Ads
Ánh mắt lóe lên hiện lên,
đôi mắt mê ly của Trầm Trạm Vân phút chốc căng thẳng, “Không... Không cần. Chúng
ta không cần chơi cái này!” Cô mất đi phiếu cơm dài hạn Nhâm Mục Diệu, không
cam lòng, tính kế hoạch hãm hại Kiều Tâm Du, như vậy Nhâm Mục Diệu sẽ lại tới
tìm cô. Cô cùng với Vạn Khải Phong ăn mừng chúc cho kế hoạch thành công, kết
quả uống nhiều hơn hai chén, cô đã lâu chưa chạm tới đàn ông, đã sớm rục rịch,
bị hắn dễ dàng khơi lên dục hỏa, vậy nên chuyện kế tiếp cứ tự nhiên mà phát
sinh...
Trầm Trạm Vân không nghĩ tới công phu trên giường của thiếu gia tập đoàn Vạn
Hồng cũng là hạng nhất, thay đổi các kiểu hoan ái, liên tục triền miên đến sáng
sớm cũng không có ý muốn thả cô ra. Đương
nhiên, khiến cô càng không nghĩ đến là Vạn Khải Phong lại là một tên biến thái.
Hắn dùng sức nắm nơi mềm mại của cô nhào nặn làm cô liên tục thở gấp, không
rảnh mở miệng phản đối. Nhân cơ hội đem tay cô khóa ở kệ sắt đầu giường .
Trầm Trạm Vân cảm giác được trên cổ tay chợt lạnh, vội vàng giãy giụa, “Xin anh
đừng như vậy...”
“Honey, yên tâm, chơi sẽ rất tuyệt!” Trong con ngươi Vạn Khải Phong nhuộm đỏ,
lóe lên tia thèm muốn. Hắn giống như dã thú phát cuồng, Trầm Trạm Vân giãy giụa
chỉ càng kích thích thú tính của hắn thêm.
“Đừng... Không... Đau...”
Trầm Trạm Vân một tiếng lại một tiếng la khóc, Vạn Khải Phong lại càng muốn
chơi đùa.
Roi da mạnh mẽ, dầu sáp nóng bỏng, cái kép chặt chẽ... ‘Hình cụ’ kèm theo đầy trên người cô.
“Đau... A... Xin
anh... Đừng...”. Từng tiếng gào thét cuồng loạn, phá tan bầu không khí
ngưng trệ, trong lòng cô liên tục in lên những vết thương, vết sẹo.
Trừng phạt dai dẳng dường như không có kết thúc...
Đây chính là trả giá cho sự ‘Tham hoan’ của cô.
————
Hai chân ‘Xác Ướp’ cứ như vậy đi ra ngoài thật sự rất dọa người, Kiều Tâm Du
cẩn thận mặc vào một chiếc quần co dãn dày, trên chân đi một đôi dép da cao,
khoác thêm một cái áo gió Chanel màu vàng nhạt, xách túi LV nhỏ, giả trang như
vậy, đem khí chất học sinh ban đầu của cô quét sạch, thành một cô gái điềm đạm,
trưởng thành hơn vài phần.
Hơn nữa, một lớp trang điểm nhẹ, che giấu đi yếu ớt trên mặt cô. Khí chất nhã nhặn, trang phục đoan trang, Kiều Tâm Du
có tư thế của vợ Tổng giám đốc rồi.
Đúng! Đây tất cả đều là giả vờ.
Với cô, cái gọi là ‘Vợ Tổng giám đốc’ kỳ thật không khác gì tình nhân thấp kém,
hắn cho cô cái xưng hô này, vì giam cầm cô, hành hạ cô, đối với cô mà nói, bốn
chữ ‘Vợ Tổng giám đốc’ chính là sỉ nhục với cô.
Đầu giường của hắn có để một xấp chi phiếu, Kiều Tâm Du lấy đi vài tờ bên trên,
còn lại để vào chỗ cũ.
Trong tích tắc Kiều Tâm Du đóng cửa phòng, người đàn ông trên giường mở đôi mắt
rét lạnh như chim ưng ra, hiện lên vẻ tà ác——
————
Kiều Tâm Du hẹn gặp tại một tiệm cà phê, cô đến khá sớm, uống một ly cà phê
trước.
Hương thơm café nhàn nhạt bay trên không trung, tiếng dương cầm du dương uyển
chuyển như hương vị ngọt ngào, chậm rãi phiêu đãng trong không khí, giống như
giờ phút này, trái tim có thể trì hoãn tốc độ đập nhanh.
Chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài xe chạy như nước, trên con đường
là dáng vẻ vội vàng của người đi đường. Kiều
Tâm Du chán ngán nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đôi mắt trống rỗng không có tiêu
cự.
Thời gian như cát chảy, chầm chậm rơi xuống qua những ngón tay. . . . . .
Đã uống hai tách cà phê rồi, Trầm Trạm Vân vẫn chưa tới, tại sao vậy chứ? Cô ta
rõ ràng đã đồng ý, chẳng lẽ cô ta chỉ nói giỡn với cô?
Trên mặt nhã nhặn của Kiều Tâm Du hiện lên một chút nét nhẫn nhịn, lại nhìn
đồng hồ, cô ta đã muộn một giờ.
Cô hít sâu một hơi, bỏ đi tâm lý bất an nóng nảy, tiếp tục chờ . . . . . .
Đối diện ‘Danh Đỉnh cao ốc’ là lầu hai của một nhà hàng Tây, cũng đối diện với
tiệm cà phê này, ngồi trước cửa sổ sát đất, người đàn ông mặc bộ đồ Tây màu đen
tuyền thủ công, trên mặt lạnh lùng không có một gợn sóng như điêu khắc, lẳng
lặng ngồi yên ở một chỗ, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ chăm chú không chớp.
“Nhâm tổng giám đốc, xin hỏi ngài hôm nay muốn dùng gì?” . Tòa cao ốc này là
địa sản dưới trướng Nhâm thị, đầu bếp nhà hàng này tự mình ra mặt chiêu đãi
hắn.
Trên thương trường đã sớm nghe nói tác phong Nhâm Mục Diệu rất ngoan tuyệt, cho
nên từ quản lý đến nhân viên phục vụ đều có vẻ nơm nớp lo sợ.
“Không cần.” Vung tay lên, lãnh đạm nói: “Tôi không muốn có người quấy rầy.”
Lúc Nhâm Mục Diệu cùng bếp trưởng nói chuyện, tầm mắt cũng không dời khỏi quán
cà phê kia.
Bếp trưởng lẳng lặng lui ra, nhà hàng Tây lập tức treo biển ‘Hôm nay tạm ngừng
buôn bán’.
————
“Đinh ~~~” Theo đó là một tiếng chuông bạc dễ nghe, một cô gái cao gầy quyến rũ
đi đến, mắt kính che đi một nửa khuôn mặt. Trên vai cô ta khoác áo da đắt tiền,
trên chân là một đôi giày Ý thủ công, trang phục như một quý cô.
Trầm Trạm Vân thấy Kiều Tâm Du, trực tiếp đi tới, ngồi ở vị trí đối diện cô,
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Một mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi, lông mày Kiều Tâm Du hơi nhíu
lại, cô cẩn thận ấn bút ghi âm trong túi, “Trở thành con cừu thế mạng của cô,
tôi ít nhiều có quyền biết sự thật đúng không?”
“Sự thật?” Cánh môi đỏ sẫm mỉa mai giơ lên, “Cô thật sự quá ngu ngốc, hoàn toàn
dễ dàng mắc bẫy. Diệu đã cho là cô đem đơn đấu thầu bán cho tập đoàn
Vạn Hồng, cái gọi là ‘sự thật’ với cô không còn quan trọng nữa.”
“Cô trước sau còn luôn miệng nói thương yêu anh ta, thế nào chỉ sau một khắc có
thể vì tiền mà bán đứng anh ta?” Loại phụ nữ thấp hèn này, trên mặt Kiều Tâm Du
lộ ra vẻ khinh thường với cô ta.
Trầm Trạm Vân phát ra tiếng cười yêu mị, cười cho sự ngây thơ, đơn thuần của
cô, “Tôi đối với anh ta như vậy có gì sai sao? Tôi thật lòng theo anh ta bấy
lâu nay, đột nhiên vì sự xuất hiện của cô, anh ta vội ném tôi đi, thật giống
như thứ đồ bỏ bị người ta vứt bừa.” Đôi mắt phẫn hận của cô ta nhìn thẳng vào
Kiều Tâm Du, “Là anh ta nợ tôi, tôi muốn anh ta nếm thử nỗi đau khổ bị mất đi
như tôi. Anh ta sẽ không thể tiếp tục nhìn tôi như vậy nữa.”
“Ai. . . . . .” Tròng mắt Kiều Tâm Du hạ mí mắt, che giấu
ánh mắt đồng cảm trong đáy mắt “Có lẽ, 'ngu xuẩn' không phải tôi, là cô không
rõ thân phận của mình thôi. Cô chỉ
là công cụ phát tiết dục vọng của anh ta. Anh ta yêu cầu công cụ phải biết nghe lời, có thể hô lớn,
ngoan ngoãn, đuổi là đi, không có tự tôn, không có liêm sỉ. Cô nói, anh ta làm sao có thể có tình cảm với công cụ
làm ấm giường?” Những lời này, Kiều Tâm Du như muốn nói cho chính mình nghe, tự
nói với mình hắn lãnh huyết vô tình, tàn khốc hung ác, “Cô đã đánh giá cao địa
vị của mình trong lòng anh ta, cô cho là anh ta sẽ coi cô như bảo vật, thật ra
anh ta chỉ xem cô như một gốc cỏ không đáng một đồng thôi...”