Ads
“Không —— đừng gọi điện
cho Mục Diệu!” Kiều Tâm Du không để ý đến cây súng lục đang dí vào trên đầu
mình, cô đưa tay lên, muốn cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Lương Tử Ngưng.
“Con đàn bà chết tiệt, cút sang một bên!”
Hai người giằng co với nhau, tay Lương Tử Ngưng run lên, “Đoàng ——” một tiếng,
tiếng súng lục phát ra rõ rệt.
“Á. . . . . .” Kiều Tâm Du bị đau, cô hét to một tiếng,
thật may là viên đạn không bắn trúng cánh tay cô, chỉ sượt qua bả vai. Nhưng,
máu cứ ào ạt chảy ra từ miệng vết thương, không ngừng tuôn ra ngoài. Kiều Tâm Du lập tức dùng tay bên kia chặn vết thương
lại, máu đỏ tươi từ giữa kẽ tay rỉ ra. . . . . .
Lương Tử Ngưng lạnh lùng liếc nhìn cô, “Tôi đã bảo cô nên ngoan ngoãn nghe lời
mà!” Ngay sau đó cô ta bấm số gọi cho Nhâm Mục Diệu.
————
Đang trong giờ họp, Nhâm Mục Diệu hết sức chuyên chú lắng nghe tất cả các bản
báo cáo doanh thu tháng trước của bộ phận quản lý. Mặc dù trong lúc đối phó với tập đoàn Kim Thái, cổ
phiếu có chút rớt giá. Nhưng, nó lập tức lại tăng lên, hiện giờ tình hình rất
tốt.
Đột nhiên tiếng nhạc chuông đặc biệt bay bổng tới phòng họp lặng như tờ, là
giọng một cô gái làm nũng õng ẹo gào thét to: “Ông xã, ông xã mau nghe điện
thoại, bà xã đại nhân gọi tới nè...”
Vì để phân biệt với người khác, Nhâm Mục Diệu đặc biệt đem tiếng chuông của
Kiều Tâm Du gọi tới cài đặt nhạc chuông thành bài hát riêng, khẽ cau mày, từ
khi nào thì biến thành tiếng chuông tạp nham buồn nôn thế này hả? Nhưng rồi,
chân mày hắn lại giãn ra, trừ Kiều Tâm Du ra còn người nào có thứ can đảm đó.
Trên mặt Nhâm Mục Diệu hiện lên nụ cười chói lọi, nhấn xuống phím call, “Tâm
Du, nhớ anh sao?”
Các trưởng bộ phận vốn đang ngồi yên trong phòng họp lập tức rối rít mở rộng
tầm mắt, người trước mắt thật là tổng giám đốc vô tình máu lạnh của bọn họ sao?
Anh ta không ngờ cũng có nụ cười, thật làm cho họ không dám tin, có vài người
gở mắt kiếng xuống, lau lau tròng kính của mình, cho là mình hoa mắt.
“Hi, Nhâm Mục Diệu, biết em là ai chứ?”
Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu lập tức ngưng trệ lại, vẻ mặt cứng đờ, “Tâm
Du đâu? Sao cô có điện thoại của cô ấy?”
“Ai ——” Lương Tử Ngưng thở dài một tiếng, “Cô ấy đang ở bên cạnh em, bọn em gặp
nhau ôn chút chuyện thôi, anh cần gì lo lắng đến vậy.”
“Không! Mục Diệu, đừng tin cô ta..., cô ta muốn. . . .
. .” Kiều Tâm Du hướng về phía điện thoại lớn tiếng gào thét, nhưng lại bị
Lương Tử Ngưng lấy tay bịt chặt miệng cô lại. Vì cánh tay cô đã bị cô ta trói,
nên không có cách nào phản kháng.
“Cô muốn gì?” Nhâm Mục Diệu lẳng lặng nói, giọng nói bình tĩnh, nhưng là loại
an tĩnh trước cơn sóng to gió lớn.
“Muốn gì? Anh nói xem, một cô gái yếu đuối như tôi thì có thể muốn gì? Chỉ muốn
gặp mặt anh chút thôi, ai bảo anh là tổng giám đốc tập đoàn Nhâm thị cao cao
tại thượng, dân chúng nhỏ như tôi đây muốn gặp anh một lần thật không dễ dàng,
cho nên phải cần vợ anh ‘xây cầu dắt mối*’...”
(*):
ý chỉ vật trung gian liên kết hai bên
Nhâm Mục Diệu trực tiếp cắt đứt lời cô ta, “Cô đang ở
đâu, tôi lập tức tới ngay...”
Hắn nghe địa chỉ truyền đến trong điện thoại, “Bíp” một tiếng, hắn ngắt điện
thoại di động. Đôi mắt nghiệm ngặt nhìn các trưởng bộ phận còn đang ngơ ngác,
lớn tiếng gầm hét: “Nhìn cái gì! Hội nghị kết thúc ở đây!”
Nhất thời, những trưởng bộ phận kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng
bệch, rối rít đứng lên đi ra khỏi cổng.
Đôi mắt thâm thúy luân chuyển ánh sáng đen tối, bấm một số điện thoại.
Tiếng “Píp —— píp —— píp ——” vang lên rất nhiều, sau một lúc mới thông, đầu bên
kia điện thoại truyền tới một giọng nói lười biếng, “A lô ——”
“Nhâm Dịch Tuấn! Tao cảnh cáo mày, lo mà quản giáo tốt đàn bà của mày đi!” Lời
nói lạnh băng như một mũi tên nhọn, đâm về phía đầu kia điện thoại.
Nhâm Dịch Tuấn vừa nghe được giọng Nhâm Mục Diệu, đôi mắt tức giận lưu chuyển
hiện lên ánh lạnh, hắn đứng lên, dùng cước bộ đá lăn mấy chai rượu dưới đất,
“Gì? Bây giờ mày muốn cười nhạo tao vì tao đã thua mày sao, muốn xem kết quả
của tao có bao nhiêu thê thảm à...”
“Tao không có hứng thú với mấy chuyện đó, càng không có thời gian!” Nhâm Mục
Diệu vừa nghe điện thoại, vừa đi về phía thang máy chuyên dụng, “Mày lo trông
chừng người đàn bà của mày đi, bảo cô ta đừng có ra ngoài gây chuyện thị phi.”
“Mày nói ai? Lương Tử Ngưng?”
“Không ngờ mày còn có rất nhiều đàn bà!” Nhâm Mục Diệu châm chọc.
“Lương Tử Ngưng, cô ta sao?”
Gai bạc trong đôi mắt lạnh của Nhâm Mục Diệu chợt lóe, lạnh lùng nói: “Tâm Du
đang trong tay cô ta.”
“Cái gì?” Đầu Nhâm Dịch Tuấn vốn còn kèm theo nửa phần men say, nhưng vừa nghe
được câu nói kia, lòng hắn dường như có một tảng đá ập tới, khơi dậy nên những
đợt sóng to gió lớn, nhất thời khiến hắn cực kì tỉnh táo, “Ở đâu?... Được, tao
tới ngay...”
Ngắt điện thoại, Nhâm Dịch Tuấn đi ra khỏi căn phòng vây hãm hắn ba ngày nay,
khoác thêm một cái áo gió màu đen, nhặt chìa khóa xe trên khay trà, hắn bước
nhanh ra ngoài.
Bên tai hắn vang đi vang lại câu nói kia của Lương Tử Ngưng ——”Anh không phải
hận Nhâm Mục Diệu sao, được! Em sẽ giết hắn giúp anh!”
Không được! Hắn không cho phép Lương Tử Ngưng vì hắn mà làm ra loại việc ngốc
đó.
Nhâm Dịch Tuấn lại gọi cho Nhâm Mục Diệu, lạnh lùng nói: “Người Lương Tử Ngưng
muốn giết là mày, mày tốt nhất đừng qua đó, một mình tao đi là được!”
“Nhưng, Tâm Du trong tay cô ta, Tâm Du đang gặp nguy hiểm!” Nhâm Mục Diệu đối
với an nguy của bản thân hoàn toàn không để ý, tâm trí hắn hiện giờ chỉ đầy ắp
Kiều Tâm Du.
Nhâm Mục Diệu ngắt máy, chân nhấn mạnh cần ga, chiếc Lamborghini bỗng chốc chạy
vọt ——
————
Bên trong xe, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập, chân mày Kiều Tâm Du nhíu chặt,
cắn răng nhịn loại đau đớn khoan xương thấu tim truyền tới nơi cánh tay, trán
cô thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Lương Tử Ngưng, cô thật sự rất thích Nhâm Dịch Tuấn?”
Lương Tử Ngưng bỗng dưng quay đầu, lạnh lùng liếc cô một cái, “Điều này không
thể nghi ngờ!” Cô ta rút mấy tờ khăn giấy, đè xuống vết thương của Kiều Tâm Du.
“Đó căn bản không phải là yêu!” Kiều Tâm Du cắn răng nói ra, giọng kiên quyết.
Nghe cô nói thế, tay Lương Tử Ngưng thoáng dùng thêm lực, ấn thật mạnh vào vết
thương của cô, nhất thời, toàn bộ tờ khăn giấy trắng như tuyết được nhuộm thành
màu máu đỏ tươi, “Ha ha... Tình cảm tôi dành
cho Dịch Tuấn nếu không phải là yêu, vậy thì là gì?” Trong đôi mắt Lương Tử
Ngưng bỗng chốc lao ra hai ngọn lửa, “Tôi vì anh ấy mà có thể sửa mặt thành
gương mặt của Lương Tử Oánh, vì anh ấy mà câu dẫn đàn ông khác... Vì anh ấy tôi còn có thể giết người, cô biết không?
Hai tay tôi đã nhuộm đầy máu, chính tôi đã động chạm tới thắng xe của Lương Tử
Oánh, khiến chị ta gặp phải tai nạn xe cộ, cứ như vậy mà chết, đứa bé của chị
ta và Dịch Tuấn đương nhiên cũng chết theo...”