Ads
“Tay của anh vốn không có
bị thương!” Kiều Tâm Du tức giận nói, “Anh dám lừa gạt tôi?” Cô khom lưng nhắm
ngay cánh tay cường tráng của hắn, đưa miệng xuống . . . . cắn
“Này, em tưởng mình là chó hả.” Nhâm Mục Diệu cũng chưa từng nghĩ đến vụ lừa
đảo của mình lại bị vạch trần nhanh đến vậy, tính sai rồi, tính sai rồi mà.
Hàm răng sắc bén của Kiều Tâm Du dễ dàng làm rách da của hắn, cũng như đâm vào
da thịt của hắn, mùi máu tươi dần dần lan ra khắp miệng cô, cô liếc nhìn gương
mặt tuấn tú đang cực kì tức giận của Nhâm Mục Diệu, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp,
mút vào huyết dịch* còn tươi của hắn.
(*):
máu nhưng ta thấy để huyết dịch hay hơn
Hắn mặc cho cô cắn, không phản ứng gì nữa.
Kiều Tâm Du thấy vết thương không còn chảy máu nữa thì ngẩng đầu lên, “Tôi
không phải chó, tôi là Vampire.” Nói xong Kiều Tâm Du quay đầu đi, không muốn
tiếp tục để ý tới hắn nữa, cô muốn thực hiện ‘chiến tranh lạnh’ với hắn.
Trên cánh tay Nhâm Mục Diệu được in dấu hai hàng răng chỉnh tề, hơn nữa chúng
còn đang rỉ máu.
“Tôi không cố ý muốn lừa gạt em đâu. Nhưng lúc đó, suốt môt tuần lễ trôi qua,
mà em thì một chút tin tức cũng không có, tôi gấp đến độ sắp nổi điên, nên mới
phải làm theo kế hoạch của Đinh Hạo Hiên . . . . . .”
Nhâm Mục Diệu làm việc từ trước đến giờ không cần giải thích với bất kỳ ai,
nhưng hắn bây giờ lại có thể vì Kiều Tâm Du mà kiên nhẫn giải thích tất cả.
“Anh nói, tất cả kế hoạch này đều là của Đinh Hạo Hiên?” Kiều Tâm Du nhớ lại
cảnh tượng ngày hôm qua, “ ‘Bí mật’ mà anh ấy muốn nói với tôi chính là cái này
sao?”
Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái, “Cậu ta luôn luôn rảnh hơi nhiều chuyện.”
“Vụ tai nạn xe kia cũng là giả sao?”
“Ừ!” Hiện giờ Nhâm Mục Diệu quyết định tỏ ra thái độ ‘thẳng thắng sẽ được khoan
hồng’ với cô, đem tất cả mọi việc thành thật khai báo tường tận, chỉ cần hắn
biết, bảo đảm sẽ biết gì nói đó, “Tai nạn xe là do Đinh Hạo Hiên tự mình làm
đạo diễn, mỗi người ở hiện trường đều là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí
của cậu ta, nhưng cảnh sát giao thông thì là thật.”
“Những thầy thuốc ở bệnh viện kia và y tá nữa, tất cả đều là giả?”
“Không phải. Họ là thật, nhưng tôi có trong tay một ít cổ phần của bệnh viện
này, cho nên chỉ cần chào hỏi với viện trưởng một tiếng, sau đó viện trưởng lập
tức ra lệnh, tất cả các y bác sĩ phải tích cực phối hợp diễn xuất.”
“Lúc ở trong bệnh viện, ngoại trừ tôi ra, những người khác đều biết sự thật
sao?”
Nhâm Mục Diệu thành thật hồi đáp: “Chắc là vậy?”
“Chắc là vậy? Các anh bình thản xem tôi là đồ ngốc tha hồ đùa bỡn, coi tôi như
một đứa ngốc, vì anh bị thương mà gấp gáp, khóc lóc, chạy nhanh vào bệnh viện,
chơi tôi như vậy vui lắm sao?” Đôi mắt trong trẻo của cô nhanh chóng bị những
giọt nước mắt thấm ướt, chúng dần dao động, rơi xuống rồi vỡ tan.
Cô không quan tâm tới việc hắn đối với cô dùng lời cay độc, nhưng cô không hi vọng
bị người khác lừa, hơn nữa còn dùng thiện ý của cô lừa gạt cô. (nguyên văn
convert là: “Cô không quan tâm hắn đối cô lãnh nói ác ngữ, nhưng là cô hi vọng
lấy được người khác lừa gạt, hơn nữa còn là dùng cô không đành lòng, thiện ý
của cô tới lừa gạt cô”, ta không hiểu hết nghĩa, dùng QT cũng không hiểu được, nhưng ta nghĩ như vậy là khá đúng)
“Những lời anh nói và việc anh tham dự tiết mục ‘nhân vật YI’ cũng là giả ư?”
Nhâm Mục Diệu ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, khẽ vuốt
ve phần lưng trắng nõn nà, “Những lời đó anh không hề cố ý chuẩn bị sẵn, lúc đó
nó đột nhiên hiện lên trong đầu anh, ngay lúc đó anh nhận ra được mình đã không
thể rời bỏ em rồi.”
Giọt nước mắt lạnh như băng lập tức rơi xuống trên lồng ngực ấm áp của hắn, dường
như từng giọt từng giọt một đang rơi vào trong lòng hắn, khắc sâu vào tâm hắn. Hắn cúi đầu, hôn lên giọt nước mắt mát lạnh kia, khẽ
nuốt chúng, có chút mặn, chút khổ sở, khiến hắn hiểu được nỗi đau của cô.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Giọng nói trầm thấp dường như đang mang
theo nhịp tim đập dồn dập của hắn, giọng hắn có chút cứng ngắc. Vì đây là lần
đầu tiên Nhâm Mục Diệu nói ra ba chữ này, lời nói xong rõ ràng có chút lạnh
nhạt mang theo vẻ mất tự nhiên.
Giọng nói Kiều Tâm Du nghẹn ngào: “Anh chụp ảnh của em lúc nào?”
“Ảnh gì?”
“Thì mấy tấm hình chiếu trên TV trong tiết mục đó, em vốn không hề biết tới
chúng, một tấm cũng không.”
Ti vi —— hình —— chụp ảnh ——
Nhâm Mục Diệu đem từng việc một suy nghĩ, sau đó biết ngay ai là thủ phạm,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy tấm hình đó là do Đinh Hạo Hiên trộm từ phòng
làm việc của anh.”
“Phòng làm việc của anh có hình em?” Kiều Tâm Du nín khóc mỉm cười, “Không ngờ
anh đường đường là Nhâm Mục Diệu, chủ tịch tập đoàn Nhâm Thị, thế nhưng lại
biết rõ mánh khóe của bọn đạo tặc, thản nhiên làm Paparazi chụp ảnh em . . . .
.”
“Anh có một món quà muốn tặng em.” Nhâm Mục Diệu biết hình tượng mà hắn xây
dựng bấy lâu nay đã lập tức tan biến.
“Quà tặng gì? Không phải là đống thạch cao kia chứ?” Kiều Tâm Du chế nhạo nói.
“Nó ở ngăn kéo trên cùng của tủ đầu giường bên cạnh em đó, vươn tay ra là
được.”
Kiều Tâm Du nửa tin nửa ngờ, nhìn thoáng qua hắn, lo lắng hỏi: “Không phải
chuột, cóc hay rắn rết gì đó chứ?”
Trong đầu cô chứa cái gì vậy?
Nhâm Mục Diệu nghiêm túc, lắc đầu một cái.
Kiều Tâm Du cố gắng di chuyển tới đầu giường, đưa ra bàn tay trắng nõn của
mình, mở ngăn kéo ra, sờ loạn bên trong, đầu ngón tay đột nhiên chợt lạnh, chạm
phải một vật kim loại lạnh như băng.
Lấy ra xem ——
Ánh sáng màu bạc, cùng những tia sáng trắng tỏa ra từ viên kim cương ngay lập
tức trực tiếp phản xạ vào mắt cô.
“MISS!” Đôi mắt trong suốt của Kiều Tâm Du trợn to, không hề chớp mắt, nhìn
chằm chằm vào sợi dây chuyền kim cương đang nằm trong tay mình, cô nhất thời
kích động, không thốt nên lời.
Khóe miệng Kiều Tâm Du lập tức cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
“Đây là bản thiết kế MISS của em, làm sao anh. . . . .
.”
“Anh tình cờ nhìn thấy bản thiết kế này trên bàn sách của em, cảm thấy nó rất
hợp với khí chất của em, cho nên đặt làm.”
Trong mắt Kiều Tâm Du thoáng qua vẻ ngạc nhiên, lại nhìn kỹ vào bên trong mặt
trái của sợi dây, “RMY. . . . . . Ba
chữ này có nghĩa gì?”
“Không có gì. . . . . .” Nhâm Mục Diệu gãi đầu, hơi ngượng ngùng, “Để
anh đeo vào cho em.” Hắn cầm lấy sợi dây chuyền trong tay cô, rồi đeo lên cổ
cô.
Nhưng Kiều Tâm Du không vì vậy mà bỏ qua cho vấn đề này, tiếp tục nghiên cứu ý
nghĩa của ba chữ kia, “RMY, RMY. . . . . .
‘Nhâm Mục Diệu’*. . . . . .” Kiều
Tâm Du bừng tỉnh hiểu ra, “Nhâm Mục Diệu! Anh khắc tên mình vào dây chuyền là
muốn đạo tác phẩm của em sao?”
(*): Nhâm Mục Diệu = Ren Mu Yao (hình như vậy >,
“Đạo tác phẩm của em?” Giọng Nhâm Mục Diệu không khỏi tăng cao, “Anh - Nhâm Mục
Diệu mà lại muốn đạo một tác phẩm bèo bọt của một Thiết Kế Sư thuộc hàng tôm tép
sao.” Hắn không chút nể mặt hỏi ngược lại.
“Vậy anh nói xem, sao anh lại muốn khắc tên mình vào sợi dây chuyền này?” Kiều
Tâm Du thấy thiết kế của mình biến thành đồ thật, trở nên kích động không thôi,
cô hoàn toàn không nhớ tới món đồ kim loại lạnh lẽo đó, đã được treo lủng lẳng
dính sát vào ngực mình.
Nhâm Mục Diệu trợn trắng cả mắt, lạnh lùng nói: “Đúng là sinh vật đơn bào mà.”