Ads
“Được rồi, nhớ đừng làm
rộn đó!” Nhâm Mục Diệu cố che dấu nụ cười nham hiểm, cùng dáng vẻ đang cố nuốt
sống cô.
Kiều Tâm Du mím chặt môi, dường như đang cố gắng đưa ra một quyết định trong
đại, cô hít sâu một hơi, lát sau, khóe miệng của cô mãi mới có thể nâng lên một
đường cong yếu đuối “Anh đã nói vậy, em sao có thể phụ lòng anh chứ?” Nói xong,
bàn tay của cô không ngừng run rẩy vươn tới, nhưng cô vì mặt mũi của mình,
không thể không cố kiên trì.
Bây giờ cô hở một chút là xấu hổ đến đỏ mặt, Nhâm Mục Diệu đã khẳng định cô vốn
không có thứ gọi là can đảm, nên quyết định tiếp tục diễn tốt vai diễn ‘bệnh
nhân’ của mình, còn cô giống như bị người điểm huyệt, không nhúc nhích, chỉ có
bàn tay mềm mại đang run rẩy chạm đến da thịt hắn.
Hai mắt Kiều Tâm Du nhắm thật chặt, cố di chuyển ngón tay mình đến nơi cần
thiết. Cẩn thận tìm kiếm nơi hạ thân của hắn, đột nhiên chạm
được một vật cứng, bèn dùng đầu ngón tay nhẹ nhẹ di chuyển lên trên. . . . . . Cuối
cùng thật vất vả dọc theo quần lót của hắn, chậm rãi cởi xuống.
Tiếng thở khẩn trương của cô làm bầu không khí trở nên thật lúng túng, sau đó
dần trở nên vô cùng ái muội.
Kiều Tâm Du còn chưa dám mở mắt, cô nhắm mắt thật chặt, làm như chỉ cần nhìn
thấy ánh sáng là sẽ bị mù ngay vậy. Cô cầm khăn lông nóng lên, lung tung lau
chỗ hạ thân của hắn, khó tránh khỏi việc hành động hơi có chút mạnh bạo.
“A!” Nhâm Mục Diệu bị đau, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến việc chắc chắn cô
gái nhỏ này đang cố ý muốn chỉnh hắn. Nhưng khi bàn tay mềm mại, lại mát lạnh
của cô vô tình trêu chọc vào bộ vị trọng yếu của hắn, giờ mà hắn còn không có
cảm giác thì đúng là không bình thường. Một chuỗi
lửa nóng đang từ trong lòng thiêu đốt bản thân hắn, khiến tim hắn đập thật
mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
“Xong rồi.” Cô thở mạnh ra một hơi, nhiệm vụ bất khả thi này cuối cùng cũng đã
hoàn thành. Cô cảm giác mình quả thật đang tự làm khổ bản thân, cô vốn muốn
chỉnh hắn thôi, cuối cùng lại thành tự trừng phạt mình.
“Đã tự mở ‘bao trang’, thì hẳn em cũng phải tự mình đóng lại chứ?” Nhâm Mục
Diệu bực mình, giọng nói có chút khàn đục lại trầm thấp, lộ ra vẻ uy quyền.
“Cái này. . . . . .” Kiều Tâm Du mở mắt, tầm mắt ngay sau đó rơi vào
hạ thân khổng lồ, “A. . . . . .” Kêu
lên một tiếng thất thanh, lập tức dùng khăn lông che mắt lại, “Anh là đồ điên,
biến thái, còn không mau mặc quần áo vào!”
Nhâm Mục Diệu nhìn gò má cô đỏ bừng, không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn
cười, hắn chậm rãi nói: “Tôi trở thành như vầy, không phải là do em làm sao.”
Giọng nói của hắn còn chất chứa rất nhiều uất ức, giống như hắn vừa bị chính cô
lăng nhục vậy.
Kiều Tâm Du nhất thời cứng họng, lần nữa mở mắt, thấy ngay thứ phía dưới khăn
trải giường không biết từ khi nào đã ‘chống lên’, cô kinh ngạc nhìn vào gương
mặt tuấn tú của hắn, “Anh. . . . . . Anh đừng nói là. . . . . .” ]bừng lên dục hỏa rồi’ năm chữ còn lại Kiều Tâm Du nói không
ra lời.
“Đúng!” Nhâm Mục Diệu thừa biết cô đang nghĩ gì, nên thẳng thắng thừa nhận
không chút kiêng kỵ. Tay trái vươn ra một cái, kéo cô vào trong ngực, “Cho
nên, em phải giúp tôi dập lửa.” Nói xong hắn lập tức hành động. Hơi thở nóng
bỏng nhào vào cổ của cô, vẩn đục, cháy bỏng, tràn đầy dục tình.
“Nhưng. . . . . . Nhưng,
anh không phải đang bị thương sao! Anh nên. . . . . .” Kiều Tâm Du nhẹ nhàng nhắc nhở đến thương thế của hắn.
Phần dưới bụng của hắn đã sớm thẳng đứng lên rồi, khiến Nhâm Mục Diệu lúc này
không cách nào nhẫn nại. Hắn ôm chặt lấy thân thể cô, xé nát áo ngủ, đem mặt
vùi sâu vào giữa ngực cô, dùng sức hô hấp, hít sâu mùi thơm của cô, hương thơm
sữa tắm hòa lẫn vào hương thơm tự nhiên của cô, thật dễ chịu.
“Là do em gây ra, cho nên em nhất định phải chịu trách nhiệm!” Phần thạch cao
dày cộm bao bọc tay phải của hắn, khiến tay hắn trở nên vụng về, thật sự bất
tiện. Làm cho hắn có cảm giác thất bại, hắn nhanh chóng cởi bỏ phần thạch cao
kia ra, giải phóng tự do cho tay phải của hắn.
“Anh. . . . . . Tay
của anh. . . . . . Ưm. . . . .
.” Không cho Kiều Tâm Du nói nhiều, môi của cô lập tức bị hắn chặn lại, đây
luôn là phương pháp tốt nhất khiến cô im miệng.
Nhâm Mục Diệu chậm rãi hạ xuống thân thể to lớn của mình, cuồng ép mạnh bạo ôm
chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ của cô, hôn nhẹ vào lớp da thịt mềm mại. Hắn cố ý
dùng thứ nóng bỏng phía dưới khiêu khích khe huyệt mỏng manh của cô. . . . . .
“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du nhanh chóng bị thứ nóng bỏng
của hắn làm cho bốc cháy, cô cố kìm chặt miệng, không phát ra tiếng. Muốn đẩy hai tay hắn ra, nhưng trong chớp mắt, hai
cánh tay cô trở nên mềm mại vô lực, lại nắm chặt bả vai hắn. Cô càng thêm tiến đến gần hắn, vô ý thức. . . . . . muốn
đốt cháy cùng hắn. . . . . .
“Con. . . . . .” Một tia lý trí nói cho Kiều Tâm Du biết, cô
không thể như vậy được.
“Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận. . . . . .” Giọng
của hắn dịu dàng dường như có thể làm tan ra lớp băng cứng ngày đông, trên
người hắn từng tầng mồ hôi mỏng, dần dần ngưng tụ thành những viên ngọc, không
ngừng nhỏ xuống trước ngực cô.
Tìm được u cốc thần bí của cô, hạ thân Nhâm Mục Diệu lập tức dịu dàng tiến vào
trong. Hắn hít sâu một hơi, không nhịn được càng vùi sâu vào
trong cơ thể cô.
“A. . . . . .” Một tiếng kêu yêu kiều, từ trong cổ của cô
tràn ra, không thể kiềm chế.
Khi từng chuỗi tiếng vọng yêu kiều lọt vào tai Nhâm Mục Diệu, hệt như những đợt
lửa cháy lan tới, làm toàn thân hắn nóng rang, khiến cho từng cử động của hắn
càng lúc càng trở nên mãnh liệt, không chút mệt mỏi.
Hai người liên tục thở dốc, luồng sóng nhiệt không ngừng cuốn họ vào. . . . . .
Dường như lòng của bọn họ đã xích thêm lại gần nhau. . . . . .
————
Từng hồi ánh sáng chiếu vào hệt như những mũi nhọn đâm tới, khiến mắt Kiều Tâm
Du uể oải mệt mỏi mà mở ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, nháy mắt hai cái, cảm giác
được thân thể mình đang bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm vào một bờ ngực to lớn
rắn chắc của người đàn ông.
Kiều Tâm Du cẩn thận chạm vào tay hắn, cô thật không hiểu, “Sao lại có hai
tay?” Cô đột nhiên xoay người, muốn tránh thoát khỏi ngực của hắn, nhưng chỉ là
‘muốn’ mà thôi.
“Tay của anh?” Kiều Tâm Du hốt hoảng la toáng lên, “Thứ trên tay của anh đâu
rồi? Lớp thạch cao trên tay đâu?.”
Nhâm Mục Diệu vẫn không mở mắt, “Không có gì đâu, ngủ tiếp đi.” Giọng hắn hệt
như đang mê sảng, có vẻ đang rất buồn ngủ.
Không có gì? Kiều Tâm Du đem những lời này lặp đi lặp lại cho bản thân mình
nghe thật nhiều lần, tỉ mỉ lí giải, “Tay của anh vốn không hề bị thương?” Kiều
Tâm Du tỉ mỉ dò hỏi hắn.
“Mau ngủ đi!” Nhâm Mục Diệu vùi đầu vào ngực cô, trầm trầm ngủ.
Kiều Tâm Du hướng về phía lỗ tai của hắn hét lớn một tiếng, “Nhâm Mục Diệu! Anh
dám lừa gạt tôi!”
Gióng nói như sét đánh của cô, lập tức đem giấc ngủ của Nhâm Mục Diệu đuổi đi,
hắn xoa xoa lỗ tai, “Sao thế?” Trưng ra một bộ mặt vô tội.