Ads
“. . . . . .” Kiều Tâm Du không biết nói gì, cô không
nhúc nhích, vẫn trầm mặc.
“Thế nào?”. Ngữ điệu Nhâm Mục Diệu lộ rõ vẻ mỉa mai, hắn xoay người cô lại, đè
lên người cô, “Giận tôi, không thèm để ý tới tôi sao?”
Đầu Kiều Tâm Du nghiêng về một bên, “Không có.”
“Không? vậy mà tôi có cảm giác cô đang giận tôi đấy. Cô đang trách tôi mấy ngày nay đã tỏ ra lạnh nhạt với
cô?” . Con ngươi u tối của hắn nhíu lại, ánh mắt lạnh cùng với bén nhọn tán ra
xung quanh, bàn tay dùng lực ——
“Xoạt ——” . Áo ngủ tơ tằm bị xé thành những mảnh nhỏ dưới bàn tay hắn.
“Đừng mà, đừng!” Giọng Kiều Tâm Du hốt hoảng như những hạt ngọc vội vã lăn
xuống trên mặt đất, hỗn loạn, mất đi quy luật.
Mấy ngày trước, cô giống như một u hồn vô định, không nói năng không cảm giác,
người ta nói cái gì, cô làm cái đó, không kiêu ngạo không tự ti, nhưng quan
trọng nhất là Nhâm Mục Diệu không thể bắt được hồn phách của cô. Hiện giờ cô
phản ứng như vậy, ít nhất có thể nói rõ một điều, cô còn có thể sợ. Tính ham chơi của Nhâm Mục Diệu nổi lên, tay hắn không
an phận hướng về phía bụng dưới của cô mà chạy tới, cảm nhận dưới bàn tay hắn
là phần bụng của cô đã hơi nhô lên. Miệng hắn đến gần bên tai Kiều Tâm Du, nhẹ
nhàng thổi khí, phun ra hơi thở nóng rực, “Nói đi! Đừng cái gì?”
Kiều Tâm Du quơ tay loạn xạ, hai cánh tay mảnh khảnh, khéo léo đối chọi với những
bắp thịt tinh tráng của hắn, quả thật chính là lấy trứng chọi đá, đau đớn chỉ
thuộc về cô mà thôi, “Tôi không muốn anh chạm vào tôi . . . . . .”
“Không muốn tôi đụng chạm tới cô?”. Trong
đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu bỗng chốc thắp lên một ngọn lửa, “Cái chính
là tôi muốn chạm vào cô, đoạt lấy cô! Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ mãi không quên
cái tên Phương Đình của cô đúng không? Có phải chỉ có anh ta mới có thể thỏa
mãn nhu cầu của cô không, tư vị của anh ta có thể khiến cô khó quên sao? Bất
quá, cô bây giờ chỉ có thể để một mình tôi ‘chơi’ thôi. Mang theo con của tôi đi ngoại tình, cô không cảm thấy
bẩn à, con của tôi trong bụng cô nói không chừng cũng càm thấy ghê tởm tới mức
muốn nôn đó. . . . . .”
“Tôi không có! Tại sao từ trước tới giờ anh cũng chưa từng tin tưởng tôi? Tại
sao anh luôn nghĩ tôi hạ tiện đến mức không thể chấp nhận như vậy? Bởi vì anh
từ đầu đến cuối chỉ xem tôi như một Con Búp Bê mà thôi, đúng không, anh đối với
một Con Búp Bê cần gì phải để tâm đến, dù sao thì cũng có thể tùy thời tùy ý mà
vứt bỏ, thay một con khác mà!” Từng lời nói giống như những cây đinh đâm vào
trái tim cô, theo từng nhịp tim đập mà càng đau hơn.
“Cô biết rõ nhỉ! Biết rất rõ, vậy sao còn phải phạm tới đại kỵ của tôi, phản
kháng tôi chứ? Cô muốn kiểm nghiệm xem cô trong lòng tôi quan trọng, đáng giá
tới mức nào sao? Xin lỗi, ở trong lòng tôi, cô chẳng là gì cả! Cô biết loại đàn
bà nào là thông minh nhất không? Chính là loại biết người biết ta, không cần hy
vọng xa vời hay vọng tưởng quá nhiều.” Nhâm Mục Diệu vặn bung bắp đùi của cô
ra, bàn tay hắn đi vào trong khu vực tối tăm thần bí. . . . . .
Kiều Tâm Du khép mắt, toàn thân cô cứng đờ mà nằm ngửa, con ngươi trong suốt,
thần thúy giờ đã trống trơn, dường như một dòng suối trong, giờ đã biến thành
vũng nước lặng.
Cánh môi tái nhợt hé mở, “Anh làm ơn nhanh một chút.” Cô thật giống như đang
hoàn thành một loại công việc được bổ nhiệm, không hề làm ra bất kỳ loại phản
kháng nào. Cô nên thử một lần, làm loại đàn bà thông minh như trong miệng hắn
nói, tự biết mình, biết người, không cần hy vọng xa vời hay vọng tưởng quá
nhiều.
Là cô quá hy vọng xa vời, là cô tự mình đa tình, cho nên hiện giờ rất đáng đời
cô, ‘gieo gió gặt bão’ mà.
Nếu như không yêu hắn như vậy, cũng sẽ không đau đớn như thế chứ?
Loại phản ứng này, ngược lại khiến Nhâm Mục Diệu cực kì sửng sốt, hắn cho là
Kiều Tâm Du sẽ phản kháng, nhưng cô. . . .
. . Cô cứ như vậy, khiến Nhâm Mục
Diệu cảm thấy càng tiếp xúc càng phiền muộn, càng khiếp đảm.
Cô phải như một bông hoa bách hợp mang theo gai họn, phải có vẻ bề ngoài tao
nhã mỹ lệ, tính tình dịu dàng nhã nhặn lịch sự, nhưng cũng rất bướng bỉnh, mang
theo vẻ quật cường. Cô bây giờ sao lại chịu thua hắn như thế, ‘cái gai’ của cô
đâu rồi?
Nhâm Mục Diệu vẫn muốn hoàn toàn thuần phục cô, nhưng bây giờ. . . . . . Hình như đây không phải là điều hắn mong muốn .
Gương mặt hắn như một thanh dao khắc cực kì lạnh lùng, con ngươi đen cau chặt,
“Đừng có bày ra bộ mặt chết rồi đó cho tôi xem, thật mất hứng!” Nhâm Mục Diệu
xoay người nằm nghiêng một bên.
“Anh muốn tôi mỉm cười nhẹ, hay phải cười to, cười nịnh nọt, hay. . . . . .” Kiều Tâm Du giống như một nhân viên bán hàng, hỏi
thăm vị ‘Khách hàng’ quen biết bên cạnh, giúp mình có thêm kinh nghiệm.
“Đủ rồi!” Nhâm Mục Diệu giận đến mức lồng ngực hắn cứ phập phồng không thôi,
“Hôm nay tôi không có hứng.”
“Vậy, tôi có thể đi ngủ rồi chứ?” Kiều Tâm Du dò hỏi giống như bản thân cô là
người máy.
Ánh sáng lạnh bắn ra tán loạn khắp đôi mắt của hắn, Nhâm Mục Diệu sắp tức điên
lên rồi, “Cút! Cô có thể cút đi rồi ——”, hắn nhắm mắt làm ngơ.
“Vậy tôi nên cút đi đâu?” Kiều Tâm Du chán nản ngồi dậy, mặt cô tái nhợt không
chút cảm xúc. Cô cố gắng đem áo ngủ đã bị xé đến rách nát khoác lên người.
Nhâm Mục Diệu cầm lên một điếu thuốc nơi đầu giường, hắn đốt lên, hút một hơi,
phun ra những làn khói nhàn nhạt, “Phòng khách! Sau này cô đừng đặt chân đến
gian phòng này nữa!”
Nghe được mùi thuốc lá, Kiều Tâm Du ghét loại mùi vị này, cô không khỏi nhíu
mày. Cô nhớ rất rõ, lúc Nhâm Mục Diệu ở Athen hơn một tháng, hắn chưa từng rút
ra một điếu thuốc nào, cô còn tưởng hắn thật sự bỏ chúng rồi.
Đoạn kí ức ở Athen thật sự giống như một giấc mơ, hắn dịu dàng, cẩn thận săn
sóc cô, nhưng tất cả, đúng thật là một giấc mơ, quá mức mờ ảo, quá mức hư ảo
rồi, thật giống. Lúc nó phải chấm dứt, giấc mộng sẽ lập tức vỡ tan ——
tất cả trở về thực tế tàn khốc.
Giống như một câu truyện cổ tích, ma pháp đã biến đổi hắn thành một vương tử,
nhưng đến nửa đêm, mười hai giờ qua đi, vương tử lần nữa sẽ biến trở về thành
ác ma.
Kiều Tâm Du nhận rõ một sự thật, thực tế chính là thực tế, không giống như
trong chuyện cổ tích, luôn sẽ có một kết cục hoàn mỹ hạnh phúc.
“Hiểu rồi.” Kiều Tâm Du bò xuống giường, chân không giẫm lên sàn nhà lạnh như
băng.
Từng bước từng bước rời khỏi gian phòng. . . . . .
Nhâm Mục Diệu nhìn bóng lưng cô run rẩy không dứt, hắn như muốn xông tới ôm cô,
nhưng loại xung động này lập tức bị cảm giác phẫn uất chế ngự.
Hắn không biết mình tại sao phải tức giận như vậy, là vì cô cùng với Phương
Đình gặp mặt nhau sao. Hay vì một nguyên nhân nào khác. Hay là vì cô có thể
chia sẻ tất cả mọi chuyện của mình cùng với Phương Đình, bao gồm cả ngày giỗ
của mẹ cô, còn với hắn, cũng vẫn chỉ ngậm miệng không nói?
Kiều Tâm Du không thèm tín nhiệm hắn, dù hắn đã đồng ý phản bội Lương Tử Oánh,
tự trách chính mình mà đón nhận cô, tại sao cô phải xây nên bức tường ngăn cách
giữa hai người, đẩy hắn ra ngoài?
Nhâm Mục Diệu thật không biết những giá trị, những kiên trì, hắn bỏ ra có đáng
giá hay không. . . . . .
Bên trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá, giữa ngón tay hắn có một ngọn lửa nhỏ
màu đỏ, ánh sáng chợt tắt đi, bóng đêm xông tới hệt như những phiền muộn, u ám
của hắn lúc này.