Ads
Một viễn cảnh tương lai
thật đẹp đẽ làm sao.
Kiều Tâm Du đưa ra bàn tay mềm mại mảnh khảnh, đặt trên mu bàn tay Nhâm Mục
Diệu, cô sẽ bảo vệ đứa nhỏ thật tốt, cho nhóc con của cô và anh vĩnh viễn hạnh
phúc vui vẻ!
————
Một buổi sáng tinh mơ, rời giường, Kiều Tâm Du đã phải bắt đầu trang điểm, mặc
quần áo.
Bị một đoàn thợ trang điểm bao vây thật chặt, Kiều Tâm Du cảm giác không khí
nơi này cũng trở nên mỏng manh. Đây là lần thứ hai cô mặc áo cưới rồi, nhưng cô
vẫn lo lắng như lần đầu tiên vậy.
Vì vết xe đổ lần trước, lần này Nhâm Mục Diệu làm đủ mọi loại chuẩn bị cho hôn
lễ, sau lưng toán thợ trang điểm luôn có một người đàn ông áo đen đi theo. Thời thời khắc khắc giám sát hành vi của bọn họ, toán
thợ trang điểm được những anh chàng kia ‘chăm sóc’, kiểm tra xem họ có lười
biếng hay không, khiến họ cảm thấy thật lo lắng, từng giây từng phút đề cao
cảnh giác.
“Tâm Du, em thật xinh đẹp!” Phương Đình mặc bộ vest tây màu xám đi tới.
Nhâm Mục Diệu vốn muốn khiến cho bọn tình địch hết hi vọng, cũng như nghĩ cho
vết thương của Kiều Tâm Du, cho nên hào phóng đại độ lượng mời Phương Đình tham
gia hôn lễ này.
“Trang điểm còn chưa xong, anh đã khen em vậy, khiến em cảm thấy rất không thật
lòng.” Kiều Tâm Du thở ra một hơi thật to, “Em cảm thấy mình giờ đây thật giống
như một con búp bê, bị một đám người bôi bôi trét trét.”
Phương Đình nhìn dáng vẻ dí dỏm của cô, cười tươi như hoa, “Tâm Du, em là cô
dâu đẹp nhất anh từng thấy đó.”
“Anh Phương Đình, anh học món ‘lời ngon tiếng ngọt’ từ này khi nào vậy, có phải
vì muốn lừa gạt chị dâu tương lai không?” Kiều Tâm Du vừa nói xong, đôi mắt của
những người làm và thợ trang điểm hệt như muốn biến thành hình trái tim, dùng
ánh mắt như sóng nước xao động nhìn Phương Đình.
“Bây giờ em còn biết cách chế nhạo anh, không tệ! Có phải là bị tên Nhâm Mục
Diệu kia dạy bậy không!”
“Ha ha. . . . . . Đúng vậy, cho nên anh phải thay em dạy bảo lại anh
ấy.”
“Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế.” Nhâm Mục Diệu mặt tối đen, đi
vào.
Lập tức, đám thợ trang điểm vây quanh Kiều Tâm Du nhường đường sang một bên,
hắn ngồi bên cạnh Kiều Tâm Du, nâng lên gương mặt xinh đẹp trang nhã của cô,
vào lúc Kiều Tâm Du còn đang kinh ngạc hết sức đặt lên một nụ hôn.
Thật là một đứa trẻ chưa trưởng thành, không phải chỉ cùng Phương Đình nói hai
ba câu sao, hắn ăn dấm cái gì chứ.
“Kem nền ngon không?” Kiều Tâm Du chống cằm, cười ranh mãnh nhìn hắn.
Nhâm Mục Diệu mặt không đổi sắc, mày kiếm nhảy lên, “Mùi vị cũng không tệ lắm,
em có muốn nếm thử chút không?”
“Tốt thôi!” Kiều Tâm Du cầm lọ kem nền bên cạnh, xoay người muốn vẽ loạn lên
mặt Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu phản ứng nhanh chóng, nhanh nhẹn quay người lại, tránh được, “Em
muốn làm gì?”
“Muốn nếm thử vị kem nền, nên anh phải biến thành con ma mặt trắng trước đã. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu tránh trái tránh phải, cuối cùng giữ chặt lấy hai cổ tay của cô,
“Chúng ta không phải cử hành hôn lễ ‘Hồi Chuông Đêm Khuya (The Ringu)’ đâu, hai
con ma mặt trắng rất dễ sợ, sẽ hù dọa toàn bộ quan khách chạy mất, chừng đó còn
ai làm chứng cho hôn lễ của chúng ta.”
“Không phải còn có bé con sao?” Kiều Tâm Du chỉ chỉ bụng mình.
“Thật bướng bỉnh!”
Phương Đình xa xa đứng một bên, nhìn hai người họ ngọt ngào như thế, dường như
nơi này chỉ có hai người, trong mắt bọn họ chỉ thấy đối phương.Hắn cách tim cô
ngày càng xa, có lẽ, hắn chưa bao giờ đi vào được tim cô, giờ phút này tim cô
đã đầy ắp hạnh phúc. . . . . . Hắn
cảm giác được việc mình buông tay là chính xác.
————
Ánh mặt trời lấp lánh, tỏa ra luồng sáng dìu dịu.
Tại hồ Ngân Nguyệt, ánh sáng trên làn nước hồ thật dồn dập, làm sáng tỏ từng
làn sóng nước gợn tinh tế, đem ánh mặt trời đánh tan, biến hóa thành từng luồng
sáng nhỏ, mặt hồ lóng lánh dường như được khảm một lớp hoàng kim.
Trên bờ, một khinh khí cầu màu hồng với dãy ruy băng và hoa tươi vòng quanh,
mùi sâm banh thơm nồng và mùi hoa hồng tràn ngập không khí, lơ lửng trên không
trung.
Nhâm Mục Diệu muốn cho cô một hôn lễ độc nhất vô nhị, cho nên thiết kế thêm
trong hồ một cây cọc gỗ nhỏ làm nền tảng, phía trên là những dãy ruy băng màu
hồng đang bay múa, lơ lửng xung quanh là những quả bóng bay hình trái tim, trên
chiếc cầu gỗ nhỏ là những cánh hoa hồng, dường như đây là Thánh Địa thuần khiết
nhất, làm cho con người ta có cảm giác nhìn thấy nhưng không thể với tới được.
Tham gia hôn lễ đều là những người có chút danh tiếng trong xã hội thượng lưu
cùng với bạn bè tốt của Nhâm Mục Diệu, biết Kiều Tâm Du không muốn gặp lại mợ
và chị họ chỉ biết tư lợi cho bản thân, nên Nhâm Mục Diệu đặc biệt không mời họ
tới dự buổi hôn lễ này.
Bản nhạc kết hôn thần thánh kết thúc, Kiều Tâm Du và Nhâm Mục Diệu đang ngồi
trên 2 chiếc du thuyền riêng biệt. Du
thuyền được hoa tươi bao phủ, hai chiếc, hai phương hướng, đối mặt nhau chạy
tới.
Bọn họ dần dần đến gần, như hai người xa lạ trong cuộc đời đã dần dần quen biết
nhau, dần dần hiểu nhau, rồi tay nắm tay nhau, đến gần nhau. . . . . .
Kiều Tâm Du mặc một bộ áo cưới trắng như tuyết, bởi vì sau gáy có vết thương,
nên cô không bới tóc lại, chỉ có thể thoáng xử lý một chút.
Phần vải ren mỏng sau gáy được làm dày thêm mấy phần như đóa hoa bách hợp nở
rộ, tăng thêm hiệu ứng đẹp đẽ, cũng che đi lớp băng gạc. Mái tóc đen bóng uốn
lọn, khoác lên đầu vai, làm cô có phần thanh lịch lại trang trọng, nhưng nhiều
thêm một phần dí dỏm đáng yêu. Màu đen của mái tóc càng làm tôn thêm làn da
trắng nõn như sứ của cô.
Áo cưới màu trắng bao bọc lấy dáng người thon nhỏ, trước ngực là những hoa văn
tinh xảo làm bằng những cặp chỉ kim tuyến, theo bước đi của cô mà lấp lánh,
dưới vạt áo dày là một lớp lụa mỏng, mềm nhẹ như mây mù. Kiều Tâm Du cảm giác
như mình đang đi trên một đám mây.
Nhâm Mục Diệu trầm tĩnh, đôi mắt hắn vững vàng nhìn chằm chằm Kiều Tâm Du, cô
đẹp như một thiên sứ, hắn thật sợ một khi mình nháy mắt, Kiều Tâm Du sẽ biến
mất.
Cực kỳ trêu người, là ánh nhìn chăm chú của tất cả không hướng về chiếc váy
cưới do một nhà thiết kế danh giá tạo nên, mà là mảnh ngọc màu đen đang được treo
trước xương quai xanh tinh xảo của cô.
Đó là di vật mẹ để lại cho Kiều Tâm Du, cô cố ý đeo khối ngọc này, như mẹ đang
tận mắt nhìn cô lập gia đình vậy.
Nhâm Mục Diệu không cưỡng lại được cô, chỉ có thể đáp ứng, còn đặc biệt đặt một
bộ khuyên tai hợp với sợi dây chuyền này.
Vốn tưởng rằng, viên ngọc đen này so với tạo hình của cô sẽ không hợp nhau,
nhưng không ngờ nó lại hài hòa đến thế, tăng thêm vài phầm sắc thái cho chiếc
váy cưới trắng thuần khiết, tạo cảm giác mị hoặc thần bí thêm cho cô.
Nhâm Mục Diệu xuống du thuyền, bước lên cây cầu gỗ, đi tới đầu bên kia, khom
lưng, đưa tay ——
Kiều Tâm Du thấy bàn tay dày rộng trước mắt này, hốc mắt bỗng đầy nước, cô đặt
tay mình lên tay của hắn. . . . . . Cô
không chỉ đưa tay mình cho hắn, mà còn đưa cả lòng mình cho hắn.