Ads
Cô giống như một khinh
khí cầu bị xì hết hơi, dựa vào cửa, mềm nhũng mà trượt xuống, xụi lơ ngồi trên
sàn nhà lạnh như băng, nước mắt trong khoảnh khắc từ trong vành mắt mà rơi ra.
. . . . .
Nhẹ tay vuốt ve phần bụng đã nhô lên của mình, “Con à, mẹ biết khi mình khóc sẽ
thật không tốt cho con. Nhưng con ơi, tha thứ cho mẹ lần này có được không,
thật ra thì mẹ không kiên cường như vậy đâu, giả vờ thật sự rất mệt mỏi, rất
mệt . . . . . . Rõ ràng là quan tâm, lại phải làm bộ như bất mãn, rõ
ràng đau thấu tâm can, lại phải tỏ ra như không có cảm giác gì. . . . . . Mẹ
sẽ khóc một lát, sau khi khóc rồi mẹ sẽ không lại vì ông ấy mà đau đớn nữa,
không đáng. . . . . . Thật không
đáng. . . . . .” Giọng nói càng ngày
càng nghẹn ngào, nước mắt trong suốt nhỏ xuống sàn nhà, văng tung tóe như đang
tỏ ra bi thương vô tận.
Bóng đêm vô tận giống như một loại thuốc màu vĩnh viễn cũng không thể tan đi,
thật đậm, khiến người ta không thể thở . . . . . .
Bên phía kia của cánh cửa, một thân người cao to màu đen đang cùng vời màn đêm
hòa làm một thể, giống như hắn vốn chính là một phần của bóng đêm. Đôi mắt màu
đen lóe ra những tia sáng ngọc, hắn chậm rãi đưa ra cánh tay thon dài, đặt lên
trên cửa, khẽ run một chút, rồi thu tay về, xoay người dựa vào cánh cửa, con
ngươi đen chán nản mà rũ xuống ——
Một bên cửa là một loại đau triệt nội tâm, ai kia đang nỉ non mà khóc, còn phía
bên kia cánh cửa thì cực kì, cực kì yên tĩnh cùng với trầm mặc —— khoảng cách
ngăn trở giữa hai người bọn họ chỉ là một cánh cửa thôi sao?
————
“Cốc, cốc!”. Sau hai tiếng gõ cửa, lập tức truyền đến tiếng cánh
cửa bị đẩy ra.
“Cút!” Một giọng nói thô bạo đột nhiên vang lên, ngay sau đó là một cái gối đầu
lập tức bị ném ra ngoài, khí giận của hắn quả nhiên không nhỏ.
Bà nội Nhâm lập tức nói, “Ối! Thằng hư này, cháu muốn tập kích bà nội à!” Nhìn
chung quanh một chút, “Ủa? Tâm Du đâu?”
“Phòng khách!” Nhâm Mục Diệu lãnh đạm trả lời, trở mình một cái, hắn vùi đầu
vào trong chăn tiếp tục ngủ.
“Phòng khách? Hì hì. . . . . .” Bà nội Nhâm
che miệng cười trộm, nhưng tiếng cười vẫn bật ra khỏi miệng, “Thằng quỷ này,
cháu có phải là quá ‘cái đó’ không. .
. . . . thật là, phụ nữ có thai
không thể quá ‘cái đó’ được đâu. . .
. . .Cháu nên kiềm chế tình cảm của mình. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu có chút không chịu được nữa, hét lên: “Bà nội, bà có thể đi rồi.”
“Được! Bà đi gọi Tâm Du dậy. Cháu cũng nhanh
dậy đi, hôm nay là đám cưới của cháu đấy.” Bà nội xoay người, bước ra ngoài,
miệng còn không ngừng lẩm nhẩm, “Tối hôm qua không phải là hai đứa chia phòng
ngủ sao! Không có vận động, sao thằng nhóc hư này còn mệt mỏi như vậy cà?”
Bà nội Nhâm gõ cửa phòng khách, “Tâm Du à, cháu mau rời giường đi thôi”
Bên trong truyền đến tiếng mặc quần áo ‘xột xoạt’, cửa lập tức mở ra, “Bà nội,
bà không cần phải gọi cháu dậy đâu, như thế cháu thật không phải phép.”
“Ai ~~~ lớn tuổi rồi, ngủ không được.” Cháu dâu mình thật ngoan, Bà nội Nhâm
ngẩng đầu, “Tâm Du, mắt cháu sao thế?”
Kiều Tâm Du dùng tay dụi dụi, che lại ánh mắt sưng đỏ, khóe môi cố cong lên một
đường cong, “Hơi sưng một chút. . . . . . Bà nội bà biết mà, phụ nữ có thai rất dễ bị bệnh phù
.” Tùy tiện tìm đại một lý do lấp liếm cho qua, “Bà nội, con còn chưa đánh răng
rửa mặt.”
“Được được, con đi đánh răng rửa mặt đi.” Bà nội phất tay một cái, nhìn phía
sau bóng lưng của Kiều Tâm Du, lặng lẽ nói thầm: “Phụ nữ mang thai tuy có bệnh
phù, nhưng sao mình chưa từng nghe thấy qua là có phù ở mắt? Chẳng lẽ là triệu
chứng đặc thù cho vài trường hợp? Xem ra mình phải đi hỏi ông già Mã kia mới
được.” Bà nội lẩm bẩm.
————
Kiều Tâm Du dùng nước đá đắp lên mắt, khiến chỗ sưng phù bớt đi không ít. Lúc
Kiều Tâm Du xuống lầu, ở đầu thang lại gặp được Nhâm Mục Diệu.
Đầu cô thoáng chốc trống rỗng, ngay cả tầm mắt cũng không biết quét về phía
nào, trong lúc quẫn bách mà đứng tại chỗ, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân
mình.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Nhâm Mục Diệu mở miệng, sâu trong giọng nói
nam tính lộ ra mùi rượu đậm đà.
Kiều Tâm Du vẫn duy trì động tác lúc đầu, “Ừ!”
Lạnh nhạt thăm hỏi, giống như người xa lạ. Trong một đêm, bọn họ đã hóa thành
những người xa lạ cần phải hỏi thăm khách sáo lẫn nhau rồi.
Nhâm Mục Diệu thấy cô câu nệ, đôi mắt lạnh chợt lóe lên, tay hắn đút vào trong
túi quần, di chuyển đôi chân bước xuống dưới.
Chân Kiều Tâm Du mới vừa nâng lên một bước, trong đầu cô đột nhiên nhớ lại lời
hắn nói tối hôm qua, theo như hắn nói muốn cô tránh cho hắn không cảm thấy buồn
nôn, Kiều Tâm Du lập tức đem chân thu về, xoay người lại.
“Sao cô không xuống!”. Giọng nói truyền đến từ sau lưng lộ rõ vẻ không chút
kìm chế.
“Nhìn thấy tôi sẽ khiến anh cảm thấy không muốn ăn mà, cho nên. . . . . .”
Cô vẫn chưa nói hết, một giọng nói lạnh băng lập tức cắt đứt lời của cô, “Tùy
cô!”
Kiều Tâm Du đóng băng tại chỗ, con ngươi dần dần rũ xuống, che giấu ưu thương
bên trong.
Rất nhanh thợ trang điểm đã tới, cô mặc áo cưới vào, trang điểm thật tinh xảo,
dưới tác dụng của phấn lót và má hồng, vẻ tái nhợt trên mặt cô đã được che lấp,
hiện lên thần thái sáng láng, cùng đôi mắt mị hoặc, hạnh phúc của một cô dâu
Hạnh phúc? Tất cả chỉ là giả dối thôi, vẻ hoa lệ chỉ là bề ngoài, một khi bị
rách, nó lập tức sẽ lộ ra vẻ xám xịt, vẩn đục bên trong.
Thì ra là hạnh phúc cũng có thể ngụy trang.
“Cô chủ, cô thật xinh đẹp, cô là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy đó.” Cô
thợ trang điểm không chút nào tiếc rẻ sự biểu dương của mình.
“Cám ơn!” Kiều Tâm Du lễ phép đáp lại.
Một anh thợ trang điểm khác lập tức bước tới phá vỡ cuộc đối thoại “Cô chủ,
theo tôi thấy da của cô rất đẹp, rất mềm mại, cô thường dùng loại mỹ phẩm gì?”
Cái thân phận ‘vợ chủ tịch tập đoàn Nhâm thị’ này, đích thực rất ‘cao cao tại
thượng’, khiến ai cũng muốn nịnh bợ.
Kiều Tâm Du cố nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, cô thật không có tinh lực ứng phó
những lời nịnh nọt của bọn họ.
“Woa, đại mỹ nhân!”. Giọng nói hưng phấn của Đinh Hạo Hiên truyền vào, “Anh
trước tiên muốn thay Tiểu Diệu Diệu vào thăm cô dâu xinh đẹp này một chút.” Bộ
đồ Tây được may tay, vừa khít với thân người Đinh Hạo Hiên, không chút gò bó,
làm lộ ra vẻ mị lực của hắn. Mê đảo
một đám thợ trang điểm ngay tại chỗ.
Nhìn dung nhan bình thường của cô, đã là ‘Hoa sen tinh khiết, một vẻ đẹp hết
sức tự nhiên’, đủ để làm điên đảo mọi người rồi. Không nghĩ tới, khi thêm vào
những món trang sức trang nhã, con ngươi trong suốt được đánh màu xám khói, ánh
mắt lưu chuyển, thật có thể đem bóng tối lùi đi. Bộ áo cưới trắng như tuyết bao
bọc dáng người thon nhỏ, lưu chuyển của cô, thiết kế lộ ra phần xương quai
xanh, làm lộ ra da thịt trắng muốt phía trước ngực, như có thể lập tức tan ra,
hoa văn hoa bách hợp trước ngực, càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cô —— sau khi
được trang diểm, dung nhan của cô càng rung động lộng người.