Ads
Trong căn phòng lớn thỉnh
thoảng truyền đến tiếng trẻ con non nớt, còn có tiếng gặm khoai tay chiên “Crốp
crốp, Crốp crốp”. Hai người ngồi xếp bằng trên giường, bên cạnh là một
đống lớn khoai tây chiên, cùng nhìn chằm chằm trên màn hình TV, cảm thấy thật vui
vẻ, phồn thịnh. Thử nghĩ xem, đây là một bức tranh quái dị cỡ nào (^^!).
Trời dần dần sáng, từng tia sáng nhỏ, mềm mại ôn hòa, dần chiếu vào gian phòng.
“Cộc, cộc ——” ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, “Này! Nhâm Mục Diệu
cháu đã dậy chưa?” Tiếng khàn khàn cùng tràn đầy yêu thương.
“Bà nội?” Bà sao lại tới đây vào sáng sớm? Tầm mắt Nhâm Mục Diệu từ TV chuyển
sang cửa, “Bà nội, bà vào đi!”
Nhâm Mục Diệu đã sớm có thói quen Bà nội Nhâm không gõ cửa trực tiếp xông vào
phòng của hắn rồi, vậy mà bà hôm nay lịch sự như vậy, ngược lại làm cho Nhâm
Mục Diệu có chút không quen.
Bà nội đẩy cửa ra, hào hứng bước vào, bộ mặt tức giận, nhưng vẫn là khó có thể
che giấu được nụ cười nơi khóe miệng, bà đem một xấp báo chí đưa tới trước mặt
Nhâm Mục Diệu, hưng phấn buộc tội hắn “Nói đi! Chuyện này là sao? Cháu dâu có
đứa nhỏ, bà lại là người cuối cùng được biết! Là người cuối cùng đó! Những
chuyện trên báo chí nói có đúng không?”
Nhâm Mục Diệu lười biếng liếc nhìn sang tờ báo, không muốn nhìn lâu hơn một cái,
“Viết cái gì ạ?”
“Một câu nói khái quát thôi —— cháu ở nước ngoài dưỡng thương, cùng với tạo
người.”
Dưỡng thương? Tạo người? Kiều Tâm Du có chút phản ứng, “Khụ, khụ, khụ.. . . .
.” Người xui xẻo, uống nước cũng có thể tắt thở, cho nên cô dễ dàng bị khoai
tây chiên làm cho sặc cũng không coi là lạ, “Bà nội à, không phải . . . . . .”
“Cháu dâu, cháu sao thế?” Bà nội Nhâm quan tâm nói.
“Cô ấy muốn nói, thật ra thì công trình ‘Tạo Người’ đã sớm thành công lâu rồi.”
Nhâm Mục Diệu khẽ vuốt lưng Kiều Tâm Du, còn thành thật khai báo tiếp một câu,
“Hơn ba tháng trước!”
Lời Kiều Tâm Du muốn nói là cái này à? A ~~~
“À?” Bà nội Nhâm vui mừng cười to, “Ha ha. . . .
. . Đợi thêm nửa năm nữa bà lập tức
được làm bà cố! Tên của đứa nhỏ đã nghĩ ra chưa, phòng trẻ đã chuẩn bị chưa. . . . . .” Bà nội Nhâm kích động không thôi, đột nhiên
nghĩ đến một việc, “Đúng rồi, các cháu mau mau làm hôn lễ đi! Các cháu nhìn lại
gian phòng này mà xem, trên tường cũng không có tấm hình cưới nào, như thế rất
không tốt cho đứa nhỏ sắp ra đời. .
. . . .” Bà nội Nhâm thao thao bất tuyệt.
Hình đám cưới và Đứa nhỏ thì có quan hệ gì, năng lực Logic của Kiều Tâm Du có
hạn, chẳng nghĩ ra được hai thứ này có quan hệ gì với nhau.
“Bà nội, bà không cần phải liệt kê từng món một như thế đâu, trực tiếp tổng kết
đi!” Nhâm Mục Diệu biết Bà nội Nhâm một khi đã nói được 50 chữ, tiếp theo sẽ
nói 5000 chữ.
“Các cháu mau mau cử hành hôn lễ cho bà!”
“Vô cùng tán thành!”
Kiều Tâm Du gặm khoai tây chiên, uất ức nói: “Anh ấy còn chưa cầu hôn với cháu
đó?”
“Chưa có sao?” Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn về phía cô, “Ngày hôm qua ở trên
máy bay. . . . . .”
Vừa nhớ tới ngày tình hình trên phi cơ hôm qua, mặt Kiều Tâm Du lập tức đỏ ửng,
cô vì không chịu nổi. . . . . . đành tùy cơ ứng biến, miễn cưỡng đồng ý. . . . . .
“Anh, anh, đó là em bị bức cung! Bị chơi xấu! Không tính!”. Lời Kiều Tâm Du
không có chút mạch lạc nào, “Vô duyên vô cớ trở thành cô dâu của anh, há chẳng
phải là em bị thua thiệt sao?”
“Không biết là em bị thua thiệt, hay anh bị thua thiệt?”
“Nhâm Mục Diệu! Bây giờ bà nội ra lệnh cho cháu trong vòng một tuần đem chuyện
cầu hôn này giải quyết cho xong!” Bà nội Nhâm ngáp một cái đi ra khỏi phòng.
“Em sẽ không dễ dàng khuất phục đâu!” Kiều Tâm Du quay đầu đi, tiếp tục say sưa
ngon lành xem thám tử lừng danh Conan.
Nhâm Mục Diệu đoạt lấy khoai tây chiên trong tay cô, “Cùng lắm thì phái ra cả
tổ chức Ám bắt em lại, trói đến giáo đường thôi!”
————
“A. . . . . .” Lương Tử Ngưng thống khổ kêu lên một tiếng
thê lương, sau đó Nhâm Dịch Tuấn vội rút lui ra khỏi thân thể của cô.
Cô giống như một con búp bê sứ bị vỡ tan tành, lẳng lặng nằm ở nơi đó, im hơi
lặng tiếng. . . . . .
Mái tóc xốc xếch, trơn ướt từng giọt mồ hôi rớt trên trán Lương Tử Ngưng, sắc
mặt trắng bệch, giống như đang muốn cùng khăn trải giường màu trắng hòa làm một
thể. Thân thể cô trần truồng ửng ra một màu đỏ hồng, phía trên còn có các dấu
hôn ứ đọng. Trong con ngươi tan rã của cô lóe ra ánh sáng mờ mờ,
nhưng không có một chút tiêu cự. Chân
mày cô khẽ chau chặt lại, toàn thân không nhịn được mà phát run.
Cô chỉ cảm thấy thật đau, thật đau, toàn thân đều đau, dường như có một cây dao
đang từng nhát cắt đi da thịt của cô. Hạ thể một trận nóng lên rồi phát ra đau
đớn, có một dòng nước ấm không ngừng từ trong thân thể chảy ra. . . . . .
Là báo ứng sao? Cô tự tay giết chết tỷ tỷ cùng với con của hắn, cho nên con của
cô và Nhâm Dịch Tuấn cũng không thể sống được. Đây là trời cao trừng phạt cô
sao?
Nước mắt tuôn rơi khẽ quanh co rồi lăn xuống.
Nhâm Dịch Tuấn rất nhanh bỏ đi tắm, lúc hắn trở ra đã mặc quần áo chỉnh tề,
lạnh lùng nhìn lướt qua cô, rồi liếc về khoảng máu đỏ tươi trên chiếc giường
trắng, con ngươi bỗng chốc nhíu chặt lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười
lạnh.
Hắn kéo chân của cô ra, Lương Tử Ngưng giống như một pho tượng gỗ, mặc hắn loay
hoay. Máu đang từ từ, từ hạ thể của cô chảy ra, “Xem ra đứa bé này đã không giữ
được nữa rồi, mặc quần áo vào đi, đến bệnh viện!”
Nhâm Dịch Tuấn cầm quần áo của cô quăng lên trên người cô, cô đột nhiên giống
như bị điện giật, bắt đầu giãy dụa phản kháng, “Đừng, em không muốn đến bệnh
viện. . . . . . Em
muốn Đứa nhỏ này, không cho phép anh làm hại đứa nhỏ. . . . . .”
Nhâm Dịch Tuấn không nhịn được cầm quần áo, ném mạnh xuống đất, “Con chúng ta
sau này vẫn có thể có! Em luôn miệng nói yêu tôi, thì ra . . . . . . Chỉ có thế này thôi sao? Tôi hiểu rồi.” Hắn
xoay người hướng về cửa phòng tỏ ý muốn rời đi, hung hăng nói câu cuối, “Sau
này tôi không muốn gặp lại em nữa!”
Không muốn gặp lại cô? Hắn không phải là muốn hoàn toàn vứt bỏ cô chứ?
“Không! Dịch Tuấn. . . . . .” Lương Tử Ngưng không để ý hạ thể đang
truyền tới một loại đau đớn tới mức muốn xé rách người cô, cô xông ra ngoài lao
vào phòng khách, từ sau lưng ôm lấy hắn, “Dịch Tuấn, đừng rời xa em. . . . . .Em không thể không có anh. Cái thai này em
không cần, không cần nữa. . . . . .”
Cô dốc sức liều mạng mà lắc đầu, từng giọt lệ rối rít lăn xuống.
Đồng tử của Nhâm Dịch Tuấn thoáng qua một tia gian tà, hắn xoay người, đỡ lấy
bả vai đang run rẩy không ngừng của cô, xoa xoa một chút vệt nước mắt trên mặt
cô, “Đứa bé này tới không đúng lúc, nhưng sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất
nhiều con. . . . . .”
“Ừ!” Giọng nói Lương Tử Ngưng nghẹn ngào, cô gật đầu một cái.
Đến bệnh viện, Nhâm Dịch Tuấn không một chút do dự, lập tức ký tên lên giấy đồng
ý giãi phẩu.
Lương Tử Ngưng suy yếu nằm trên giường bệnh, không bao lâu sau, y tá lập tức
đem thuốc tới.
Cô run run đưa tay cầm lấy thuốc, ngước mắt, quét nhìn đến ánh mắt kiên quyết,
tối đen, lạnh lẽo của Nhâm Dịch Tuấn, cô không do dự nữa, kiên quyết ngửa đầu,
đem từng viên thuốc trắng nuốt vào.
Vì yêu hắn, cho nên tất cả mọi thứ cô đều sẽ bỏ xuống được.