Ads
Khả Khả mạch lạc rõ ràng,
đơn giản rõ ràng nói tóm tắt chuyện vì sao Kiều Tâm Du muốn giả chết năm đó,
cùng những chuyện xảy ra mấy năm nay cho Nhâm Mục Diệu nghe.
Nhâm Mục Diệu bị Tâm Du lừa gạt nên rất tức giận, nhưng vừa nghĩ tới việc cô
mỗi ngày đều phải đấu tranh với bệnh tật, trái tim vốn không còn cảm giác lại
đau đớn dữ dội.
“Tâm Du đến giờ vẫn không chịu gặp cha, cha phải làm gì đây?” Nhâm Mục Diệu cau
mày, suy nghĩ kĩ.
Khả Khả từ từ mở miệng, “Phụ nữ luôn thích dỗ ngọt.” Nói xong còn gật đầu một
cái, dáng vẻ tràn đầy kinh nghiệm.
“Ừm...” Nhâm Mục Diệu im lặng.
Không nghĩ tới kẻ đã làm cha như hắn khi truy đuổi vợ, còn phải nhờ tên nhóc
con này chỉ điểm.
“Cha, để con nói cho cha biết! Mẹ bây giờ là nhà thiết kế trang sức Jolena, cha
có thể thuê mẹ đến làm nhân viên của cha.” Nhạc Nhạc thuận miệng nói ra ý
tưởng.
Jolena? Nhâm Mục Diệu có chút cảm giác quen thuộc với cái tên này, đó là tên
của một nhà thiết kế đá quý danh tiếng mới nổi, cô ấy còn vinh hạnh nhận được
giải thưởng hoàng kim của ngành thiết kế đá quý.
“Ý con nói Tâm Du chính là Jolena?”
“Mẹ vốn khá khiêm tốn!”
Ngay cả toilet Khả Khả cũng không bỏ qua, dạo quanh một vòng, không phát hiện
bất kỳ dấu vết nào của phụ nữ. Xem ra cần dời
chiến trường rồi, “Cha, cho chúng con tới xem qua nơi mẹ và cha từng chung sống
được không?”
Con trai đã nói lên nguyện vọng, hắn dĩ nhiên không tiện từ chối, lập tức nhấn
nút gọi nội bộ, để trợ lí xử lý tiếp công việc còn lại.
————
Hai đứa trẻ vừa đến nhà họ Nhâm, thì như đã trở về nhà của mình, nhảy nhót chạy
loạn vô tư khắp phòng.
Khả Khả tiếp tục tìm kiếm xem trong phòng có bất kỳ dấu vết nào của phụ nữ hay
không, tìm kiếm hồi lâu ngay cả một sợi tóc dài cũng không phát hiện, xem ra
mấy năm mẹ rời đi, cha vẫn rất trong sạch.
Nhìn cha chung tình với mẹ như vậy, Khả Khả ngầm ra quyết định, giúp cha một
tay, ôm ‘mẹ’ về.
Nhâm Mục Diệu sai đầu bếp nấu một ít món Kiều Tâm Du và hắn thích, kết quả thật
không sai, khẩu vị của Khả Khả không khác gì hắn, món mà Kiều Tâm Du thích ăn,
con gái hắn cũng thích.
“Đây là phòng của các con.” Nhâm Mục Diệu mở cửa một phòng dành cho khách, “Vì
cha không biết đến sự tồn tại của các con, cho nên trong nhà không có phòng
trẻ, các con ở đỡ một buổi, ngày mai cha sẽ cho người làm ra hai phòng cho các
con”
Nhạc Nhạc nghía đầu vào trong dò xét, “Cha, cha không định để con và Khả Khả
ngủ chung một phòng chứ? Nam nữ khác biệt! Cha có hiểu không?”
“Lúc ở trong bụng mẹ, em và anh không phải đã ngủ chung một phòng sao.” Khả Khả
khó chịu, nói thầm.
“Để cha bảo dì Vương chuẩn bị thêm một phòng khách!” Nhâm Mục Diệu chỉ mới vừa
làm cha, bảo hắn phải chăm sóc hai đứa nhóc con này, tay chân thật có chút
luống cuống.
“Không cần! Con ngủ một mình sẽ sợ.” Nhạc Nhạc cong lên đôi môi mềm nhỏ, biểu
tình này giống Kiều Tâm Du như đúc, “Bình thường con đều ngủ với mẹ, con muốn
mẹ...”
“Nhạc Nhạc, con đừng khóc, đừng khóc mà!” Nhâm Mục Diệu bế thân thể bé nhỏ mềm
mại của cô nhóc lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn đầy, kiên nhẫn dỗ
dành.
Đôi mắt sáng trong của Nhạc Nhạc đảo quanh một vòng, “Cha, hôm nay cha ngủ cùng
con được chứ?”
“Không phải em vừa nói nam nữ khác biệt sao!” Khả Khả lạnh lùng hỏi.
“Cha có thể coi là ‘đàn ông’ sao?” Nhạc Nhạc thuận miệng nói.
“Khụ, khụ!” Nhâm Mục Diệu sợ tới mức thiếu chút nữa lên cơn đau tim, thận trọng
nói: “Nhạc Nhạc, cha là đàn ông.”
Nhạc Nhạc gãi gãi đầu, đôi mắt đảo quanh một vòng, “Ý của con là, cha không
phải ‘đàn ông’, cha là ‘ông già’.”
Một chữ già làm Nhâm Mục Diệu dở khóc dở cười.
Kết quả đêm hôm đó, ba cha con họ cùng nằm trên chiếc giường rộng lớn, Nhâm Mục
Diệu ngủ ở giữa Khả Khả và Nhạc Nhạc. Tướng ngủ của hai đứa trẻ vốn không hề
‘tệ’, Nhạc Nhạc thỉnh thoảng dùng một chiêu ‘Phật Sơn Vô Ảnh Cước’ đá vào bắp
đùi Nhâm Mục Diệu. Khả Khả thì quơ múa đôi tay, xuất chiêu ‘Như Lai Thần
Chưởng’ đánh vào lồng ngực của hắn.
Trong cuộc sống của hắn đột nhiên có thêm hai bé cưng, điều này làm Nhâm Mục
Diệu bỗng nhiên có loại cảm giác hạnh phúc vô kể.
Nhâm Mục Diệu không hề buồn ngủ, trong đầu đầy ắp hình ảnh của Kiều Tâm Du. Hắn
lo lắng không biết bệnh tình của cô như thế nào rồi, vừa suy nghĩ không biết
nên làm gì để cô lần thứ ba ‘tự chui đầu vào lưới.’
————
“Nhâm Mục Diệu, cậu nói cậu làm cha rồi, hơn nữa có tới hai đứa?” Đinh Hạo Hiên
xông thẳng vào phòng làm việc của Nhâm Mục Diệu, lúc nghe điện thoại, hắn còn
tưởng mình nghe lầm, giờ hắn bị kích động cực kì, dáng vẻ rất muốn ‘khởi binh
hỏi tội’.
Ngày hôm qua Đinh Hạo Hiên mất hết cả mặt mũi, chuẩn bị rời nước, tránh né dư
luận một thời gian, nhưng vừa nghe được tin tức kinh hãi này, lập tức chạy tới.
“Cậu nói đi! Cái đồ ăn vụng còn không biết chùi mép cho sạch, làm ra chuyện như
vậy, cậu nghĩ Tâm Du sẽ không thất vọng sao?”
Ám Dạ Tuyệt đã ở sẵn trong phòng làm việc, vừa thấy Đinh Hạo Hiên, khóe miệng
hắn lập tức đình chỉ nụ cười.
“Khả Khả, Nhạc Nhạc chính là con của tôi và Tâm Du.” Nhâm Mục Diệu cất tiếng
cười to, đi tới trước mặt Đinh Hạo Hiên, quan sát kĩ nơi nào đó của hắn, “Nghe
nói cậu đang luyện ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’? Muốn luyện võ công này, đầu tiên phải
vung dao thiến. . . . . .”
“Nhìn cái gì vậy!” Đinh Hạo Hiên nhớ tới sự kiện đó rất nhanh tức giận, đã ém
chặt tin tức giới truyền thông rồi, nhưng lại quên mất miệng người là công cụ
tốt nhất để ‘quảng bá’, ắt hẳn giờ đây ai ai cũng biết chuyện của hắn, “Đó là
thuốc màu! Là trò đùa dai của hai đứa nhóc chết tiệt.”
Ám Dạ Tuyệt bình thản nói: “Phiên bản tôi nghe không phải như vậy, nghe nói cậu
ở sân bay trêu ghẹo một phụ nữ, cởi váy của cô ta, rồi cùng cô ta chơi trò ấy
ấy, và rồi ‘rắc rắc’ . . . . . .”
“Chẳng lẽ hai cậu muốn tôi cởi quần chứng minh trong sạch sao?”
“Ý kiến hay!” Nhâm Mục Diệu sảng khoái nói.
“Tôi không ngại.” Ám Dạ tuyệt lãnh đạm đáp lại.
Đinh Hạo Hiên trợn mắt nhìn bọn họ, “Hai người các cậu thật biến thái!” Hắn
nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Cậu nói đó là con của cậu và Tâm Du à, Tâm
Du không phải đã...”
“Tâm Du không chết, cô ấy chỉ...” Nhâm Mục Diệu lập tức nói đơn giản hết mọi
chuyện, “Bây giờ, tôi cần mở một nhãn hàng trang sức trong một tuần!”