Sắc trời dần tối, Kiều Tâm Du ngồi trong phòng khách,
sàn nhà trơn bóng phản chiếu ánh sáng lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt
không có một tia biểu cảm, im lặng giống như búp bê sứ tinh xảo xinh đẹp.
“Tích tắc tích tắc” Chỉ có chiếc đồng hồ thạch anh quý giá treo trên tường chậm
chạp phát ra tiếng, chỉ mười hai giờ đêm.
Đột nhiên cửa truyến đến tiếng mở khóa, Kiều Tâm Du chậm rãi quay đầu nhìn về
phía cửa, đáy mắt thoáng qua một tia mong đợi.
Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu mỏi mệt, thật ra hôm nay công việc không nhiều lắm
nhưng hắn đột nhiên có loại e ngại nhìn thấy cô. Sau đó hắn ra lệnh tất cả mọi
người trong công ty tăng ca, những nhân viên đáng thương kia cũng không biết
tăng ca để làm gì, nhưng cấp trên ra lệnh bọn họ không thể không theo.
Khi hắn nhìn thấy Kiều Tâm Du trên sô pha, phút chốc trong lòng toát ra một
loại cảm giác giống như lòng của mình đã phiêu bạt đi nơi nào.
Lẽ ra hắn đã sớm có thể có được gia đình đầm ấm nhưng lại bị cô gái này phá
hủy.
Hắn có thể theo đuổi tình yêu với bất kì cô gái nào nhưng không thể tha thứ
việc mình yêu cô ta.
Tờ giấy kết hôn màu đỏ tươi như kim châm ném về phía cô, trong mắt Kiều Tâm Du
hiện lên một tầng hơi nước. “Kỳ thật anh không cần hy sinh hôn nhân của mình để
trả thù tôi như vậy”
“Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ. Vị trí
cô chủ nhà họ Nhâm hẳn sẽ giúp cho bộ mặt cô vinh quang không ít. Nhớ kĩ! Về
sau đừng có làm ra chuyện gì mất mặt tôi, cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của tôi
thôi. Đừng hi vọng xa vời dựa dẫm
vào tôi cái gì.” Nhâm Mục Diệu lấy từ trong túi tây trang một cái bút máy kim
loại Montblanc “Ký đi!”
Trái tim Kiều Tâm Du như lớp da rạn nứt, từng mảng từng mảng bong ra. Bàn tay
gầy trơ xương run rẩy cầm lấy cây bút nặng trịch chầm chậm ký ba chữ ‘Kiều Tâm
Du’.
Nhâm Mục Diệu lấy lại tờ giấy kết hôn sau đó xoay người rời đi như không muốn
lãng phí một giây nào với cô.
“Anh.” Kiều Tâm Du bỗng đứng lên vươn tay giữ lấy cánh tay hắn.
Con ngươi đen sâu thẳm hiện lên tia u ám, cúi đầu, ánh mắt sắc như dao quét về
phía tay cô, “Thế nào? Mới đó đã muốn bày ra dáng vẻ vợ hiền sao?”
Kiều Tâm Du run rẩy, dần buông lỏng tay hắn “Anh muốn đi ra ngoài sao?” Thật sự
là cô sợ cảm giác ở một mình trong căn phòng yên tĩnh thế này.
“Tôi ở lại hay không liên quan gì tới cô?”. Giọng nói sắc bén cùng con ngươi
đen bén nhọn hiện lên một tia chế giễu “Thân thể không cho phép còn muốn tiếp
khách? Thật không ngờ cô trăng hoa như vậy”.
Lời nói hắn trào phúng, như nước đá lập tức dội tỉnh Kiều Tâm Du, cúi đầu che
giấu ẩm ướt đang dâng trào trong hốc mắt. “Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi.”
Ngoài nói xin lỗi, cô không biết còn có thể nói gì, tại sao hắn nhất định phải
giẫm lên tự ái của cô? Làm cho cô thương tích khắp người chưa đủ, còn rắc thêm
một lớp muối mới cam tâm.
Nhâm Mục Diệu thấy biểu tình cô thảm thiết, trong lòng như rơi vào nơi
tăm tối. Con ngươi không có một tia lo lắng nhưng lại không thể
bình tâm. Phiền loạn nặng nề mà đi tới bên ô tô, khởi động xe phóng đi,
rời
khỏi nơi làm tâm hắn lệch khỏi quỹ đạo. ——