Ads
“Tôi sẽ đi tuyên truyền,
bảo đảm trong vòng một ngày, sẽ có thể biến nhãn hàng trang sức kia trở nên nổi
tiếng. Về phần Ám Dạ Tuyệt, cậu ấy sẽ đi đăng kí chủ quyền,
nếu đám lão già kia không cho, mềm không được, sẽ dùng cứng.” Đinh Hạo Hiên
kích động, bắt đầu chủ trương mọi thứ.
“Vậy mấy chuyện lặt vặt đó tôi nhờ hai cậu.” Nhâm Mục Diệu vốn bảo họ tới là để
giao chút chuyện này.
Đinh Hạo Hiên nghi ngờ hỏi: “Còn cậu làm gì?”
“Đi mời nhà thiết kế trang sức nổi tiếng - Jolena.” Trên gương mặt Nhâm Mục
Diệu hiện lên một nụ cười tà ác.
————
Một tuần sau.
Một bóng hình xinh đẹp với lớp trang điểm nhẹ xuất hiện ở sân bay. Mái tóc sáng mềm đen bóng tự nhiên như mực nghiêng,
một đôi mắt kính màu nâu đỏ che đi nửa gương mặt trên gò má. Nhưng, vầng trán trơn bóng, cánh môi phấn hồng, đường
cong cằm dưới dịu dàng, nhiêu đó thôi đã có thể đoán được vẻ đẹp của cô.
Đã năm năm rồi.
Chuyện cũ như khói sương, từng chút một lướt qua trí óc cô, đáy mắt vẫn hiện
lên một làn nước. Những đau buồn, những hạnh phúc vui vẻ, đã in dấu thật
sâu trong tim cô, xua đi không được, bẻ gãy lại càng không nát...
Kiều Tâm Du vốn không muốn trở về, nhưng một thiệp mời được kí gửi tới văn
phòng cô, mời cô tới đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế chính cho nhãn hàng. Theo thường lệ, cô sẽ phải cự tuyệt, nhưng đối phương
nói người ấy thành lập nhãn hàng này là vì vợ. Anh ta rất yêu vợ mình, dưới danh nghĩa của vợ đã thầm
lặng làm rất nhiều việc thiện, thành lập 100 trường tiểu học hi vọng mang tên
vợ tại miền núi, thành lập quỹ mang tên vợ, còn xây dựng cả một làng du lịch
mang tên vợ... Món quà đầu tiên anh
ta tặng vợ là một thiết kế của Jolena, đó là biểu tượng cho tình yêu của bọn
họ.
Cô cảm động, sau đó bèn đáp ứng. Cô
muốn dùng chút thời gian cuối cùng, làm chút chuyện có giá trị, để mình không
lãng phí đoạn thời gian đã từng sống trên đời này.
————
“Cha! Mau ra đi! Nghi thức cắt băng khánh thành sắp bắt đầu rồi!” Nhạc Nhạc
đứng trước cửa phòng tắm hô to, “Cha, cha rất tuấn tú! Trông qua chẳng thấy già
chút nào, không đúng, cha không hề già. Cha
chính là một ông già cực kì đẹp lão! Không đúng! Là trai già đẹp!”
Bởi vì Nhạc Nhạc thỉnh thoảng ‘buột miệng nói sai’, khiến lòng Nhâm Mục Diệu có
bóng ma ám ảnh. Nghĩ đến việc mình sắp gặp Kiều Tâm Du, hắn không nén được tâm
tình kích động, đã chọn sẵn quần áo trước mấy ngày.
Nhâm Mục Diệu soi gương, vuốt cái cằm trơn bóng, cẩn thận quan sát, không thấy
chút râu ria nào. Đây chính là kết quả dậy sớm của hắn, cùng với hiệu
quả sau khi càn quét lũ địch năm lần. Tiếp
theo hắn liếc mắt soi gương, không phát hiện nếp nhăn nào, vẫn anh tuấn tiêu
sái, vậy tại sao Nhạc Nhạc luôn há mồm ngậm miệng nói hắn già?
“Cha, mau ra đây trang điểm!” Nhạc Nhạc dùng đôi tay nhỏ vỗ cửa gỗ.
Khả Khả đi qua người cô nhóc, nói dứt câu, “Đàn ông cũng có quyền trang điểm.”
Nhâm Mục Diệu mở cửa, ăn mặc chỉnh tề bước ra.
“Cha, sắp gặp mẹ nên lo lắng sao?” Nhạc Nhạc hóa thân làm ký giả.
“Một chút, nhưng hưng phấn càng nhiều hơn.” Nhâm Mục Diệu cưng chiều vỗ vỗ vò
vò đầu con gái.
Nhạc Nhạc kéo kéo áo Nhâm Mục Diệu, thận trọng nói: “Cha, mẹ không biết chúng
con ở đây, cha ngàn vạn lần không được lỡ miệng đó!”
“Còn nữa, đừng nhìn thấy mẹ là kích động, mở miệng ra là nói ‘Tâm Du, anh rất
nhớ em’, như vậy chúng con sẽ chết thảm.” Khả Khả cũng gia nhập hàng ngũ ‘chỉ
điểm’.
“Còn nữa...”
Không khí bị hai đứa nhóc con làm cho là lạ, cảm giác như hắn sắp lao ra chiến
trường vậy.
————
Toà Offices bị kính thủy tinh bao phủ đầy ắp người, các ký giả cầm ‘trường
thương đoản pháo’ bày thế trận sẵn sàng ngăn đón quân địch. Một là vì để chụp được ảnh nhân vật truyện kì này,
trong vòng một tuần người đó tự dưng lại có thể thành lập một nhãn hiệu trang
sức, nói vậy, đó chắc hẳn là một Ông Trùm bí mật giấu mặt, có tài lực hùng hậu
và thế lực cường đại, hai là, họ nghe được tin tức, nhà thiết kế trang sức quốc
tế luôn luôn không lộ diện – Jolena sẽ đảm nhiệm chức trách nhà thiết kế chính
cho nhãn hiệu đá quý mới, chụp được tư liệu quý báu, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến
lượng tiêu thụ.
Kiều Tâm Du mặc dù đáp ứng đảm nhiệm chức nhà thiết kế chính, nhưng đối phương
đồng ý cho cô quyền lợi thành lập phòng công tác ở Ý, lần này cô tới chỉ để
giúp hắn thuận nước đẩy thuyền, khai hỏa chút tiếng tăm cho nhãn hàng đá quý,
nhưng không ngờ lại có nhiều kí giả đến vậy. Bên ngoài đã nhiều vậy, nói chi là
bên trong.
Dưới sự bảo vệ của nhân viên, Kiều Tâm Du thuận lợi an toàn tiến vào bên trong
buổi họp báo.
Kiều Tâm Du ngồi xuống, người điều khiển chương trình lập tức lên đài.
“Sau đây xin mời người thành lập nhãn hiệu đá quý - ngài Nhâm, phát biểu đôi
lời...”
Nhâm Mục Diệu từ từ đi lên đài phát biểu, hắn cố gắng duy trì vẻ tỉnh táo bình
tĩnh, nhưng lúc đi qua Kiều Tâm Du vẫn không nhịn được, liếc cô một cái.
Đôi mắt kính đáng chết, che đi dung nhan tuyệt mĩ của cô, cũng khiến hắn không
thăm dò được vẻ mặt của cô.
Là hắn? Thật sự là hắn!
Kiều Tâm Du hoàn toàn kinh hãi, cô nhất thời kìm nén hô hấp, chỉ nghe được trái
tim mình đang đập loạn. Cô rất nhớ hắn, mặc dù trong lòng tự cảnh cáo mình
không thể nhìn hắn, nhưng ánh mắt của cô hoàn toàn không khống chế được, không
hề chớp, tham lam nhìn hắn.
Hắn thật sự không thay đổi chút nào, giống như thời gian không tài nào ảnh
hưởng gì tới hắn vậy.
“Cám ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình tới tham dự buổi ra
mắt . . . . . .”
Đôi mắt Kiều Tâm Du chăm chú nhìn hắn, trên người toát ra vẻ tự tin, bình tĩnh,
cùng hơi thở tôn quý của một bậc vương giả. Hắn
nói gì, cô hoàn toàn không nghe được, chỉ đến khi hắn nói về vợ hắn, người Kiều
Tâm Du mới bắt đầu run run.
“Tôi thành lập nhãn hiệu trang sức Mlonch này là vì vợ tôi – Kiều Tâm Du, tôi
đã hứa với cô ấy rằng ‘My love never change*’, đời này kiếp này, tình yêu của
chúng tôi sẽ không thay đổi. Trước kia đã không thay đổi, từ giờ trở đi vẫn
không thay đổi.”
(*):
tình yêu của anh sẽ mãi không đổi thay, nếu bạn để ý, từ Mlonch chính là viết
tắt của câu “My love never change”
Nhâm Mục Diệu đi tới trước rèm sân khấu thứ hai, dùng
sức kéo, chiếc rèm sân khấu màu trắng như một dòng suối, chầm chậm rơi xuống ——
“Wa——” Tiếng thét bất ngờ của mọi người liên tục được bật ra.