Ads
Ở trên thương trường Nhâm
Mục Diệu như Satan tàn khốc hung ác, từ trước đến nay luôn bình tĩnh phân tích,
nắm chặt mọi thứ trong tay. Nhưng lần này,
hắn sơ xuất, là vì chuyện này quan hệ tới Kiều Tâm Du, hay là vì hắn sợ hãi cô
phản bội . . . . . . . . . .
Bất kể là nguyên nhân nào, đều chứng minh, hắn quá để ý cô
Nhâm Mục Diệu nhìn gương mặt thanh lệ trắng mịn của cô, giống như có thể thổi
bay bóp vỡ, còn có một vết máu nhỏ, là bị bức ảnh cắt qua, tựa như một vết nứt
trên viên ngọc hoàn mỹ tinh xảo.
Hắn vươn tay, nhẹ vỗ về hai má của cô, cảm nhận được mềm mại dưới bàn tay. Đôi
mắt đen như trời đêm dâng lên một tầng sương mù, thần bí, khiến người ta không
nắm bắt được.
“Đừng! Xin anh đừng như vậy...” Kiều Tâm Du đột nhiên lên tiếng kinh hô, hai
tay vung loạn, đôi mắt nhắm chặt, lông mi như cây quạt kích động.
“Không có việc gì, không có việc gì!” Nhâm Mục Diệu ôm cô vào lòng, rất sợ cô
động mạnh sẽ làm liên lụy đến vết thương trên đùi. Nhẹ tay dịu dàng vỗ về sau
lưng cô, “Không việc gì rồi, không có việc gì rồi, đừng sợ...”
Chẳng lẽ ngay cả lúc nằm mơ cô cũng sẽ mơ tới cưỡng ép của hắn đối với cô sao?
Hắn mang đến nhiều thương tổn về thể xác và tinh thần cho cô đến thế.
Đây rõ ràng là thủ đoạn trả thù hung thủ giết người, nhưng hiện giờ, vì sao
Nhâm Mục Diệu đột nhiên dễ dàng cảm thấy hối hận.
Lúc này Nhâm Mục Diệu dùng bàn tay ấm áp khẽ vuốt xuống dưới, Kiều Tâm Du dần
dần bình tĩnh lại...
————
Không biết đã ngủ bao lâu, Kiều Tâm Du nhập nhèm tỉnh lại.
Ánh đèn sáng rực có chút chói mắt, một lát sau mới thích ứng kịp, tầm mắt chạm
vào Nhâm Mục Diệu, đáy mắt lập tức hiện lên một tia khó xử.
Dường như đối với hắn nhiều thêm một phần sợ hãi.
“Về nhà.” Nhâm Mục Diệu tùy ý nói, giống như ra lệnh cho thú cưng của mình.
Rõ ràng trong lòng hắn không muốn, nhưng hắn vừa mở miệng, lại là thái độ ác
liệt như vậy đối với cô.
Ở cánh cửa tình cảm này Nhâm Mục Diệu còn đang trên lớp học, hắn giống như trẻ
em đến tuổi đi học căn bản là không biết biểu đạt như thế nào.
“Ừm!” Kiều Tâm Du nhẹ đáp lại hắn, cô vén chăn lên, muốn tự mình xuống giường.
Chân vừa mới chạm vào giầy đã bị Nhâm Mục Diệu bế ngang, “Băng bó như Xác Ướp,
đừng có đi ra ngoài dọa người chứ.”
Kiều Tâm Du liếc nhìn hai chân của mình, một vòng lại một vòng quấn băng gạc,
đích thực có vài phần... giống Xác Ướp.
“Xác Ướp bị người ta bế ra ngoài, chẳng lẽ sẽ không dọa người sao?” Kiều Tâm Du
hỏi lại một câu.
“Bớt nói nhảm đi!” Con ngươi đen của hắn nhiễm một tầng mờ mịt buồn bực.
Kiều Tâm Du nằm yên trong ngực của hắn, cảm thụ rõ tiếng tim đập mạnh mẽ, từ từ
mở miệng, “Tôi sẽ chứng minh trong sạch của mình.”
Nhâm Mục Diệu cúi đầu, thấy sự nghiêm túc trong mắt cô, tầm mắt mất tự nhiên
nhìn đi nơi khác, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tùy cô.”
Hắn cao ngạo bá đạo, cho dù biết mình có sai, nhưng vì mặt mũi, đánh chết cũng
sẽ không thừa nhận.
Ra khỏi bệnh viện, mưa thu cũng đã ngừng.
Trời tảng sáng, bầu trời u ám, vầng sáng đều đều, giống như tơ lụa thượng đẳng,
mềm mại, uyển chuyển.
Về tới biệt thự, Nhâm Mục Diệu ôm Kiều Tâm Du vào phòng, sau khi đặt cô lên
giường, hắn giữ nguyên áo nằm xuống, lập tức truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ.
Hắn quá mệt mỏi, liên tục hai đêm không ngủ, khiến trong mắt hắn hiện đầy tơ
máu.
Kiều Tâm Du vừa mới tỉnh ngủ, giờ ngủ không được nữa, đôi mắt sáng của cô ngây
ra nhìn chằm chằm trần nhà, mất đi tiêu cự. . . . . .
Tại sao Trầm Trạm Vân lại muốn hại cô?
Có lẽ là vì hắn! Kiều Tâm Du nghiêng đầu ngưng mắt nhìn mặt hắn đang ngủ, tỉ mỉ
quan sát, đây là lần đầu tiên cô táo bạo nhìn kĩ hắn. Đôi mắt sắc bén khiếp người của hắn, khoảng cách người
lạ tới gần hắn cũng biến mất. Đuôi
lông mày như thanh kiếm, mang theo anh khí mạnh mẽ. Mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi khẽ mím. Hắn giống như đứa nhỏ nằm lỳ trên giường, ngang nhiên
to lớn, lơi lỏng đề phòng, buông xuống áp lực.
Kiều Tâm Du giống như bị hắn mê hoặc, cẩn thận cúi người xuống, nhẹ nhàng hạ
xuống trán hắn một cái hôn.
Nếu nói yêu Satan là Vạn Kiếp Bất Phục, như vậy, giờ phút này cô còn có thể lý
trí trói buộc tim của mình sao?
Trong mắt Kiều Tâm Du hiện lên nhu tình, nhẹ xuống giường, từ trong bộ đồ tây
của hắn lấy ra chiếc điện thoại di động, tìm kiếm số điện thoại mình muốn, vội
vàng trả lại.
Cô trốn vào phòng vệ sinh, dùng di động của mình bấm dãy số điện thoại, lo lắng
chờ đợi đáp lại.
Chờ thật lâu cuối cùng cũng nối máy được, “A lô!” Đầu bên kia truyền đến tiếng
không kiên nhẫn.
“Xin chào, tôi là Kiều Tâm Du, hôm nay có thể gặp mặt một chút không?” Cô bình
tĩnh nói, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng.
“A!” Trầm Trạm Vân giống như dự liệu được Kiều Tâm Du sẽ tìm cô, “A. . . . . .” Lập tức truyền đến một tiếng thét kinh hãi,
tiếp theo là tiếng thở gấp của cô ta, lẩm bẩm một câu, “Anh đừng như vậy. . . . . .”
“Này! Cô còn nghe chứ?”
“Được, có thể. . . . . .” Giọng nói của cô ta đứt quãng, giống như là
bị cái gì cắt ngang...
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị, âm thanh khàn đục. Kiều Tâm
Du dường như đoán được tình hình đầu bên kia, mặt của cô không khỏi nóng lên,
“Được rồi, buổi trưa gặp.”Vội vàng ngắt điện thoại.
————
Trong phòng một mảnh hỗn độn, quần áo bị xé tan, áo lót, quần lót tùy ý vứt
trên sàn nhà. Trong không khí tràn ngập mùi nước hoa, còn có hơi thở lả lướt mờ
ám sau khi hoan ái.
Trên chiếc giường lớn rộng khoảng hai thước, một đôi nam nữ lõa thể cùng một
chỗ.
“Nói, vừa rồi là ai?” Vạn Khải Phong giật lấy chiếc điện thoại quăng tới bức
tường, “Chẳng lẽ cô không biết tôi ghét nhất đang làm chuyện quan trọng lại bị
người quấy rầy!” Hắn trừng phạt, tăng nhanh tốc độ chạy tiến lên.
“A. . . . . .” Trầm Trạm Vân bị hắn điên cuồng ra vào như
thế, thở gấp liên tục, rên rỉ, rõ ràng đau đớn không chịu nổi, nhưng ửng hồng
trên mặt cô lại lộ vẻ hưởng thụ cùng khoái cảm, “Oa a . ... . Thực kích thích... . . . . . Tôi muốn nhiều hơn,
nhiều hơn. . . ... “
Thân thể dâm đãng cong lên chủ động nghênh đón mỗi một lần tiến sâu vào của
hắn, ra sức đong đưa hai chân, bộ ngực cao ngất dán vào thân thể hắn, dẫn vào
trong thân thể hắn một tầng nhiệt nóng. . . .
. .
Hoàn thành một cuộc đua chạy nước rút, Vạn Khải Phong cười xảo quyệt, “Như thế
này cũng chưa đủ kích thích, chúng ta thứ kích thích hơn đi!” Nói xong, hắn lấy
ở đầu giường một bộ còng tay . . .