Ads
Cô ấy thật sự không
là gì cả sao?
Hắn chỉ là đang lừa mình dối người thôi, ba chữ Kiều Tâm Du đã dần dần vô tình
chiếm cứ trái tim của hắn, chiếm giữ suy nghĩ của hắn.
Mi tâm Nhâm Mục Diệu dần giãn ra, khuôn mặt tuấn mĩ như đá cẩm thạch lạnh
băng, nghiêm nghị, đôi mắt đen mơ hồ đột nhiên bừng lên lửa giận. Hắn căm ghét
trốn chạy chính mình, cảm giác sao? Ai nói hắn có cảm giác với Kiều Tâm Du?
Tuyệt đối không có!
Hắn gạt hết giấy tờ công việc trên bàn, ôm Trầm Trạm Vân lên trên bàn.
Nhâm Mục Diệu thật sự rất tốt, đầu tiên cho cô làm vị trí thư kí tổng giám đốc
xí nghiệp Nhâm thị, là vị trí để cho cô dưới một người trên vạn người, ngay cả
tổng giám đốc cũng phải nể mặt cô.
Nhâm Mục Diệu nhiều tiền không nói, lại có diện mạo đẹp hơn người khiến
người ta chảy nước miếng ròng ròng, hơn nữa kỹ thuật hôn cùng công phu trên
giường cũng rất cao.
Hắn là người trong mộng của bao nhiêu thiên kim danh viện. Thân là một trong
nhiều người phụ nữ của hắn, Trầm Trạm Vân cũng rất thỏa mãn.
Trong phòng làm việc tràn ngập mùi vị hoan ái, dần tiêu tán ra.
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại như thanh phổ phát lên một
khúc nhạc.
“Vì sao?” Bởi vì hoan ái, trên mặt Trầm Trạm Vân ửng hồng, nước mắt tràn ra.
Nhâm Mục Diệu lười biếng liếc cô ta một cái, đứng lên, đi vào phòng tắm, lạnh
lùng vứt lại một câu “Cô không xứng sinh đứa nhỏ của tôi.”
Lời nói lạnh lẽo lập tức đánh tan ấm áp của không gian ái muội.