Ads
Cơn gió rét đậm giống như
dao găm mà thổi qua gò má mềm mại của cô, đỉnh núi ấy từ khi nào đã phủ một màu
trắng của tuyết.
Kiều Tâm Du không quên, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, cũng là một ngày lạnh
như thế này, mẹ đã rời cô mà đi, trên mặt đất lạnh như băng, thân thể của bà
cũng từ từ trở nên lạnh giá, rồi đông cứng.
Tấm hình trên mộ bia trải qua rất nhiều sương gió, cũng đã trở nên phai nhạt
màu sắc tươi sáng ban đầu, nhưng vẻ hiền thục cùng nụ cười dịu dàng trên mặt bà
vẫn còn hiện rõ, vẫn như cũ ấm áp động lòng người.
Kiều Tâm Du ngồi xổm người xuống, đặt bó hoa bách hợp trong tay xuống, sau đó
dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch bụi bặm trên mộ bia.
“Mẹ, Tâm Du tới thăm mẹ đây. Mẹ biết không? Con đã gặp được người mình yêu.”
Giọng của cô êm ái ôn nhu mà uyển chuyển, cô nhếch miệng, mỉm cười thản nhiên,
“Tính khí của anh ấy rất bá đạo, quả thật cũng chẳng tốt đẹp gì, lại còn chuyên
chế độc tài nữa. . . . . . thật sự là có rất nhiều khuyết điểm, nhưng có lúc
anh ấy lại giống hệt trẻ con, rất nghịch ngợm lại đáng yêu. Mọi thứ của anh ấy con đều thích, rất thích, rất
thích. . . . . . Có lẽ, cả cuộc đời này
con sẽ không yêu ai khác trừ anh ấy. .
. . . . Mẹ, không đầy hai ngày nữa,
con sẽ kết hôn, mẹ yên tâm nhé, con nhất định sẽ hạnh phúc.”
Trong lòng Kiều Tâm Du còn có chút lo sợ cùng bất an, không lẽ là chứng u sầu
trước hôn nhân chăng!
Nhâm Mục Diệu yêu cô sao? Kiều Tâm Du không biết, lòng của hắn như có một tầng
sương mù dày đặc bao phủ thật kín, khiến cho người ngoài không thể nhìn ra cũng
chẳng thể bắt lấy.
‘Anh yêu em’ ba chữ này, chưa bao giờ Nhâm Mục Diệu mở miệng nói qua với cô,
mặc dù có hoan ái, nhưng mà trừ thân thể kết hợp, linh hồn của bọn họ vẫn còn
ngăn cách, rời rạc với nhau. Cho nên, hắn chỉ
có kiêu ngạo, ra lệnh cô hoàn thành cái nhiệm vụ ‘Kết hôn’.
“Tâm Du.” Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, ôn hòa, êm tai.
Kiều Tâm Du lập tức xoay người lại, “Anh Phương Đình.” . Sau đó, cô lập tức
nhìn về bó hoa tươi trong tay hắn, “Anh tới đây là vì . . . . .”
“Hôm nay là ngày giỗ của bác gái.” Hắn khom lưng đem hoa đặt xuống. Thật ra thì hàng năm vào ngày này hắn đều tới để bái
tế ân nhân đã cứu mạng hắn, cũng hướng về phía Mộ Bia cam kết hắn sẽ chăm sóc
Kiều Tâm Du thật tốt.
“Làm sao anh biết?” Kiều Tâm Du có chút kinh ngạc.
Phương Đình xoay người, xoa xoa tóc của cô, “Chỉ cần là chuyện về em, anh đều
biết.”
“Anh Phương Đình. . . . . .” Kiều Tâm Du cúi đầu, cô cảm thấy mình nợ
hắn rất nhiều..., hắn yêu cô, cô không thể nhận nổi, cũng không thể trả lại,
“Anh Phương Đình, em sắp kết hôn rồi.”
“Anh biết, Nhâm Mục Diệu có phát thiệp mời cho anh rồi.” Cách làm như vậy, đích
thực rất phù hợp với tính tình của Nhâm Mục Diệu, hắn muốn tình địch đối với vợ
của mình hoàn toàn chết tâm.
“Anh Phương Đình, anh sẽ đến chứ?”
Hai người bọn họ cùng song hành đi xuống núi, gió cứ thế se lạnh, khiến cánh
mũi của Kiều Tâm Du nhói đến mức chuyển thành màu hồng. Đường núi gập ghềnh,
cộng thêm những lớp tuyết dày, mấp mô, khó đi như thế nào thì không cần phải
nói, mặt đất còn rất trơn trợt. Phương Đình đỡ một bên cánh tay của cô, chậm
rãi đi xuống.
“Sẽ đến! Anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ em mặc áo cười.” Thấy được hình ảnh
Kiều Tâm Du có được hạnh phúc, như vậy, hắn cũng rất an tâm.
“Bụng em cũng lớn vậy rồi, áo cưới cứ phải sửa một lần rồi lại một lần, mặc vào
khẳng định rất khó coi.” Kiều Tâm Du không nhìn thấy phía trước có một cây đại
thụ trên mặt lá của nó còn đọng rất nhiều tuyết, lát sau tuyết trên cây rất
nhanh rơi xuống, ngay lập tức, lòng bàn chân của cô ngay lập tức vì đạp trên
tuyết mà trơn trợt ——
“A ——” một tiếng kêu chói tai vang lên.
Phương Đình, tay mắt lanh lẹ, giữ lại cánh tay của cô, dùng sức kéo, Kiều Tâm
Du thuận thế ngã ngay vào lồng ngực của hắn.
Cô nhắm chặt hai mắt, há mồm thở dốc, chờ đợi đau đớn, nhưng kết quả cảm giác
trên người ngay cả một chút đau đớn cũng không có, chậm rãi mở mắt, cô lập tức
thấy được gương mặt rất gần của Phương Đình, miệng hắn khẽ mở, “Đang mang thai,
em phải cẩn thận hơn một chút mới đúng chứ.”
“Ừ!” Kiều Tâm Du vừa định đẩy Phương Đình ra, chân cô cố đứng vững, bỗng trước
mặt truyền đến giọng nói giận dữ ——
“Các người đang làm gì vậy?!!” Trong con ngươi tối tăm của Nhâm Mục Diệu lập
tức bắn ra ánh sáng lạnh khắp bốn phía, toàn thân hắn bao phủ một tầng hơi thở
tối tăm, hắn dần dần bước đến gần, dùng một tay kéo Kiều Tâm Du về phía mình.
Lực đạo quá mạnh, thân thể Kiều Tâm Du lắc lư hai cái xong mới đứng vững. Nhâm
Mục Diệu dùng một tay giữ thật chặt cánh tay của cô, đem cô ôm vào trong ngực,
thị uy đối với Phương Đình nói: “Phương viện trưởng hình như rất rảnh rỗi, chạy
đến khu nghĩa trang xa xôi này để chữa bệnh, hay là vụng trộm?”
Chân mày Kiều Tâm Du nhíu chặt, “Mục Diệu, anh hiểu lầm rồi! Bọn em chỉ tình cờ
gặp nhau thôi.”
“Đúng vậy, quá tình cờ, hai người lại có thể đồng thời cùng đi tảo mộ.”
“Nhâm tổng giám đốc, tôi đến đây chỉ là muốn tế bái với bác Nhâm gái một chút
thôi, xin anh đừng suy nghĩ nhiều.” Trên gương mặt sáng rỡ của Phương Đình hiện
ra vẻ nhẫn nhịn, hắn không muốn làm khó cho Kiều Tâm Du.
(*): vì Kiều Tâm Du đã lấy Nhâm Mục Diệu, nên Phương Đình phải gọi theo họ Nhâm
Đôi mắt đen lạnh của hắn nhíu lại, “Tế bái bác Nhâm? Có phải anh đã quá rãnh
rỗi rồi không?”
“Nhâm Mục Diệu! Anh có quá rãnh rỗi hay không!” Kiều Tâm Du hướng về phía hắn
rống to, chẳng lẽ hắn nhất định phải làm cho cô khó chịu sao? Chân cô hướng về
phía mu bàn chân của hắn đạp mạnh xuống.
Nhâm Mục Diệu đau, buông lỏng tay ra.
Nhân cơ hội đó Kiều Tâm Du lập tức thoát khỏi bàn tay trói buộc của hắn, “Tôi
và anh tốt nhất là nên sống yên bình với nhau, đừng có liên hệ gì cả, hôn lễ đó
có lẽ cũng không cần thiết nữa.” Nói xong đôi mắt cô thoáng qua ánh mắt u buồn
mà nhìn hắn, sau đó lập tức vội vã đi xuống núi.
“Kiều Tâm Du, cô đứng lại đó cho tôi!” Nhâm Mục Diệu không để ý đau đớn ở chân,
lập tức đuổi theo.
Đường núi vô cùng khó đi, bước chân Kiều Tâm Du loạn choạng không yên, cô không
cẩn thận bị trặc chân, ngồi chồm hổm ở trên đất.
“A. . . . . .” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Kiều Tâm Du
bỗng thấy trời đất đảo lộn.
Nhâm Mục Diệu ngay lập tức đem cô gánh qua vai, nhét vào trong xe, lập tức khởi
động máy.
“Khụ, khụ. . . . . .” Kiều Tâm Du cảm giác như toàn bộ mạch máu trên
người mình đang đảo lộn, sự khó thở khiến cô vô cùng khó chịu. Hướng về Nhâm
Mục Diệu giận dữ hét: “Nhâm Mục Diệu! Anh đừng có làm loại hành động quá mức
trẻ con này nữa được không?”
“Cô nói tôi trẻ con? Chúng ta sắp kết hôn, vậy mà cô vẫn còn muốn len lén chạy
ra ngoài tìm tình nhân cũ? Một ông chồng tính tình trẻ con có phải nên làm bộ
như không thấy hay không?!”
Khóe miệng Kiều Tâm Du nhảy lên, thoáng qua một tia châm biếm, “Tại sao anh cứ
luôn nghi ngờ em, thì ra cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tin tưởng em, cũng
không hề yêu em, đã như vậy sao anh còn muốn giữ lại Đứa nhỏ này, tại sao còn
muốn cử hành hôn lễ đó với tôi?”
“Có đứa bé này thì tôi có thể trói buộc cô chặt hơn, chỉ cần trong tay tôi có
đứa nhỏ, tôi sẽ không sợ cô không ngoan ngoãn nghe lời. Về phần hôn lễ, là tôi muốn bố cáo với thiên hạ, cô là
người đàn bà của tôi. Kẻ nào muốn
chết mới dám cùng cô léng phéng!”