâm Mục Diệu nghiêm nghị mang theo mùi khói thuốc súng cay
nồng.
Hai tiểu ác ma, đầu vai mỗi nhóc mang theo một chiếc cặp sách đáng yêu, bả vai
rũ xuống, cúi đầu, ấm ức đi vào phòng khách.
Trong phòng bếp, Kiều Tâm Du đang bận rộn, nghe được tiếng vang, cô lập tức ra
ngoài, liếc mắt nhìn Nhâm Mục Diệu, “Sao anh về sớm thế?”
“Em hỏi hai con xem!” Đôi mắt sắc bén của Nhâm Mục Diệu quét về phía hai đứa
nhóc đang ủ rũ cúi đầu.
“Khả Khả Nhạc Nhạc! Hôm nay các con lại xông pha phá họai cái gì đây.” Giọng
Kiều Tâm Du chắc nịch, “Hôm nay mới là ngày đầu đi học thôi đó, nói đi! Gây họa
gì rồi!”
Hai tiểu ác ma, cúi thấp đầu không kêu một tiếng.
“Nói!” Kiều Tâm Du đề cao giọng, quát lớn.
Khả Khả xoắn miệng, chậm rãi mở ra đôi môi, nói: “Con cắt bỏ đuôi sam của một
cô bé.” Khả Khả thành thật khai báo trước.
“Đuôi sam của các cô bé rất đẹp, tại sao con lại muốn cắt bỏ?”
“Ai bảo đuôi sam của bạn ấy dài như vậy, lúc đi bộ, thoáng một cái, đã quất vào
mặt con.”
“Con còn có lý do cơ đấy!” Kiều Tâm Du quay đầu, nhìn Nhạc Nhạc đang cúi đầu
cười trộm ở một bên, “Nói một chút cho mẹ nghe xem, con lại làm chuyện tốt gì?”
Nhạc Nhạc nâng khuôn mặt trắng nõn lên, đôi con ngươi sáng ngời lóe ra ánh nhìn
ngây thơ, “Lần này con thật sự làm chuyện tốt. Con biến nước sông trong trường
học thành màu xanh dương rồi.”
“Tại sao?”
“Hôm nay cô giáo dạy chúng con ‘bầu trời màu xanh dương bao la, nước sông cũng
màu xanh lam’. Nhưng dòng sông nhỏ bên trường học lại có màu xanh lục đậm, hoàn
toàn không giống màu của cô nói, vì giúp cô thể hiện uy tín, con đã đổ lọ mực
nước màu xanh lam vào dòng sông.” Nhạc Nhạc càng nói càng hưng phấn, “Mẹ, mẹ có
biết không, mắt của mấy con cá trong con sông đó cũng biến thành màu lam luôn!”
Khả Khả lạnh lùng lườm cô bé một cái, “Mấy con cá đó là do em dùng một chai
thuốc trừ sâu DDVP độc chết, phèo một cái, mắt chúng nó lập tức bị em nhuộm
thành màu lam.”
“Anh nói em, vậy còn anh? Anh cắt bỏ bím đuôi sam của một cô bạn nhỏ không thù
không oán, nhưng kỹ thuật của anh quá kém cỏi, một nhát kéo đi xuống, mái tóc
của bạn đó giờ chỉ có thể tạo hình thành đầu trọc thôi.”