Ads
“Đi dự tang lễ Lương Tử
Ngưng là một chuyện xấu sao? Chẳng lẽ nó sẽ khiến anh mất một miếng thịt?”
“Sẽ khiến anh khó chịu!” Nhâm Mục Diệu buồn bực nói.
...
Cả đêm hai người cứ dây dưa bàn luận vấn đề này, ngủ lúc nào cũng không biết. Tỉnh dậy, đã là buổi trưa, đồng nghĩa với việc tang lễ
đã kết thúc, Nhâm Mục Diệu tránh được kiếp nạn.
“Nói mau! Anh cố ý đúng không?” Kiều Tâm Du chất vấn.
“Cố ý cái gì?” Nhâm Mục Diệu vốn biết rõ còn hỏi, múc một muỗng cháo gà đưa đến
miệng Kiều Tâm Du.
Cô uống xong cháo, tiếp tục truy hỏi, “Cố ý cãi vã với em, sau đó ngủ thật trễ,
làm bộ như mình không thể dậy nổi để dự tang lễ Lương Tử Ngưng.” Kiều Tâm Du
càng nghĩ càng cảm thấy việc này chính xác là vậy, không ngờ con người này lại
già* mưu tính kế đến thế.
(*):
chữ già ở đây đồng nghĩ với việc có nhiều kinh nghiệm tức “lão làng”
“Vừa đúng dịp thôi!” Mặt Nhâm Mục Diệu thoáng hiện lên
nụ cười ý vị sâu xa, “Tâm Du, lúc kết hôn em có muốn đội mũ không?” Hắn thuận
lợi nói sang chuyện khác.
“Đội mũ? Tại sao?” Kiều Tâm Du vẻ mặt nghi ngờ.
Nhâm Mục Diệu chậm rãi nói: “Cô dâu trọc đầu như em sẽ trở thành sự tích xưa
nay chưa từng có đó.”
“Trọc đầu?” Kiều Tâm Du ghen ghét, lẩm bẩm nói, lập tức hiểu thâm ý trong đó,
“Anh lại còn nói em hói đầu hả, em không gả cho anh nữa, kiên quyết không gả.”
Nhâm Mục Diệu thấy cô trẻ con như vậy, lắc đầu một cái, thở dài, “Ngoại trừ
anh, em còn có thể gả cho ai?”
“Anh. . . . . .” Mặc dù hai người đang cãi vã, nhưng Nhâm
Mục Diệu vẫn cần mẫn đảm nhận chức trách đút cháo gà cho Kiều Tâm Du, từng
muỗng cháo đặc lần lượt được đưa đến miệng Kiều Tâm Du, nhưng cô chỉ cố nói
chuyện chứ không uống vào, mùi dầu mỡ cháo gà nồng nặc xông vào lỗ mũi cô, một
cảm giác buồn nôn thẳng hướng ào tới ——
Kiều Tâm Du đẩy tay Nhâm Mục Diệu ra, bàn tay cô che miệng lại, trèo xuống
giường chạy vào phòng vệ sinh. Cô sợ Nhâm Mục Diệu phát hiện điểm đáng nghi nào
đó, nên lập tức khóa cửa lại, vặn vòi hoa sen tới mức tối đa.
“Ọe, ọe ——”
“Ào —— ào ——”
Dường như hai âm thanh gặp được nhau, chúng hài hòa dung hợp lại một chỗ.
“Tâm Du, em không sao chứ?” Nhâm Mục Diệu đứng bên ngoài, lo lắng gõ cửa, thuần
túy coi nó như đối tượng phát tiết buồn bực.
“Không sao! Chỉ là phản ứng khi mang thai thôi. . . . . . ụa. .
. . . .” Giữa những đoạn ngắt quãng lúc Kiều Tâm Du nói chuyện, dạ dày vẫn
không ngừng lật khuấy, dường như đã tống hết mọi thứ trong đó, nên cô giờ chỉ
nôn ra nước chua.
Nhâm Mục Diệu thật muốn đánh sập cánh cửa này, “Tâm Du, em mở cửa ra có được
không?”
“Không! Bây giờ, em thật sự rất nhếch nhác. . . .
. .” Kiều Tâm Du muốn đem kí ức tốt đẹp nhất để lại cho hắn, chứ không phải là
cảnh tượng cô nhếch nhác nôn ói dơ bẩn, “Không sao đâu, xong ngay đây. . . . . .”
Kiều Tâm Du cảm giác cổ họng không chỉ có vị chua gay gắt, hiện giờ nó còn có
mùi tanh đắng, trong dịch vị dạ dày cô nôn ra có xen lẫn những tia máu. Tim cô
khẽ run lên, cảm giác lo lắng không khỏi đánh vào trong suy nghĩ.
“Ai để ý em có nhếch nhác hay không hả, Tâm Du! Mau mở cửa cho anh!” Vào khoảng
thời gian này, Nhâm Mục Diệu cảm thấy hắn nên ở bên cạnh cô, chăm sóc cô nhiều
hơn.
“Được rồi, được rồi, em lập tức ra ngay.” Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, vỗ vỗ
nước lạnh như băng vào mặt mình, sửa sang lại thật ổn, mới mở cửa, “Em nôn xong
rồi.”
Nhâm Mục Diệu cau mày, mặt âm u mang theo vẻ tức giận, “Tại sao muốn né tránh
anh?”
Kiều Tâm Du nở ra một nụ cười dí dỏm, “Bởi vì em muốn đắp nặn nên hình tượng
người vợ yêu quý hiền thục dịu dàng hoàn mỹ trong lòng anh.”
Cô sờ sờ bụng, “Thật đáng tiếc! Nôn hết trơn rồi, bây giờ em rất đói bụng!”
Cô cố ý giả bộ ra vẻ đáng thương, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn Nhâm Mục
Diệu, hắn lập tức dâng khí giới đầu hàng.
————
Nhâm Mục Diệu lo lắng vết thương Kiều Tâm Du liệu có thể gây ra biến chứng gì
không, nên cố ý để cho cô nằm viện quan sát thêm mấy ngày, cho đến đêm trước
hôn lễ mới trở về nhà họ Nhâm.
Kiều Tâm Du xúc động, cả đêm thức trắng, đôi mắt sáng trong mở ra, nhìn đèn đêm
toát ra ánh sáng yếu ớt, giờ phút này gian phòng bị một màn đêm mông lung bao
phủ.
Nằm trong khuỷu tay Nhâm Mục Diệu, Kiều Tâm Du cảm thấy trái tim luôn trôi lơ
lửng giữa không trung của cô có được một chỗ dựa. Cô giống như con diều, mà hắn
chính là sợi dây, hiện giờ diều không thể không thoát khỏi sợi dây trói buộc,
nhưng vì gió quá lớn, dây vì nắm giữ con diều không thể không căng mình, đè nén
cực hạn của bản thân. Diều e sợ sợi dây quá mệt mỏi, nên lựa chọn thả mình. . . . . .
Một tuần thật ngắn, bọn họ cả ngày nhàm chán ở bên nhau, như một đôi vợ chồng
già đã về hưu. Mặc dù thường cãi vã đấu võ mồm, nhưng hơi thở ngọt ngào đã bao
vây chặt họ.
“Sao còn chưa ngủ?” Sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng, trầm lắng.
“Anh tỉnh rồi à, em đánh thức anh sao?” Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, một đôi mắt
đen trong trẻo nhảy vào thế giới của hắn.
“Không có!” Nhâm Mục Diệu thoáng động người một chút, dịch chuyển vị trí, khiến
hai người càng thêm gần sát vào nhau, “Sao còn chưa ngủ hả, đang suy nghĩ gì
à?” Nhâm Mục Diệu dần dần phát hiện Kiều Tâm Du gần đây càng ngày càng thích
ngẩn người mất hồn.
“Em đang suy nghĩ sáng sớm ngày mai nên ăn gì?” Kiều Tâm Du tùy tiện tìm một
cái cớ.
Nhâm Mục Diệu nắm mũi của cô, “Cả ngày nghĩ tới ăn, cẩn thận biến thành heo
đấy!”
“Vậy em là heo vợ, anh là heo chồng, đứa nhỏ chính là heo con.” Nói tới chuyện
này, Kiều Tâm Du đột nhiên nhớ ra một việc, “Mục Diệu! Anh cảm thấy nên đặt tên
gì cho đứa nhỏ?”
Bàn tay ấm áp nãy giờ vẫn nắm eo Kiều Tâm Du dần dần trượt xuống, đặt lên chiếc
bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, “Có lẽ, đợi thêm chút nữa, chúng ta vẫn chưa
biết giới tính của con, bây giờ vẫn còn sớm, sau này mình từ từ nghĩ tiếp.”
Không còn sớm nữa, cô sợ, thật sợ không còn kịp nữa, thật sợ chưa làm xong mọi
việc chuẩn bị, đã phải nói lời chia lìa. Kiều Tâm Du uất ức nói: “Ai! Xem ra
anh không thích đứa nhỏ chút nào, cho nên không quan tâm gì đến việc đặt tên
cho đứa nhỏ đúng không?.”
“Vậy anh đặt một nick name trước cho con được chứ?.” Nhâm Mục Diệu cảm giác
mình càng lúc càng giống nô lệ của vợ, dần dần để cô muốn gì được đó.
“Tốt nhất nên lấy một cái tên trung tính một chút, nam nữ đều có thể dùng.”
Kiều Tâm Du nhắc nhở.
“Em nghĩ cái tên ‘Khả Nhạc*’ có được không?”
(*): Khả Nhạc còn có nghĩa là “Cô la”, trong tiếng Trung “Cô ca cô la” có nghĩa
là “Giai Điệu Hạnh Phúc”, Khả Nhạc có nghĩa là “hạnh phúc”.
“Hả?” Kiều Tâm Du chau
mày, “Anh trêu chọc em đúng không, cola, sao anh không đặt Sprite, Fanta,
Orange luôn đi!”
Nhâm Mục Diệu vuốt ve bụng của cô, dường như làm vậy sẽ có thể cảm nhận được sự
tồn tại của đứa bé, “Khả Nhạc —— vĩnh viễn có thể vui vẻ hạnh phúc.”