Ads
Kiều Tâm Du vì không muốn
lộ ra sơ hở, cô lựa chọn cách trốn tránh vấn đề, “Cả người anh đầy mùi rượu,
hôi chết, còn không mau đi tắm đi!”
Nhâm Mục Diệu nhặt cặp kiếng rơi bên cạnh chân cô, giúp cô đeo lên, “Tâm Du,
mắt em bị sao thế? Từ khi nào thì độ cận lại lên nhanh vậy?”
Đeo kính lên, mọi thứ trở nên rõ ràng, cô quay đầu nhìn về phía Nhâm Mục Diệu,
tỉ mỉ nhìn chằm chằm gương mặt hắn, chậm rãi vươn tay muốn chạm vào, “Em rất
muốn mình vĩnh viễn có thể nhìn anh như thế này. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu bắt được tay cô, lôi kéo, áp cô vào lồng ngực, “Em sẽ không sao
đâu, dù tương lai phải đối mặt với chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, vĩnh
viễn đều ở bên em.”
“Em sợ lắm, thực sự rất sợ. . . . . .” Giọng
Kiều Tâm Du nghẹn ngào, giữa những đoạn ngắt âm lộ ra ưu thương vô hạn.
Bóng tối vô tận, mênh mông mịt mù, cô còn có thể kiên trì sao?
Nhâm Mục Diệu đột nhiên cảm thấy mình thật sự chưa hiểu rõ cô.
Mỗi ngày, vì sinh hoạt giống như một người bình thường, rất hay giả vờ mình là
một người rất kiên cường, giống như một bước tường được kiến tạo vô cùng cứng
chắc, để những người quan tâm cô không vì cô mà lo lắng, thật ra thì bức tường
kia chỉ đang giúp cô che giấu vẻ mềm yếu của chính mình.
Nhâm Mục Diệu vỗ nhẹ phía sau lưng cô, “Không cần phải sợ, còn có anh ở bên
cạnh em. Lần trước em đã tự mình quyết định một lần, lần này, đến lượt anh có
được không, đồng ý giải phẫu nhé.”
“Được!” Kiều Tâm Du gật đầu, thực tế tàn khốc khiến cô không thể không lựa chọn
đấu tranh để có được ánh sáng, đấu tranh với đợt giải phẫu một lần.
Trong thế giới bóng tối, không còn thấy được hắn, cuộc sống như thế đối với
Kiều Tâm Du mà nói, còn hơn cả sống không bằng chết.
“Tâm Du, em đồng ý? Em thật sự đồng ý ư?” Nhâm Mục Diệu quả thật không thể tin
vào tai của chính mình, hắn nghĩ mình sẽ còn phải tốn thật nhiều công sức và
tài năng thuyết phục để Kiều Tâm Du đồng ý giải phẫu, nhưng hắn không ngờ cô sẽ
dễ dàng đáp ứng đến vậy.
“Ừ! Em muốn đánh cược một lần.” Kiều Tâm Du dùng thái độ kiên định nói.
————
Sáng sớm, một khung cảnh bận rộn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Khả Khả Nhạc Nhạc chuyển trường, Kiều Tâm Du giúp hai
đứa nhóc chuẩn bị tốt tất cả, lúc cô còn đang dặn đi dặn lại, hai đứa nhóc đã
không đợi được đi học rồi.
Sau khi Nhâm Mục Diệu đưa các con đi, một vị khách không mời mà đến lại chợt
tới.
Kiều Tâm Du thân mật mỉm cười với cô ta, “Chào cô, bây giờ Mục Diệu không có ở
nhà, anh ấy đã đi làm rồi, hay là cô. . . .
. .”
Lời nói khách sáo, giọng điệu bình tĩnh, Kiều Tâm Du biểu hiện được vẻ thanh
thản tự nhiên.
Tầm mắt Khả Linh len lén quan sát Kiều Tâm Du một lần, “Hôm nay, tôi không tới
tìm Diệu, tôi tới là vì muốn tìm cô.”
“Tìm tôi?” Kiều Tâm Du kinh ngạc, giọng nói có nhiều hơn vài phần khiếp đảm.
“Cô là vợ đầu của Nhâm Mục Diệu, còn tôi là người dự bị cho chức vị vợ thứ hai.
Quan hệ như vậy, chúng ta chắc cũng có vài phần hiểu nhau rồi.” Cách Khả Linh
nói năng lộ ra vài phần ôn tồn của tiểu thư khuê các, cô dùng hết sức đè nén
xuống những đợt sóng trong lòng, nhưng vẫn khiến chút bọt biển trào ra ngoài.
Trong vườn hoa ở sân sau, hoa bách hợp đang nở rộ tạo thành một bức tranh thật
đẹp, cơn mưa nhỏ làm chúng ẩm ướt, trong không khí lơ lửng mùi thơm thoang
thoảng.
Hai tách trà lài nóng đang bốc khói được đặt trên bàn trà, cánh hoa màu hồng đỏ
tươi lúc chìm lúc nổi trong dòng nước ấm.
“Tôi rất hâm mộ cô.” Khả Linh mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí yên lặng
lúng túng.
“Hả?” Kiều Tâm Du có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cô ta, “Cô có ý gì?”
“Tôi rất hâm mộ cô vì đã quen biết Diệu sớm hơn tôi, tôi rất hâm mộ cô đã nhanh
hơn tôi một bước chiếm lấy tim của anh ấy. . . .
. . Cho dù cô không xuất hiện, trong
lòng anh ấy vẫn có hình bóng của cô, không cho người khác bước vào dù chỉ một
bước. Tôi ngây ngốc cam lòng chờ đợi, chờ mong có một ngày anh ấy giao trái tim
cho tôi, một trái tim đã vứt bỏ hình bóng của người kia, tôi vẫn tin tưởng, chỉ
cần tôi kiên trì, cuối cùng, cũng sẽ có một ngày anh ấy quay đầu lại nhìn tôi.
Nhưng, sự xuất hiện của cô đã phá hư tất cả! Cô đã lựa chọn rời khỏi anh ấy,
tại sao không rời đi hoàn toàn, bây giờ cô trở lại là có ý gì? Cô có biết
không, việc tôi chờ đợi mấy năm giờ đây đã thành trò cười, một trò cười lớn
nhất trong mắt người khác!” Giọng nói Khả Linh càng ngày càng kịch liệt, tâm
tình của cô càng ngày càng kích động, từ bỏ vẻ bình tĩnh thong dong trong quá
khứ.
“Thật xin lỗi, tôi không biết quyết định mình lựa chọn lúc ban đầu kia sẽ tổn
thương đến người khác.”
“Thật xin lỗi? Cô đơn giản nghĩ rằng chỉ cần nói ra ba chữ ngắn gọn này là có
thể đền bù tất cả sao?” Trong mắt Khả Linh nhanh chóng phát ra đêm tối, “Tôi
yêu Diệu, từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã yêu anh ấy, tôi van xin cô, trả Diệu
lại cho tôi có được không? Cô có thể giả chết lần nữa, sau đó rời Diệu đi thật
xa. . . . . .”
“Tôi đã quyết định sai một lần rồi, lần này tôi không muốn lại tiếp túc sai lầm
nữa, tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu.” Giọng Kiều Tâm Du kiên quyết, không có
chút đắn đo.
Khả Linh khinh thường liếc cô một cái, “Cô định làm gì? Đã bước một chân vào
quan tài rồi, bất cứ lúc nào có thể rời đi nhân thế, tại sao vào lúc này cô còn
phải nhất quyết độc chiếm lấy Diệu. Chẳng
lẽ cô bắt anh ấy chịu đựng nỗi đau mất cô một lần chưa đủ, còn muốn hành hạ anh
ấy thêm lần sao?”
Kiều Tâm Du cúi đầu, cô trầm mặc, bởi vì lời nói của Khả Linh đã đâm tới chỗ yếu
đuối nhất trong đáy lòng cô.
Trầm mặc hồi lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, “Ý của tôi là bây giờ, nếu tôi
buông tay Mục Diệu ra lúc này, đối với anh ấy mà nói đó mới thật sự là hành hạ. Dù thời gian hai chúng tôi còn ở bên nhau chỉ còn lại
một ngày, một phút, hay một giây, hai chúng tôi đều sẽ quý trọng nó thật nhiều.
. . . . .” Cô hít vào một hơi, khó
khăn nói: “Nếu tôi nhất định phải rời đi, tôi hi vọng được chết trong lòng anh
ấy, để có thể đặt một dấu chấm tròn thật hoàn mỹ lên kiếp sống này.”
Kiều Tâm Du cố chấp chọc giận Khả Linh, vậy thì cô cũng không để ý đến hình
tượng thục nữ mình tạo nên trong ngày thường được nữa, từ trong túi lấy ra một
con dao gọt trái cây, lưỡi dao sắc bén, lóe ra tia sáng lạnh, cô đặt con dao
ngay trên cổ tay mình, “Hiện giờ tất cả mọi người đều đã biết tôi là vợ chưa
cưới của Diệu, vô duyên vô cớ cứ như vậy mà bị thoái hôn, cô nghĩ tôi còn mặt
mũi mà sống tiếp sao. . . . .” Tâm tình của cô càng ngày càng kích động,
“Nếu cô không đáp ứng trả Diệu cho tôi, tôi sẽ tự sát!”